Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Cổ Đại Muốn Làm Ăn Chơi Trác Táng Lại Bị Bắt Đi Phá Án

Chương 3: Cố Nhân Trở Về (3)

« Chương Trước
Đây là năm thứ sáu Tiêu Hồi đến với thế giới này.

Y vốn không phải người của thời đại này, hắn đến từ tương lai.

Trong tương lai xa xôi đó, y cũng tên Tiêu Hồi. Là một thiếu niên thiên tài vừa vượt cấp thi đại học xong, được các trường đại danh tiếng giành giật. Y là cô nhi, không ai biết cha mẹ là ai.

Bởi vì đầu óc quá thông minh, Tiêu Hồi rất nhanh được quân đội nhìn trúng. Ở thời đại chiến hỏa tràn lan, nhu cầu cấp bách về nhân tài khoa học kỹ thuật, y là quý giá nhất.

Thậm chí người của quân đội còn quy hoạch cho y rất nhiều tương lai tươi sáng.

Chỉ là nuôi dưỡng mười sáu năm, người được bồi dưỡng như công cụ thậm chí còn chưa kịp dùng đã vội vàng biến mất.

Tiêu Hồi không biết mình xuyên không như thế nào, chỉ nhớ đêm hôm đó sau khi biết được từ anh cả rằng quân đội nuôi dưỡng và dạy dỗ mình nhiều năm chỉ là vì nghiên cứu, dùng để bảo vệ nhân loại tốt hơn. Mà ngày khai giảng đại học, chính là lúc công cụ này phát huy tác dụng.

Như một cái chày gỗ đập vào ngực, sau khi mơ màng thϊếp đi, lúc mở mắt ra chính là ở trên giường gỗ lim tơ vàng này.

Y xuyên không đến triều đại ngay cả dã sử cũng chưa từng ghi chép này.

Chỉ là thời cơ xuyên không tới đây dường như không tốt lắm, nguyên thân đang sốt cao, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không đau, trong máu giống như là kiến tụ tập, đang hung hăng gặm cắn. Kèm theo tiếng khóc, tiếng cãi vã kéo dài không dứt bên giường.

Khi một tay cầm ngân châm đâm vào huyệt của y, hai mắt Tiêu Hồi tối sầm lại, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Khi tỉnh lại lần nữa đã là một tuần sau.

Cơn đau cũng không vì thời gian trôi qua mà thuyên giảm, ngược lại dường như ngày càng dữ dội hơn. Y còn nhớ lúc mở mắt, người xung quanh cẩn thận dè dặt, cùng với vẻ mặt phức tạp khi phát hiện y đã hầu như quên hết tất cả thời gian.

Có tiếc thương, có tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn, là quan tâm và như trút được gánh nặng.

Y ý thức được nơi này có rất nhiều người có lẽ là yêu "y", sinh trưởng trong hoàn cảnh nghiêm khắc như vậy, chuyện đầu tiên Tiêu Hồi học được chính là mỉm cười.

Dưới bất kỳ tình huống nào y cũng nở nụ cười.

Rồi y chống người dậy, ánh mắt lướt qua người trong phòng, gian nan kéo môi, nở ra nụ cười đầu tiên sau khi đi tới thời đại này.

Đừng khóc, nào, đi theo ta.

Cười.

Chỉ là tiếng khóc hình như càng lớn hơn.

Tiêu Hồi có chút mờ mịt.

Sau khi tỉnh lại một tuần, thân thể này có thể xuống giường. Giả bệnh bảy ngày, y không muốn ngồi chờ chết nữa. Vì thế Tiêu Hồi ngâm mình trong thư phòng một ngày, xem xong tất cả sách sử, rốt cục cũng có chút hiểu rõ đối với thời đại này.

Khi nhìn thấy quyển cuối cùng, y phát hiện một cái ngăn bí mật ở phía sau tủ sách, bên trong chứa rất nhiều sách.

Rất nhiều phong thư có nét chữ giống nhau, cùng một phong thư còn chưa kịp gửi ra ngoài.

...

...

Giờ Mão, trời chưa sáng rõ.

Tiêu Hành giẫm lên một thân sương sớm tiến vào đại điện.

"Bẩm hoàng thượng, thần có tấu."

Thái Hưng Đế ngồi ở trên long ỷ, quan sát văn võ bá quan, hai mắt sau chuỗi ngọc trên mũ miện như chim ưng, ánh mắt sắc bén.

"Chuẩn tấu."

"Khỏi bẩm Hoàng Thượng, đêm qua trên phố Chu Tước xảy ra hỏa hoạn, người chết đã được xác định là Công bộ Thị Lang Uông Trường Tuyên mất tích. Cẩm Y Vệ đã phong tỏa hiện trường, thần còn được biết, tòa nhà bị thiêu trụi là do Uông Trường Tuyên mua cho nữ nhi Uông Khởi La."

"Ngỗ tác đã giám định thi thể, Uông Trường Tuyên rất có thể đã bị ám sát. Đây là ghi chép khám nghiệm tử thi chi tiết."

Thái giám Phạm Dương nhận lấy tấu chương trong tay, cúi đầu dâng lên cho Thái Hưng Đế.

Vài hơi thở sau, sắc mặt của Hoàng Đế bỗng nhiên trở nên khó coi.

"A! Kẻ nào gan to bằng trời, dám mưu hại mệnh quan triều đình?" Thái Hưng Đế giận dữ đập tấu chương lên long ỷ.

Triều đình xôn xao ——

Bách quan bàn tán xôn xao, ai nấy đều giật mình trước kết quả này. Nhưng lòng người khác nhau, có kẻ thờ ơ, kẻ tự hỏi Uông Trường Tuyên khéo léo đã đắc tội với ai, kẻ khác lại thầm nghĩ, Uông Trường Tuyên giả nhân giả nghĩa, không biết đã cản trở bao nhiêu người, chết cũng đáng!

Nhưng nhiều hơn là lo sợ.

Bởi vì người chết là đồng liêu của họ, là mệnh quan triều đình.

Lại có kẻ mưu hại mệnh quan, hơn nữa còn thành công.

Ý nghĩ này lan truyền rất nhanh, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

Ngoại trừ những người đứng hai hàng đầu.

Đó đều là quan viên tiền tam phẩm, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng vẫn giữ được bình tĩnh.

"Yên lặng! Làm ồn ào như thế còn ra thể thống gì, coi triều đình như chợ búa sao?"

Bách quan run rẩy, im lặng.

Hình bộ Thượng thư Mục Đồng Trạch đột nhiên bước ra khỏi hàng: "Hoàng thượng, Uông thị lang tại vị công đức chiếm đa số, đoạn thời gian trước càng chủ trương hoàn thành tu sửa hoàng lăng, là một lương tài hiếm có, trước mắt triều đình chính là lúc cần dùng người, có kẻ xấu dám can đảm mưu hại mệnh quan triều đình, đây là đang khinh thường hoàng uy của bệ hạ!"

"Thần đề nghị, nghiêm túc điều tra án này, trả cho Uông thị lang một sự công bằng, chấn hoàng uy của ta!"

Mục Đồng Trạch khom người thật sâu, rất nhanh liền có mấy quan viên đồng ý. Tiêu Hành bình tĩnh nhìn qua từng người, những người này đều không ngoại lệ, tất cả đều ngồi chung một thuyền với Mục Đồng Trạch.

Mục đảng rất ổn thỏa.

Hắn làm sao không biết trong lòng những người này tồn tại ý tứ gì, Tiêu Hành lạnh lùng nhìn.

Thái Hưng Đế đang có ý này, ánh mắt dừng ở trên người mấy vị quan viên hàng phía trước, tập trung vào trên người Yến Nam Cơ một hồi lâu, người sau đón được ánh mắt của ông ta, bất động thanh sắc mà lắc đầu.

Thái Hưng Đế hiểu rõ, do dự mở miệng: "Các khanh nói đúng, chỉ là vụ án này giao cho ai xử lý?"

Người là do Đại Lý Tự phát hiện, thi thể đặt ở Bắc Trấn Phủ Ti, đề nghị kiểm tra nghiêm ngặt là Hình bộ.

Giao cho ai cũng là một vấn đề.

Lại có một vị đại thần bước ra khỏi hàng, Tiêu Hành nhìn qua, người này chính là một trong những người vừa rồi tán thành, mặc chung một quần với Mục Đồng Trạch.

"Hoàng thượng, chư vị hoàng tử ở trong thái học đã học chính nhiều ngày, nhất là Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đã đến tuổi tham chính. Thần đề nghị, lần này nến để một vị trong Hình bộ cùng hai vị hoàng tử hợp tác xử lý án này."

Đại hoàng tử Trần Lan, trưởng tử, mười chín tuổi.

Nhị hoàng tử Trần Anh, con trai của Lâm quý phi, tuổi giữa năm cập quan.

Sắc mặt Thái Hưng Đế lạnh lùng: "Ồ? Ái khanh có ý kiến gì?"

"Thần cho rằng, Đại hoàng tử mặc dù văn võ song toàn, tâm tư nhạy bén, nhưng hắn đã phụ trách quốc gia sau này, sự tình liên quan đến quốc gia xã tắc không thể qua loa, cho nên không thích hợp tham dự phá án."

"Ý của khanh là Nhị hoàng tử thích hợp sao?" Thái Hưng Đế hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Khanh nghĩ hay lắm."

"Trẫm hỏi khanh phá án như thế nào, khanh và trẫm đề cập đến hoàng tử nghị chính, cái mũ không muốn nữa rồi?"

Trên long ỷ nhẹ nhàng truyền đến một câu: "Không muốn thì lấy xuống, trẫm có rất nhiều người."

Lời vừa dứt, ngàn cơn sống.

Vị thần tử kia sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ. Thái Hưng Đế chê gã phiền, ra lệnh gã câm miệng, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Tiêu Hoài Dân đứng ở vị trí đầu.

"Tiêu thái sư có ý kiến gì?"

Tiêu Hoài Dân, thủ phụ nội các kiêm thái sư. Là lão sư của Thái Hưng Đế khi còn là thái tử, so với thừa tướng, hoàng đế càng thích gọi ông là thái sư hơn.

Tiêu Tự ở hàng hai ngước mắt nhìn cha mình một cái, chỉ thấy một bóng lưng bình tĩnh.

Tiêu Hoài Dân bước ra khỏi hàng, từ tốn nói: "Nếu là đề nghị của Hình bộ, vậy cứ giao cho Hình bộ đi."

Long ỷ yên tĩnh một lát.

"Thái sư nói rất hợp ý trẫm, chỉ là việc này dù sao cũng liên quan đến mệnh quan triều đình, chỉ có Hình bộ khả năng không đủ. Theo ý thái sư, án này do Hình bộ chủ trì, Cẩm Y Vệ đốc thúc thì như thế nào?" Thái Hưng Đế nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng ánh mắt về phía Tiêu Hành đang đứng.

Người kia cụp mắt không nhúc nhích, lúc nghe phụ thân hắn nói chuyện cũng không nâng lên, chỉ giật mình một cái khi Hoàng đế điểm danh.

Chỉ là đầu kia càng thấp hơn.

Dường như không muốn nhìn thẳng vào phụ thân.

Tiêu Hoài Dân cũng không nhìn sang bên ấy, chỉ giơ thẻ hốt* lên thản nhiên nói: "Hoàng thượng anh minh, phương pháp này có thể thực hiện."

* thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa

Thái Hưng Đế bật cười: "Như vậy, làm phiền hai vị ái khanh rồi."

Mục Đồng Trạch cung kính: "Thần tuân mệnh."

Tiêu Hành cũng không thèm ngẩng đầu: "Nhất định sẽ không phụ lòng hoàng thượng."





Tiêu Hồi cùng người khác ướp trứng vịt muối trong viện cả ngày. Không biết vì sao, sau khi xuyên không, du͙© vọиɠ ăn uống của y càng thêm mãnh liệt, rõ ràng trước kia giúp việc không giục giã cũng không chịu chủ động ăn cơm.

Khi ở Kim Lăng, y học được không ít nghề với người khác, cộng thêm phương pháp mình đã đọc trong sách, hai bên kết hợp, trứng vịt muối ướp ra đều ngon hơn bất kỳ loại nào trên thị trường. Hàng năm đến thời điểm khai đàn, người dân Kim Lăng đều canh giữ ở trước cửa Tần phủ, mong mỏi xin được một quả như vậy.

Đương nhiên, đây là cách nói phóng đại, nhưng ngon và mỹ vị quả thật là sự thật.

"Đây là trứng vịt ta mang về từ Kim Lăng, trứng vịt đẻ dưới sông nước Giang Nam, phẩm chất không cần phải nói. Chờ hai ba tháng chín sẽ rất thơm, lòng trắng trứng non mịn, lòng đỏ trứng hạt thông cát chảy mỡ, mùi vị kia..."

Mấy người Hương Viên bị hắn nói đến mức chảy nước miếng.

"Ta đời này còn chưa từng đi Kim Lăng, không ngờ rất nhanh có thể ăn được trứng Kim Lăng."

Thêm hành lý vào, Tiêu Hồi tìm tiêu cục gửi về nhà trước bọn họ một bước. Ở trong viện nhàm chán, lại thèm, cho nên mới nảy sinh hứng thú.

Y mang găng tay màu trắng mà mình đã tìm sư phụ làm, ống tay áo ôm lấy cả cánh tay, trước ngực quấn tạp dề màu trắng, mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa cao, dùng sợi dây đỏ buộc lại, rủ xuống hai bên.

Trên găng tay dính đầy bùn đất, ngay cả gương mặt trắng trẻo cũng dính vài vết bẩn, nhưng y chẳng hề bận tâm: "Còn lại một xe kia ta sẽ dùng để ướp trứng, đến khi ăn thì dùng để nấu cháo, cho thêm chút thịt nạc, tuyệt ngon."

Tiểu Đinh đứng bên cạnh tò mò: "Trứng muối có thể nấu cháo sao?"

Hắn vô cùng kinh ngạc.

Thứ hôi hám như vậy mà lại có thể cho vào cháo ư?

Linh Ngạn đậy nắp vò trứng muối lại: "Dĩ nhiên là được, các ngươi sau này sẽ có cơ hội thưởng thức, công tử ướp trứng muối rất ngon, không hề hôi tí nào, ngược lại còn rất thơm!"

Tiểu Đinh lại thêm một phen kinh ngạc, hắn là người phụ bếp trong Nam viện, từ khi vào phủ đã tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người làm ra trứng muối không hôi. Hắn ngây người hai giây, vội vàng kéo tay áo sư phụ mình: "Sư phụ có nghe thấy không?"

"Ta nghe thấy rồi."

"Trên đời này thật sự có trứng muối không hôi?"

"Có lẽ là không. Nhưng thiếu gia của chúng ta nói có, vậy thì chắc chắn là có."

"Ngươi nói đúng." Tiểu Đinh nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ, kiên định nói: "Thiếu gia của chúng ta nói có, vậy thì nhất định là có."

Tiêu Hồi đang bận rộn bọc trứng, chẳng hề để ý đến việc mình có thêm hai fans hâm mộ cuồng nhiệt. Thời gian lao động trôi qua rất nhanh, hắn vừa mới cẩn thận đặt quả trứng cuối cùng vào trong vò thì nghe người ta báo tin đại ca của đã trở về.

Vừa hay, y sẽ mang hai vò trứng muối sang cho đại ca nếm thử, tiện thể xin lỗi đại tẩu.

"Xoạt..." Một tiếng, Tiêu Hồi chỉ tháo bao tay, tạp dề không cởϊ qυầи áo không thay mặt cũng không rửa, gọi Linh Ngạn Quý Phong bưng một vò rượu đi về phía phủ đại ca hắn.

Lúc Tiêu Tự cập quan thì đã tách ra với Tiêu phủ, nhưng cách không xa, ngay bên cạnh. Vốn Tiêu Hành cũng có đãi ngộ này, nhưng hắn tự tìm đường chết, nhà còn chưa được phân chia, ngược lại trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.

Tiêu phủ tách riêng Tây viên mà hắn từng ở ra, không cần đến nữa.

Vì phân biệt, Tiêu phủ là Tiêu phủ, phủ đệ của Tiêu Tự gọi là Tiêu Viên.

Lúc Tiêu Hồi dẫn người đến Tiêu Viên, đại ca của đang ở trong sân chơi với hai đứa con, quan phục cũng không cởi, đại tẩu y liền ở một bên dịu dàng nhìn, một cảnh tượng hạnh phúc mỹ mãn.

Thấy có người lạ tới, hai đứa bé giật mình trốn sau lưng Tiêu Tự, mỗi đứa ôm một chân, trốn kỹ không được mấy giây lại ăn ý thò đầu ra nhìn.

Tiêu Tự cười khổ: "Trốn cái gì, chẳng phải luôn đòi gặp tiểu thúc sao, nay hắn tới, sao còn sợ?"

Tiêu Hồi ở Kim Lăng mỗi tháng đều gửi một phong thư về kinh, theo thư có cả đồ chơi và thức ăn mà y tặng cho hai đứa cháu.

Tiêu Hồi đầu tiên là gọi một tiếng đại ca đại tẩu, tiếp theo giả vờ đau khổ che ngực: "Cháu trai cháu gái không nhận ra tiểu thúc này, ôi, thật đau lòng."

Y trời sinh có dáng vẻ mà Phó Minh Nguyệt thấy cũng động lòng, thật sự giả bộ đáng thương có rất ít người có thể chống đỡ được.

Hai cái đầu bốn cái búi tóc đồng thời ló ra, hai đôi mắt to long lanh. Có lẽ là do huyết thống ràng buộc, lá gan của bọn chúng lớn hơn, cũng dám từ phía sau cha mình bước ra.

Trong đó, cô bé đứng bên trái hay cười, giơ tay nũng nịu nói: "Tiểu thúc, ôm ~ "

Tiêu Hồi ôm lấy nàng vào lòng.

Y nhận ra, người trong ngực này chính là tỷ tỷ, tên là Tiêu Vân. Cậu bé do dự không tiến lên bên cạnh là đệ đệ, Tiêu Tầm.

Tiêu Vân và Tiêu Tầm là song sinh, năm nay gần bốn tuổi.

"Ngươi làm sao vậy? Sao mặt mũi bẩn thỉu thế, như mèo hoa nhỏ vậy."

Tiêu Tự đi tới, lấy khăn từ trong ngực, dịu dàng lau bùn đất trên mặt y, sau đó còn nhéo tay y, đột nhiên nói: "Gầy rồi."

Động tác của hắn chẳng ôn nhu gì, nhưng giọng điệu lại thực sự đau lòng.

Trước đây Tiêu Hồi chưa từng cảm nhận được cảm giác có người thân, nhưng những năm gần đây, y đã xem người Tiêu gia là thân nhân của mình. Y không muốn hắn lo lắng liền cố ý cau mày, bày ra vẻ mặt chán ghét: "Sao khăn này lại có mùi nước miếng thế? Lau miệng cho ai mà không giặt thế?"

Tiêu Tự thuận miệng đáp: "Vân Nhi đó."

Tiểu nha đầu trong ngực lập tức xù lông: "Hứ! Vân Nhi mới không chảy nước miếng, muốn chảy cũng là đệ đệ! Nước miếng của đệ đệ đó!"

Tiêu Tầm bị một cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống đè trúng, có chút mờ mịt nắm tay mẫu thân mình.

Vương Tuyền Yên đích thân rót một chén trà cho Tiêu Hồi, lại sai người múc nước ấm cho y lau mặt. Sau khi hoàn tất, Tiêu Hồi mới chỉ vào đồ vật trong ngực Linh Ngạn, nói: "Đây là trứng muối đệ tự ướp, rất ngon, đặc biệt đến tặng cho nhà đại ca, tiện thể cáo lỗi với đại tẩu."

"Hôm qua ta đánh Vương Hạ Chi, cũng không có ý không nể mặt đại tẩu, chỉ là nhìn tên kia quá không vừa mắt."

Y nói với Vương Chỉ Yên: "Đệ đã bảo Quý Phong dạy dỗ hắn một chút, Nhị ca cũng ra tay, nếu sau này người Vương gia tìm tẩu kiếm chuyện, tẩu cứ đến nói cho đệ biết, đệ sẽ ra mặt cho tẩu."

Vương Kỳ Yên cười híp mắt: "Được, vậy cảm ơn Tam đệ."

"Đệ nói gì thế." Đại ca hắn tức giận nói: "Ta đường đường một quan nhị phẩm, còn có thể để cho phu nhân mình chịu thiệt hay sao?"

Tiêu Hồi phì cười một tiếng.

"Đúng đúng, biết đại ca thương phu nhân rồi."

Lời này làm mặt Vương Tử Yên đỏ bừng, sự ngượng ngùng của con gái hoàn toàn thể hiện trong mọi cử động, còn oán trách nhìn hắn. Tiêu Tự cười sâu, ánh mắt cưng chiều. Tiêu Hồi có cảm giác mình là bóng đèn cỡ lớn, y giả vờ như không nhìn thấy, chơi đùa cùng bọn trẻ một lúc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn trẻ đã hoàn toàn quen thuộc với Tiêu Hồi, ngay cả Tiêu Tầm nhút nhát cũng giống đứa em nhỏ chạy theo sau Tiêu Hồi í ới.

Lúc sắp đi còn bị hai đứa ôm không buông tay, hạ nhân khuyên thế nào cũng không nghe, cứ muốn đi theo tiểu thúc, khiến đại ca đại tẩu của ta dở khóc dở cười.

Vương Anh Yên không có cách nào, đành phải tự thân xuất mã dẫn các con đi. Tiêu Tự đưa người đến cửa, trước khi đi, Tiêu Hồi nhịn không được nịnh: "Đại ca, huynh thật xinh đẹp, giống như thiên tiên ấy."

Thiên Tiên đại ca liếc Tiêu Hồi một cái, lấy tay sờ mũi Tiêu Hồi: "Khí hậu Kim Lăng ngược lại nuôi người, biết nói chuyện như vậy."

Kí ức ùa về, ngày xưa, đứa con út được cả Tiêu gia nâng niu trong lòng bàn tay luôn âm trầm, ít nói.

Khác hẳn bây giờ, vừa đánh người vừa lắm mồm, chẳng khác đứa trẻ hư đốn.

Nghĩ đến điều gì đó, Tiêu Tự thu lại ý cười trong mắt. Hắn xoa đầu đệ đệ, dùng giọng kiên nhẫn và dịu dàng nhất: "Bất kể như thế nào, huynh chỉ mong đệ vui vẻ."

Tiêu Tự đã mất đi một đệ đệ, hắn không muốn mất thêm người thứ hai nữa.

Tiêu Hồi cười cười, xin lỗi lần nữa: "Huynh, chuyện Vương Hạ Chi đã gây thêm phiền toái cho huynh và đại tẩu rồi."

Tiêu Tự nhàn nhạt nói: "Không phiền, huynh biết ai mới là đệ đệ của huynh."

Tiêu Hồi gật đầu: "Vâng."

"Cho nên huynh chỉ có một câu hỏi."

"Câu hỏi gì?"

"Đánh thắng không?"

"..."

Đó không phải câu hỏi thừa sao.
« Chương Trước