Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Cổ Đại Muốn Làm Ăn Chơi Trác Táng Lại Bị Bắt Đi Phá Án

Chương 1: Cố nhân trở về (1)

Chương Tiếp »
Long Bình năm thứ 21, mùa xuân.

Vào đêm, thành Kinh Đô vẫn là một cảnh tượng náo nhiệt.

Từ cửa Đông Trực đến đường cái, lại từ đường cái kéo dài đến mười hai phường thị hai mươi bốn con phố, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, đèn đuốc sáng trưng, kèm theo tiếng rao hàng của tiểu thương, chiêng trống vang trời trên sân khấu kịch.

Khu nhà dân bên ngoài phố Chu Tước lại yên tĩnh dị thường.

Gần đến giờ Tý, Vương Tiểu Lư mặc áo mỏng vá nhiều lần, đặt hai tay lên miệng hà hơi, nhấc chiêng vận động.

"Koong! —— Koong! Koong!"

Canh ba.

Sâu trong ngõ, gió lạnh từ đầu thổi tới đuôi, đèn l*иg treo trên cửa rõ ràng đã tắt, đêm tối đang từng chút một cắn nuốt ánh sáng cuối cùng.

Vương Tiểu Lư có chút mệt mỏi, tối hôm qua đánh canh cả đêm, hôm nay lại đánh bạc với người ta cả buổi chiều, hoàn toàn không có nghỉ ngơi gì cả.

Hắn ta bóp đùi, xốc lại tinh thần.

"Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa. Trời hanh vật khô, cẩn thận..."

Những lời còn lại bị nuốt vào trong bụng, hắn ta nhìn thấy ánh lửa sáng rực ở cuối ngõ sâu, cứ y như một con đại yêu quái đang kêu gào trong đêm tối. Ánh lửa sáng và hơi nóng đánh vào mặt hắn ta, lập tức tỉnh ngủ.

"Cháy rồi! Người đâu, mau cứu hỏa!"

"Cháy rồi!"

"Mau tới đây!"

Đêm dài bị đánh thức, từng nhà đốt đèn. Có một người đàn ông vạm vỡ dáng vẻ như người hầu xách một thùng nước lớn từ trong nhà nhảy ra: "Mau cứu hỏa ——"

Ngõ nhỏ yên tĩnh lập tức rối loạn, người từ các nhà các hộ xách thùng nước chạy ra lao đến chỗ cháy.

Gió nổi lên, thế lửa lập tức tăng lên, tựa như đổ dầu, ngọn lửa bao phủ cả tòa nhà, bốc cháy lên tận trời cao.

Trên tường thành có một người đội nón che đang đứng, toàn thân hòa vào đêm tối lẳng lặng đứng đó, hướng về phía đường Chu Tước. Thấy thế lửa càng cháy càng lớn, gã không tiếng động cong cong khóe môi, sau đó hạ thấp vành nón, lui ra ngoài trước khi quan binh thủ vệ chạy tới.

...

Hôm sau.

Trên đường ngoài thành kinh đô người đi lại nối liền không dứt, giờ Thân, một chiếc xe ngựa dài chừng một trượng, được sáu con ngựa trắng kéo đi vào quan đạo.

Quanh thân xe ngựa đều tinh xảo, ngoài thùng xe lưu ly tô điểm, chuông gió dưới mái hiên chậm rãi rủ xuống phát ra tiếng vang thanh thúy theo ngựa chạy. Sáu thớt ngựa trắng trước đòn ngang, toàn thân trắng muốt lông tóc mượt mà, không thể nghi ngờ là sáu thớt ngựa tốt.

Người kinh đô từ trước đến nay xa hoa lãng phí, nhưng mọi người vẫn là lần đầu thấy xe ngựa xa hoa như vậy.

Xe ngựa nhanh chóng đi vào quan đạo, mọi người liếc mắt nhìn, những nơi đi qua đều tỏa ra mùi hương nồng đậm. Nếu có người mắt tinh, nhất định sẽ chú ý tới chữ "Tiêu" lấp lánh ánh vàng dưới góc cửa sổ phía sau.

"Dã hoả thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh.(*)" Bên trong xe, Tiêu Hồi nửa nằm trên ghế, bỗng nhiên không khỏi nói một câu như vậy.

* Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở (Trích bài Phú đắc: Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn - Bạch Cư Dị)

Tư thế nằm của y vô cùng tùy ý, tóc đen trượt xuống cánh tay chống đỡ cũng không thèm để ý chút nào, mặc cho chúng rối tung.

Linh Ngạn chống cửa sổ xe lên rồi nằm nhoài trên bệ cửa sổ với vẻ hưng phấn: "Công tử, chúng ta sắp tới kinh đô rồi!"

Thiếu niên cũng chẳng buồn nhúc nhích lông mi, miễn cưỡng đáp: "Ừm... Không tệ."

"Công tử, vì sao vừa rồi ngài lại nói câu kia?"

"Câu nào?"

"Chính là câu, ‘Dã hoả thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh’ ấy."

"À, không có ý gì. Chỉ là ta thấy gió xuân ở kinh đô có chút kỳ lạ, muốn ngâm thơ, thế là trong đầu liền hiện ra câu đó."

Mùa xuân ở kinh đô hoàn toàn khác với Kim Lăng.

Linh Ngạn quay đầu nhìn y: "Công tử, chúng ta rời kinh sáu năm, hôm nay vất vả lắm mới trở về, sao ngài lại không vui chút nào?"

"Không vui? Có sao?"

Linh Ngạn thầm nghĩ, đúng vậy, có đấy ạ. Ngài thoạt nhìn cũng không hưng phấn tý nào, ít nhất không giống như lúc trước rời khỏi thành Kim Lăng.

Tiêu công tử duỗi lưng, ngọc bội bên hông vang lên lách cách, tay áo tuột xuống, lộ ra một đoạn cổ tay thon dài. Cánh tay kia rất nhỏ, người đàn ông trưởng thành dùng một tay là có thể nắm trọn.

Y xoay người đổi một tư thế thoải mái hơn.

"Mệt mỏi, không muốn phấn khích."

Tiêu Hồi ném hết xấp thư trên tay xuống bàn nhỏ.

"Ngươi xem, ta chân trước vừa rời khỏi Kim Lăng, chân sau ngoại tổ mẫu đã viết thư tới rồi."

Bức thư này gửi từ Kim Lăng, Tần gia của ngoại tổ mẫu của Tiêu Hồi là gia tộc giàu có thứ hai ở thành Kim Lăng. Sáu năm ở Kim Lăng, Tiêu Hồi được nuông chiều từ bé, được người ta nâng niu như bảo bối, muốn sao được cho trăng, sinh ra không ít tật xấu.

Ví dụ như xe ngựa xuất hành này, phô trương còn lớn hơn cả tri phủ.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo nhà y có tiền.

"Tần lão phu nhân là yêu quý công tử, yêu quý người mới nhớ người thôi." Linh Ngạn nhe răng cười nói.

Đối với điểm này, Tiêu Hồi ngược lại đồng ý, y cầm miếng trái cây trên bàn rồi đưa vào trong miệng, không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, phía trước xe dần dần náo nhiệt, tiếng người huyên náo từ bốn phương tám hướng truyền vào trong xe ngựa. Lát sau, Quý Phong phụ trách đánh xe dừng xe, dựa vào cửa xe thấp giọng nói: "Công tử, đã đến kinh đô rồi."

Tiêu Hồi lúc này mới đứng dậy, dùng quạt xếp nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa sổ ra, một cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt mở ra trước mắt hắn. Trên cửa thành, hai chữ "Kinh đô" phóng khoáng, như muốn cho cả thiên hạ biết đến gốc gác và địa vị của nơi này.

Nghe nói, đây là do một vị đại nho đời trước tự tay viết.

Qua ba cánh cửa lớn nhỏ, Kinh Đô thành đã hiện ra trước mắt.

Chốn phồn hoa đô hội, cảnh đẹp kinh kỳ, không đâu sánh bằng. Đây chính là kinh đô, nơi mà anh hùng thiên hạ đều muốn đặt chân đến.

Kinh đô, một tòa thành trong mơ.

Tiêu Hồi cúi đầu, lẩm bẩm: "Thật sự đã lâu không gặp rồi."

Y buông rèm cửa sổ xuống, dựa vào sạp nhắm mắt lại: "Vào thành thôi."

Sau khi qua cổng thành, chính thức vào thành, tiểu thương hai bên đường đều ra sức rao hàng, mùi thức ăn theo gió bay tới. Xe ngựa đi đến đường lớn, Tiêu Hồi bị một tiếng âm thanh chói tai làm cho tỉnh giấc.

"Con mẹ nó, ngươi còn muốn chạy, anh em đâu, bắt nàng ta lại cho ta!"

Một cô nương ăn mặc như nha hoàn hai mắt đẫm lệ chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, định dùng thân thể yếu đuối của mình để dựng nên tường bảo vệ.

"Các ngươi... Các ngươi thật quá đáng! Dưới chân thiên tử lại dám ngang nhiên phạm pháp!"

"Pháp? Vậy ngươi nói xem, chúng ta phạm vào điều luật nào?"

"Ta..." Nha hoàn nhất thời nghẹn lời, nàng và tiểu thư bình thường đều ở trong khuê phòng, nếu hôm nay không phải ra đón thiếu gia đã lâu không về nhà thì tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi cửa. Hôm nay là lần đầu không dẫn gia đinh đi theo đã gặp phải chuyện này, với kiến thức ít ỏi của nàng, làm sao biết được bọn họ phạm vào luật nào?

Bọn chúng hành động quen tay như vậy, chắc chắn là đám du côn quen thói, mấy tên đàn ông hung thần ác sát vây quanh các nàng. Nha hoàn tuy sợ hãi nhưng vẫn run rẩy giơ hai tay ra bảo vệ tiểu thư: "Ban ngày ban mặt các ngươi sao có thể làm ra chuyện như vậy, chúng ta nhất định sẽ kiện các ngươi lên Đại Lý Tự, để Yến đại nhân trị tội!"

"Buồn cười, Yến đại nhân bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện của một tiểu cô nương như ngươi. Người đâu, bắt lấy!"

"Đừng... đừng tới đây! Cứu mạng! Có ai không, cứu chúng ta với!"

"Tiểu Vi..."

Vị tiểu thư kia quả thật rất xinh đẹp, dáng vẻ chực khóc cầu xin khiến người qua đường thương xót, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn chứ chẳng ai dám tiến lên.

Bởi vì kẻ muốn cướp người là công tử nhà họ Vương, Vương Chúc Chi, Vương đại công tử chỉ biết ăn chơi trác táng.

Vương gia là một gia tộc thương nhân. Vốn dĩ địa vị ở kinh đô cũng bình thường, nhưng một nữ tử trong tộc lại được gả cho trưởng tử của đương kim thủ phụ, Hộ bộ thượng thư đương triều, một trong tám đại tài tử của vương triều Đại Hưng - Tiêu Tự.

Từ đó, cả nhà họ Vương như cá gặp nước, địa vị ở kinh đô cũng theo đó mà tăng lên.

Mà Vương Hạ Chi, chính là con trai độc nhất của dòng chính Vương gia. Vì có người chống lưng, Vương Hạ Chi có thể nói là ngang ngược vô cùng ở khu vực cửa thành này, lại còn nổi tiếng háo sắc.

Màn kịch cướp người giữa ban ngày như vậy mỗi tháng đều diễn ra vài lần, lúc đầu cũng có người đứng lên ngăn cản. Nhưng những vị anh hùng cứu mỹ nhân này thường sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp, lâu dần cũng chẳng còn ai dám ra mặt nữa.

Dù sao, ngay cả quan phủ cũng làm ngơ như không thấy.

Tiếng khóc nức nở của hai cô nương như mọc cánh bay thẳng vào xe ngựa của Tiêu Hồi, y nhanh chóng mở mắt vỗ vỗ cửa sổ xe: "Dừng xe."

Xe ngựa lập tức dừng lại, Tiêu Hồi chỉnh lại vạt áo, cầm quạt xếp lên, bước xuống xe: "Qua xem thử đi."

...

Bắc Trấn Phủ Ty.

Tiêu Hành sải bước vào nhà xác, không biết từ đâu ra mà khí lạnh trên người hắn còn lạnh hơn cả trong phòng.

"Kết quả thế nào rồi?"

Giữa nhà xác là một thi thể bị cháy đen, ngỗ tác đang cẩn thận dùng dao nhỏ cạo lớp da bên ngoài. Ngoài những Cẩm Y Vệ mặc áo cá chuồn, trước mặt hắn còn có một người đàn ông áo xanh, chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ thấy khí chất phi phàm.

Người đàn ông áo xanh nói: "Vẫn đang kiểm tra, nhưng sắp xong rồi."

Giọng nói của hắn cũng rất êm tai.

Tiêu Hành gật đầu, đi đến bàn bên cạnh rót một chén trà rồi nhấp thử một ngụm, hơi đắng lạnh. Vị Chỉ huy sứ gϊếŧ người không chớp mắt này khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

"Ngươi cũng uống trà ở nhà xác sao?"

Người đàn ông áo xanh bước tới, ném cho hắn một bọc giấy dầu, bên trong là kẹo. Tiêu Hành nhíu mày nhận lấy, mở ra lấy bỏ một viên vào miệng, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Sao một người đàn ông như ngươi lại mang theo kẹo?"

Người đàn ông áo xanh khẽ cười: "Là mẫu thân đưa cho ta trước khi ra khỏi cửa."

"Trưởng công chúa cũng thật là..." Tiêu Hành bực bội, lùi ra xa, nói: "Thương lượng chút nhé, ngươi có thể đừng cười như vậy nữa được không?"

"Cười như vậy là muốn quyến rũ ai chứ?"

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đã có chủ rồi."

Người đàn ông áo xanh: "..."

Hắn im lặng đổi chủ đề: "Người chết là Công bộ thị lang Uông Trường Tuyên, đêm qua, tại phố Chu Tước xảy ra hỏa hoạn, hắn chết cháy trong đó. Điều kỳ lạ là, đám cháy kia rất lớn, thiêu rụi cả tòa nhà, nhưng lại chỉ có một thi thể."

"Uông Trường Tuyên bị thiêu thành tro, có phải bị gϊếŧ hay không vẫn còn là một ẩn số."

Giọng nói của người đàn ông áo xanh tuy nhạt, nhưng khi hắn chậm rãi thuật lại thì lại giống như tình nhân đang thì thầm bên tai. "Ngỗ tác nói, trong miệng và mũi của thi thể không phát hiện thấy tro bụi, điều này chứng tỏ, rất có khả năng hắn đã chết trước khi hỏa hoạn xảy ra."

"Ngôi nhà ở phố Chu Tước kia là của Uông Trường Tuyên."

"Ừm, ta cũng đã điều tra được." Tiêu Hành nghiêm mặt nói: "Trước đó, Bắc Trấn Phủ Ty cũng chưa từng nhận được tin tức gì về việc này."

Cẩm Y Vệ là tai mắt của hoàng đế, chuyên phụ trách việc thu thập tin tức.

"Đại Lý Tự các ngươi hành động nhanh thật đấy."

Những Cẩm Y Vệ xung quanh nghe vậy liền len lén nhìn về phía người đàn ông áo xanh, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.

Người đàn ông áo xanh nói: "Không bằng Tiêu huynh."

Tiêu Hành nhíu mày: "Yến Tây Xuyên, nói chuyện cho đàng hoàng."

Đừng có móc méo như vậy.

Người đàn ông áo xanh cũng chính là Yến Tây Xuyên trong lời của hắn, hiện giờ là Đại Lý Tự Khanh, chắp tay về phía Tiêu Hành, im lặng không nói.

Hắn có một đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, lúc này, hắn đang lặng lẽ đứng đó giống như sắp nhập định, tựa như tranh vẽ.

Dái tai phải của hắn có xỏ một lỗ, nhưng lại không đeo bất kỳ thứ gì.

Thấy hắn như vậy, Tiêu Hành cũng lười quan tâm, hắn quay đầu lại, tập trung vào cái chết của Uông Trường Tuyên.

Hắn vô thức mân mê chuôi Tú Xuân đao.

"Báo!"

Một Cẩm Y Vệ bước vào.

"Bẩm đại nhân, ngoài cửa có người tự xưng là đệ đệ của ngài, muốn báo án."

Tiêu Hành ngẩn người, những suy đoán trong đầu bỗng chốc tan biến, hắn theo bản năng hỏi: "Ta có đệ đệ từ lúc bao giờ thế?"
Chương Tiếp »