Chương 2

Thẩm Tinh Nguyệt rời khỏi giường, khoác lên mình chiếc áo choàng lông rồi mới đẩy cửa bước ra.

Bên ngoài gió lạnh căm căm, Thẩm Tinh Nguyệt ngước mắt nhìn thấy sân vườn phủ đầy tuyết dày, không xa trước cửa là một nữ tử đang quỳ, chỉ mặc một lớp y phục mỏng manh. Dáng người nữ tử đoan chính, ánh mắt lơ đãng, dù đang quỳ nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cây thông chịu đựng bão tuyết.

Dù vẻ bề ngoài của nữ tử có chút lấm lem, dung mạo của nàng ta vẫn thanh tú. Lông mi đen như lông quạ bị phủ một lớp băng mỏng, làn da trắng lạnh lẽo gần như hòa vào với tuyết phía sau. Chỉ có đôi môi hồng đào nổi bật trên nền trắng xóa, như một bông mai nở giữa tuyết, làm cho nàng ta càng thêm xinh đẹp đáng thương.

Thẩm Tinh Nguyệt đứng sững tại chỗ, giờ thì nàng đã hiểu những gì hệ thống vừa nói. Quan hệ giữa nàng và Tô Mộ Vũ không thể gọi là không tốt mà là cực kỳ tồi tệ. Hơn nữa, có vẻ như nàng đã đơn phương hành hạ nữ chính, và nhìn vào con số đỏ chót -200 trên đầu Tô Mộ Vũ, Thẩm Tinh Nguyệt run rẩy nói với hệ thống trong đầu: "Hay là ta cứ nhắm mắt lại đi? Ta thấy mức thiện cảm -200 này không còn cứu vãn nổi nữa."

"Hỡi trời, thân yêu sao lại tiêu cực thế? Chẳng phải còn một năm cơ mà? Cứ nỗ lực lên, chắc chắn ngươi sẽ hoàn thành công đức thôi. Hơn nữa, nữ chính là một cô nương đáng yêu như vậy, chắc chắn ngươi không nỡ để nàng ta quỳ trong tuyết lâu thế này, đúng không?" Hệ thống ra sức nài nỉ, khiến Thẩm Tinh Nguyệt ít nhất có chút động lực.

Cũng đúng, còn một năm lận, chắc không thể mãi -200 được chứ?

Ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt chuyển sang Tô Mộ Vũ đang quỳ trên đất. Gần đó, một tỳ nữ quần áo rách rưới đang bị hai tỳ nữ khác mặc đồ lộng lẫy ngăn cản, không cho đến gần Tô Mộ Vũ.

Thẩm Tinh Nguyệt không chần chừ nữa, trong thời tiết tuyết lạnh thế này mà quỳ lâu thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, nàng không do dự nữa, vội vã chạy vào tuyết, vài bước đã đến trước mặt Tô Mộ Vũ. Nàng cởϊ áσ choàng lông của mình ra, quấn quanh Tô Mộ Vũ, một tay ôm lấy eo nàng, tay kia luồn dưới đầu gối, định bế nàng ấy lên. Nếu thực sự không bế nổi, nàng vẫn có thể nhờ người bên cạnh giúp.

Nghĩ vậy, Thẩm Tinh Nguyệt hơi dùng sức và bế bổng Tô Mộ Vũ lên. Các tỳ nữ bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng tới che ô cho Thẩm Tinh Nguyệt, sợ rằng một hạt tuyết rơi lên người cô.

"Không cần lo cho ta, không thấy nàng ấy không khỏe sao? Đừng để nàng bị dính tuyết." Thẩm Tinh Nguyệt cau mày, ra lệnh cho tỳ nữ che ô cho Tô Mộ Vũ.

Ánh mắt của Thẩm Tinh Nguyệt chạm vào đôi mắt mờ đυ.c của Tô Mộ Vũ. Không biết có phải do nàng tưởng tượng hay không, nàng có cảm giác rằng trước khi nhắm mắt, Tô Mộ Vũ đã lạnh lùng cười với mình.

Lúc này, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, Thẩm Tinh Nguyệt vừa bế Tô Mộ Vũ vào trong nhà vừa ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: "Mau đi mời đại phu, chuẩn bị y phục sạch sẽ, giúp nàng thay đồ."

Như chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Tinh Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn tỳ nữ rách rưới kia, hỏi tỳ nữ bên cạnh: "Người đó là ai? Sao lại cản nàng ta?"

Một tỳ nữ đứng gần Thẩm Tinh Nguyệt vội bước lên, nói: "Quận chúa quên rồi sao? Đó là tỳ nữ của Quận chúa phi, chính người đã ra lệnh ngăn nàng ta không cho cứu Quận chúa phi. Người còn nói lần này phải để Quận chúa phi quỳ lâu hơn, để nàng ghi nhớ quy tắc."

Thẩm Tinh Nguyệt bị những danh xưng mà tỳ nữ vừa nói làm cho hơi rối, sao mà khác so với cách gọi trong những tiểu thuyết cổ đại nàng từng đọc thế này? Nhưng nghĩ đến việc đó là người của Tô Mộ Vũ, Thẩm Tinh Nguyệt quyết định đối xử tốt, bèn ra lệnh cho tỳ nữ vừa trả lời: "Ngươi đi đưa nàng ta thay bộ quần áo sạch sẽ, rồi sắp xếp chỗ ở cho nàng ta."

"Quận chúa, một tỳ nữ hạ đẳng như vậy sao có thể xuất hiện trong viện của người?" Tỳ nữ rõ ràng không hài lòng, muốn nói thêm vài câu để Thẩm Tinh Nguyệt thay đổi ý định.

Thẩm Tinh Nguyệt vốn đã nghĩ đến cơ thể của Tô Mộ Vũ, không muốn lãng phí thời gian nói chuyện, may mà thân phận của nàng rất có uy, có thể dễ dàng chỉ huy những người này, vì vậy Thẩm Tinh Nguyệt lập tức lạnh giọng: “Sao? Bây giờ nơi này do ngươi làm chủ rồi sao?”

“Nô tỳ không dám, sẽ làm theo lời dặn của ngài.” Tỳ nữ tên Hà Hương sợ hãi lùi lại, nhưng khi quay người bước đến bên cạnh từ nữ ăn mặc rách rưới kia, sắc mặt nàng ta thay đổi, miệng lẩm bẩm, “Loại người hạ đẳng thế này cũng xứng đáng ở lại Phi Tuyết Viện của quận chúa? Đừng mơ tưởng.”

…..

Thẩm Tinh Nguyệt bế Tô Mộ Vũ đã hôn mê trở về phòng, lại bảo vài tỳ nữ giúp Tô Mộ Vũ thay bộ y phục bị ướt sũng vì tuyết, thay vào đó là một bộ trung y mới. Đồng thời, Thẩm Tinh Nguyệt cũng liên tục nhận thông tin về những trải nghiệm trước đây của bản thân thông qua hệ thống.

Thời đại này là một thời đại mà Thẩm Tinh Nguyệt chưa từng nghe nói đến, giới tính của con người cũng không phân chia như thế giới mà nàng từng sống, mà có sáu loại giới tính: nam nữ Càn Nguyên, nam nữ Trung Dung, và nam nữ Khôn Trạch.

Thẩm Tinh Nguyệt trùng tên với một người vô cùng tồi tệ. Dựa vào thân phận là trưởng nữ của An Khang Vương, nàng hoành hành ngang ngược trong kinh thành, là kẻ đầu sỏ của đám ăn chơi, đến đâu là nơi đó gà bay chó sủa, là nhân vật mà bá tánh và quyền quý trong kinh thành đều không dám đυ.ng vào.

Không lâu trước đây, nàng đã để mắt đến trưởng nữ của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Tô Trường Viễn, là Tô Mộ Thu. Theo lý mà nói, Tô Trường Viễn chỉ là một quan viên ngũ phẩm, nữ nhi được người trong hoàng tộc để ý đến là một chuyện đại phúc, nhưng tiếc thay, danh tiếng của nguyên chủ đã sớm thối rữa, đến nỗi Tô Mộ Thu thà chết cũng không muốn gả cho nàng, nên đã để cho muội muội cùng cha khác mẹ không được sủng ái của mình là Tô Mộ Vũ thay thế gả cho Thẩm Tinh Nguyệt.