Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện trong nhà sau khi bận rộn xong, Xuân Phong cũng chuẩn bị chuyển nhà.

Cha Xuân Phong chuẩn bị đồ vật cho hắn hơn nửa năm, tới lúc Xuân Phong muốn dọn đi, đồ dùng trong nhà đều cho hắn mang đi.

Ban đầu La Thông còn muốn chuẩn bị một chút đồ dùng trong nhà, sau khi thành thân liền biết cha Xuân Phong đã chuẩn bị, liền không làm điều thừa, chỉ là nghĩ sau này bọn họ thường trở về, dù sao một đầu thôn một cuối thôn, cách cũng không xa.

Hôm nay chuyển nhà, có nhiều người đến giúp đỡ, ngoại trừ Trương gia cùng Vạn Đại Hoa còn có nhiều người đến giúp đỡ. Thôn nhân giúp đỡ, khó trách sẽ bị hỏi thăm đây là thế nào, sao lại muốn chuyển tới La gia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Trương Đông Bình từ trước tới nay đều nói mò, nghe người ta hỏi thăm liền thuận miệng nói: “Có thể cảm thấy là xây phòng mà không ở thì lãng phí, cũng có thể là muốn Xuân Phong học làm việc nhà, dù sao cha mẹ người ta tính như thế nào cũng có đạo lý, các ngươi hỏi thăm làm gì?”

“Chỉ là, phòng mới mà không được ở thì thật đáng tiếc.” hai năm nay trong thôn xảy ra không ít chuyện, mỗi một chuyện đều thật mới mẻ, từ lần Chu gia gặp chuyện không may, đứa nhỏ không hiểu chuyện trong thôn đều rất nghe lời rất nhiều, sau đó Vạn đại bá lại ầm ĩ một trận như vậy, lại làm cho người trong thôn hiểu biết thêm, hiện giờ Xuân Phong lại chuyển đi, người khác cũng chỉ là tò mò, hai ba ngày sau cũng không nghị luận nữa.

Chuyển nhà chính là chuyện phiền phức, Xuân Phong bận rộn cả ngày mới miễn cưỡng coi là đã sắp xếp xong, đợi cho Xuân Phong mệt mỏi ngồi trên ghế gỗ, lại nhớ tới đồ dùng nấu cơm còn chưa có.

“Không sao, ngày mai chúng ta lại lên trấn trên, coi cái gì cần mua thì mua về. Trong nhà tuy rằng cái gì cũng có, nhưng cũng nên chuẩn bị hai bộ, chúng ta không thể cái gì cũng đều về nhà lấy.” Trong lòng La Thông vẫn thực kích động, đây là nhà của hắn cùng Xuân Phong, từ khi hắn phát hiện tâm tư của mình hắn đã ngóng trông, hôm nay rốt cục đã đạt được.

La Thông chừa một ít đất trồng rau, còn lại đều cho bên ngoài thuê, ngày thường cũng không có việc gì, hiện tại hắn vội vàng đi lại trong nhà.

Trong nhà sau khi mua thêm đồ vật, La Thông liền nghĩ muốn sửa sang lại sân nhà mình một chút. Lúc trước xây phòng tường viện cũng đã xây nên, hơn nữa cũng khác những tường viện ở đây, tường viện nhà bọn họ không phải làm bằng đất hơn nữa còn cao bằng hai người, người bình thường nếu không có thang thì không vào được.

Tường viện không cần lo, nhưng hiện giờ sân nhà hắn vẫn là bằng đất, nếu trời mưa sẽ không thuận tiện. La Thông biết Xuân Phong thích ăn hoa quả, liền ở trong sân chừa ra một hình tròn có đường kính bằng cánh tay, chuẩn bị trồng mấy cây ăn quả, còn lại thì toàn bộ đều sàn bằng lát đá lên. Đợi cho viện hắn dọn dép tốt đã tới tháng tư, gần tới sinh nhật Xuân Phong.

Lúc viện trong nhà rải đá, Trương Đông Bình Vạn Đại Hoa đều tới giúp đỡ, Xuân Phong liền nghĩ trở về nhờ nương hắn lại đây giúp hắn nấu cơm, nhưng cuối cùng nương hắn không thể tới mà lại để cho Liễu Nhứ tới đây, lúc ấy Xuân Phong mới biết Liễu Nhứ rất giỏi trù nghệ, làm gì cũng ngon như nương hắn.

Sau khi ăn được đồ ăn ngon của Liễu Nhứ xong, sau đó Xuân Phong lại biết được không ít chuyện của hắn, hắn còn biết Liễu Như còn có thể may y phục làm hài thậm chí là thêu thùa, nghe nói lúc ở nhà hắn vẫn làm một ít đồ thêu thùa đề phụ giúp gia đình.

“Haiz!” Xuân Phong ngồi ở dưới mái hiên, trong tay cầm bánh mì hôm qua Liễu Nhứ chưng, hắn cắn một miếng liền thở dài một cái, thế nhưng bộ dạng cũng không giống như là không thèm ăn uống, trong chốc lát đã ăn xong.

La Thông đang ở bên phải sân làm đồ vật, hắn đang chuẩn bị làm một cái xích đu, đến lúc đó dùng để dỗ con cái, tiểu hài tử đều rất thích xích đu. Thấy Xuân Phong rõ ràng có tâm sự nhưng bộ dáng lại không phải không vui, liền cười tùy ý nói: “Lại tức giận cái gì, mặt trời hôm nay không ấm áp sao?”

“Mặt trời hôm nay không phải không ấm áp, mà là ấm quá…, nóng quá.” Sau khi Xuân Phong nói nóng, liền đứng lên một chút, chạy vào trong phòng, trong chốc lát lại đi ra sân trên tay cầm một chén nước lạnh.

Sau khi đưa nước cho La Thông, Xuân Phong liền đứng ở một bên, đợi một lúc không thấy La Thông hỏi mình có phải có chuyện muốn nói hay không liền nhịn không được tự mình nói.

“Ta hình như trừ vận may của mình tốt hơn đường tẩu, thì cái gì cũng không tốt bằng hắn. hắn thật là lợi hại, cái gì cũng biết làm, ta cái gì cũng không biết làm.” Xuân Phong cảm thấy vận khí của mình thật tốt, được cha mẹ yêu thương, nếu mình mà gặp phải cha của Liễu Nhứ, vậy mình….. “Thế nhưng, nếu ta có cha như của Liễu Nhứ, ta cũng sẽ không tùy ý để hắn đánh chửi. ta cảm thấy Hoa ca rất tốt, nương tốt liền đối với nương tốt, cha không tốt cũng sẽ không ngu hiếu với hắn, ta nghĩ ta giống Hoa ca.”

“Haiz!” Trong lòng Xuân Phong rất là phiền não, hắn cũng không biết sao mình lại thương cảm cho Liễu Nhứ như vậy, rõ ràng trên đời này có nhiều người đáng thương hơn, người đáng thương hơn hắn cũng không phải là không có, nhưng mình lại tự dưng đau lòng.

«

Được rồi, đừng thở dài, ngươi là bị dọa mà thôi.

» La Thông thực khẳng định, Xuân Phong nếu ở trên đường gặp được một tên ăn xin quần rách áo tơi cũng sẽ không phiền não như vậy, hiện tại hắn phiền não là bởi vì chuyện ngày ấy rất rung động mà thôi.

«

Mặc kệ cha mẹ Liễu Nhứ là

người như thế nào

? hiện tại Liễu Nhứ là người Vạn gia, đường ca ngươi sẽ đối sử tốt với hắn, vận may của hắn không tồi. ta cảm thấy đường ca ngươi cũng không tồi, làm mọi việc rất tốt, Liễu Nhứ sau này sẽ không chịu khổ.

» Nói tới đây, La Thông nghĩ tới lúc trước Xuân Phong kêu mình đi hỏi thăm chuyện trong nhà của Liễu Nhứ. Hắn nghĩ hai người vừa lập gia đình, cũng không biết hộ tịch của Liễu Nhứ có làm tốt không, ngày khác hỏi Vạn Đại Hoa, để hắn nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, lúc sau mình lại đi nhìn nhà Liễu Nhứ, nhìn xem người cha tâm địa ma quỷ kia, sao có thể đối với con trai ruột của mình như vậy.

Hôm nay là sinh nhật Xuân Phong, La Thông cách ngày đã mới cha mẹ Xuân Phong, nói là kêu hai người qua ăn cơm, lúc hai vợ chồng đi qua, La Thông đeo tạp dề xào rau, mà Xuân Phong thì đang dập tắt lửa, tất cả đồ ăn hẳn là đã làm tốt.

La Thông đặc biệt dặn dò bọn họ tới rồi thì ngồi vào bàn cơm, Vạn nương còn lo lắng hai người có biết làm đồ ăn ra gì không, cũng không biết có phải là mua sẵn hay không, nhưng nhìn thấy một bàn đồ ăn kia trong lòng vừa vui vẻ lại mất mát.

Bọn nhỏ thế nhưng có thể tự chăm sóc mình, Vạn nương vẫn thật vui vẻ, nhưng hai đứa nhỏ rời khỏi bọn họ cuộc sống vẫn tốt nàng lại mất mát, đảo mắt một cái bọn nhỏ toàn bộ cũng đã lớn, nàng cũng đã già.

«

Đứa nhỏ này, ngươi là đại nam nhân sao có thể làm cơm

? Xuân Phong

! ta nói với ngươi như thế nào

?

» Vạn nương trừng mắt nhìn con trai không có tiền đồ, nàng cũng không biết làm sao, lúc trước thấy thế nào cũng cảm thấy con mình có bản lĩnh, con trai cái gì cũng tốt, nhưng hiện tại cảm thấy hắn cái gì cũng không làm được

!

Bị nương mắng, Xuân Phong nhanh chóng kêu oan, hắn kiêu ngạo nói

: «

Nương, đồ ăn này đều là ta làm, chỉ có rau xanh là Thông ca làm, hắn nói đồ xào phải dùng lửa lớn, khí lực hắn lớn xào mau hơn, xào ra sẽ ăn ngon hơn.

» La Thông vừa lúc mang đồ ăn ra, Xuân Phong tiếp nhận còn lung lay trước mặt nương mình một lúc mới buông xuống.

Món ăn cuối cùng cũng đã lên bàn cơm, La Thông cầm ly rượu, Vạn nương cũng uống một chút.

«

Nương, con uống một chút không có việc gì.

» Sau khi rót rượu cho cha nương, La Thông mới rót cho mình cùng Xuân Phong, sau đó bắt đầu động đũa, người một nhà nói nói cười cười một chút liền ăn xong cơm.

Ban đầu Xuân Phong còn cho rằng chỉ ăn cơm, nào biết sau khi ăn xong, nương hắn liền nói một câu

: «

Xuân Phong, ngươi có phải là béo ra không

?

»

«

Béo sao

? không biết

?

» Xuân Phong không hề cảm giác, tự vuốt tay chân mình, muốn nhìn có thô hay không, cha hắn lại nói thẳng

: «

Mặt béo.

»

«

Haiz, bụng béo mới tốt.

» Tiếc

nuối nhìn bụng Xuân Phong một cái, Vạn nương buồn bực, cảm tình hai đứa nhỏ so với lúc mới thành thân cũng không nhạt đi, mỗi ngày đều dính với nhau, nhưng bụng Xuân Phong sao lại không có động tĩnh gì.

Một câu của Vạn nương La Thông biết có ý gì, cười trả lời

: «

nương, Xuân Phong còn nhỏ, không vội.

» La Thông nghĩ khối thân thể này tuy rằng lớn hơn Xuân Phong bốn năm tuổi, nhưng kỳ thật mình so với Xuân Phong lớn hơn chừng mười tuổi, tuy rằng Xuân Phong mười tám, nhưng so với mình thì vẫn còn là tiểu hài tử.

«

Đã mười tám, nhỏ cái gì mà nhỏ

!

» Vạn nương thật hơi nóng nảy, tháng chín năm trước

hai người mới thành thân, hiện giờ đã là tháng tư, tính ra cũng là nửa năm.

«

La Thông, khi nào đưa Xuân Phong đi gặp thầy thuốc đi, trước đây da hắn rất dày, cũng không biết lúc lên núi đùa giỡn có bị thương hay không.

» câu kế tiếp Vạn cha nói kỳ thật cũng chỉ là thuận miệng, cũng không thật sự cho là như vậy, nhưng hắn vừa dứt lời lại bị Vạn nương trừng mắt, mà Xuân Phong bên cạnh lại đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương nhìn La Thông.

Hắn nhớ tới một chuyện, chính là lần hắn lên núi gặp La Thông lần đầu tiên.

Vạn cha bị thê tử trừng mắt, liền nhanh chóng nhìn con trai, nghĩ con trai hẳn là nên phản bác, mình chỉ là thuận miệng nói bậy, nhưng thấy sắc mặt nhi tử không tốt, giống như là mình nói lung tung mà lại trúng.

«

Cha…..

» Xuân Phong thành thật nói chuyện xảy ra trên núi, chính là vừa nói xong, hắn lại hối hận, hắn nói cái gì, lại khiến cha mẹ lo lắng.

«

Không có việc gì, ngươi đừng sợ.

» Nhanh chóng an ủi người, La Thông thấy cha mẹ thật sự lo lắng, cũng không biết nên an ủi họ như thế nào, hắn cũng không thể nói hai nam nhân ở nơi mình sống căn bản không thể có con, nếu thân thể Xuân Phong thật sự không tốt, không thể sinh con, kỳ thật hắn cũng không để ý.

«

Cha, nương các ngươi đừng lo lắng, lúc ấy quả thật Xuân Phong bị đυ.ng phải, nếu bị thương nặng khẳng định Xuân Phong chịu không nổi, nếu lúc ấy không có việc gì khẳng định là người cũng không có việc gì, chuyện con cái là do duyên phận, không sao cả.

» La Thông an ủi cha mẹ, nhưng hắn vừa nói như vậy, mặt Xuân Phong đều bị dọa trắng, lúc ấy hắn là đau không chịu nổi, hắn đau đến độ nằm úp sấp trên đất không động đậy được, vẫn là Thông ca cõng hắn xuống núi.

Vạn cha cũng không nghĩ tới mình tùy ý nói một câu, lại khiến cả nhà run sợ, lúc về nhà còn bị thê tử nhắc tới khi về nhà.

«

Ngươi đừng nói đứa nhỏ như vậy, ta cảm thấy La Thông rất tốt, đã lâu như vậy, đối với Xuân Phong rất tốt.

» Vạn nương lo lắng đơn giản là sợ La Thông ghét Xuân Phong, Vạn cha nghe liền muốn thay

người nói vài câu.

«Đường dài cũng sẽ nhìn ra, dù sao ta cũng có hai mắt nhìn ra được, ta cũng không nghe người khác nói bậy ngươi cũng đừng lo lắng.

» Vạn cha cảm thấy mình nhìn người vẫn rất chuẩn, hắn cảm thấy La Thông rất tốt, đối với con trai cũng rất tốt.

Vạn cha tin tưởng mười phần, La Thông cũng không cô phụ tín nhiệm của hắn, đợi cho cha mẹ đều đi rồi, hắn liền không cố kỵ, cùng Xuân Phong nói cuộc sống ở nơi mình ở từ nhỏ.

«

Cho nên Xuân Phong, ngươi đừng lo lắng. Ta nói cho ngươi những thứ này, chính là muốn nói với ngươi, nếu chúng ta có thể có con, đó là may mắn, nếu không có mới là bình thường, ta đều tiếp nhận được hiểu không

? hơn nữa hiện tại chúng ta chỉ đoán mò mà thôi, ngươi xem nhị tỷ ngươi không phải lớn hơn ngươi sao

? cha mẹ ân ái như vậy, trong năm nay cũng không có đứa nhỏ nào, lúc này chúng ta mới thành thân bao lâu, đừng lo lắng, nếu không ta sẽ tức giận.

»

«

ừ, đều do cha ta, hắn làm ta sợ.

» Cố gắng vuốt ngực mình, muốn cho mình dễ chịu chút, Xuân Phong hít mấy hơi dài xong, sau đó

nở nụ cười với La Thông, sau đó ôm lấy người, nhỏ giọng nói với người ta

: «

Hay là vẫn nên đi xem thầy thuốc đi.

»

«

Được được.

» Vỗ nhẹ người dựa và vai mình, lo lắng trong lòng La Thông rốt cục giảm bớt, cũng may Xuân Phong không phải người yếu ớt hay để ý chuyện vụn vặt, cũng không phải người bi xuân thương thu, nếu không hắn phải dỗ nửa ngày.
« Chương TrướcChương Tiếp »