Chương 8

Thẩm Tinh Nguyệt lúc này đang buồn ngủ, cũng không để ý đến thái độ của các tỳ nữ, chỉ vỗ nhẹ người trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mộ Vũ? Buông ra một chút, chúng ta phải uống thuốc rồi, uống xong rồi ngủ tiếp được không?”

“Ưm~” Tô Mộ Vũ phát ra tiếng rên nhẹ như mèo con, nhưng cơ thể vẫn không có động tĩnh gì, nàng ấy vẫn ôm chặt lấy Thẩm Tinh Nguyệt, không muốn rời xa.

Ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt dừng lại trên khuôn mặt của Tô Mộ Vũ, không biết có phải do thuốc đã bắt đầu có tác dụng hay không, nhưng sắc mặt nàng ấy trông đã khá hơn nhiều so với lúc trước, thậm chí còn ửng hồng, đôi mày cũng không còn vẻ hằn học khi phải quỳ trong tuyết, thay vào đó là sự mềm mại, dịu dàng như một con mèo con đang say ngủ.

Thẩm Tinh Nguyệt liên tưởng đến con mèo hoang mà nàng nuôi ở dưới ký túc xá, con mèo nhỏ rất hiểu lòng người, thường thì nàng sẽ mang thức ăn cho mèo, sau khi ăn xong, nó sẽ cọ đầu vào tay nàng, khi vui vẻ thậm chí còn lật bụng mềm ra để nàng vuốt ve.

Lấy lại suy nghĩ của mình, Thẩm Tinh Nguyệt khẽ cười, ánh mắt nhìn Tô Mộ Vũ càng thêm dịu dàng. Thấy nàng ấy không chịu buông mình ra, Thẩm Tinh Nguyệt đành cẩn thận ôm Tô Mộ Vũ ngồi dậy một chút, đưa tay lấy bát thuốc chuẩn bị đút cho nàng ấy uống.

Ỷ Liễu luôn cúi đầu, khi đưa bát thuốc cho Thẩm Tinh Nguyệt, nàng ta liếc thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang ôm Tô Mộ Vũ với ánh mắt dịu dàng, chuẩn bị đút thuốc, trong lòng Ỷ Liễu dấy lên cảm giác lo lắng, cảm thấy từ nay mình cần phải đối xử với quận chúa phi một cách kính cẩn hơn, có lẽ vương phủ này sắp thay đổi rồi.

Tô Mộ Vũ không chịu rời khỏi vòng tay của Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng khi uống thuốc lại rất ngoan ngoãn, gần như khi muỗng thuốc đưa tới môi, nàng ấy liền theo phản xạ mở miệng nuốt xuống. Rất nhanh chóng, một bát thuốc đen ngòm đã được uống hết.

Lần này, Ỷ Liễu đã chuẩn bị sẵn mứt, Thẩm Tinh Nguyệt đưa bát thuốc cho một tỳ nữ khác, rồi lấy một viên mứt từ đĩa nhỏ, đút vào miệng Tô Mộ Vũ, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, uống xong rồi, chúng ta tiếp tục ngủ đi, ngày mai nàng sẽ khỏe thôi.”

“Quận chúa, nếu không có gì dặn dò, chúng nô tỳ xin phép lui xuống trước.” Ỷ Liễu hạ giọng hỏi.

“Đi đi.” Thẩm Tinh Nguyệt kéo chăn lên thêm chút nữa, Tô Mộ Vũ sợ lạnh, phải đắp kín mới được.

Trước khi rời đi, Ỷ Liễu dũng cảm liếc nhìn về phía giường một lần nữa, thấy quận chúa đang ôm quận chúa phi với ánh mắt đầy dịu dàng, không hề có chút khó chịu nào. Ỷ Liễu càng thêm chắc chắn rằng trong thời gian tới, quận chúa phi là người mà những tỳ nữ như họ không thể đắc tội.

Tính tình của quận chúa là như vậy, thay đổi bất chợt, thứ nàng thích ở giây trước, giây sau có thể đập vỡ. Vì thế, sự thay đổi thái độ đối với quận chúa phi cũng không quá bất ngờ, bởi không ai có thể nắm bắt được tâm trạng của quận chúa.

….

Thẩm Tinh Nguyệt vừa ôm Tô Mộ Vũ nằm xuống, người trong lòng vì sợ lạnh mà rúc vào lòng mình hơn, Thẩm Tinh Nguyệt khẽ cười, nghĩ thầm rằng sau khi chăm sóc Tô Mộ Vũ cả đêm, sáng mai thức dậy, cái điểm -200 trên đầu Tô Mộ Vũ chắc chắn sẽ thay đổi.

Nàng cũng đã rất mệt mỏi sau một ngày dài, trên trán còn có vết thương, lại tiếp nhận quá nhiều thông tin không thuộc về mình, nên khi ôm người trong lòng, nàng dần không còn mở nổi mắt nữa và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Tô Mộ Vũ trong trạng thái mơ màng chỉ cảm thấy cơ thể mình ấm áp, như thể đang ngồi bên lò sưởi ấm áp, đôi tay và đôi chân thường ngày lạnh lẽo cũng đã có chút nhiệt độ. Tô Mộ Vũ chỉ khẽ thở dài, trong mơ, chỉ có trong giấc mơ, nàng mới cảm nhận được sự ấm áp này.

Khí hậu ở Bắc Xuyên rất lạnh, mỗi năm chỉ có ba tháng là thời tiết ấm áp hơn một chút, còn lại hầu hết thời gian là băng tuyết. Trong nhà, nàng là con thứ không được yêu thương, mỗi tháng, nàng và mẫu thân cùng muội muội chỉ nhận được một ít than củi, họ chỉ đốt than khi thật sự không chịu nổi cái lạnh. Còn ở vương phủ thì càng không cần nói, quận chúa hận không thể hành hạ nàng đến chết, lúc nào cũng phạt quỳ, thậm chí còn nhiều lần dọa sẽ đem nàng ban cho người khác để làm nhục.

Tô Mộ Vũ chỉ cảm thấy mỗi ngày sống trong vương phủ đều là một sự dày vò, nhưng nàng không dám chết, cũng không thể chết. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, nếu nàng đi trước mẫu thân, nàng không dám tưởng tượng mẫu thân và muội muội mình sẽ ra sao.

Nàng có thể chịu đựng được những lời mắng nhiếc và hình phạt quỳ của Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng bảo nàng cúi đầu thì nàng không thể làm được.

Tô Mộ Vũ suy nghĩ về những chuyện phiền lòng này, không biết làm cách nào để tìm được một lối thoát. Nàng cần có người của riêng mình, chỉ có như vậy mới có thể tích lũy được chút tiền bạc để hỗ trợ mẫu thân và muội muội. Muội muội nàng còn quá nhỏ, mẫu thân lại thường xuyên ốm yếu, bên cạnh họ chỉ có một bà vυ" chăm sóc, không biết trong thời tiết lạnh giá này họ có thể cầm cự được không.

Nàng có chút tham luyến sự ấm áp xung quanh, thậm chí không muốn tỉnh dậy. Nhưng nàng hiểu rằng sự ấm áp này đối với nàng chỉ là tạm thời. Hôm qua nàng đã quỳ lâu như vậy trong tuyết, Tô Mộ Vũ không dám hy vọng mình có thể sống đến khi muội muội trưởng thành, chỉ mong có thể kéo dài thêm chút nữa.

Nàng từ từ mở mắt, và thấy trước mắt mình không phải là chiếc giường lạnh lẽo của mình mà là Thẩm Tinh Nguyệt vẫn đang ngủ say. Toàn thân nàng đang nằm trong vòng tay của Thẩm Tinh Nguyệt, khiến Tô Mộ Vũ cứng đờ người.

Nàng không dám tin, chỉ liếc nhìn màn giường bằng khóe mắt, sau đó nhìn lại hai chiếc chăn dày cộp đang đắp lên người mình và Thẩm Tinh Nguyệt, lúc này nàng mới chắc chắn rằng mình đang ở trong phòng của Thẩm Tinh Nguyệt.