Chương 2

Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra như vậy, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Anh Bân luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy?

Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Lưu Mẫn Hoan. Nhiều năm sau, Lưu Mẫn Hoan vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo. Lưu Mẫn Hoan là một người không dong dài, cô cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi.

- Đi thôi, không phải anh Bân muốn đốt pháo hoa sao? – Lưu Mẫn Hoan cười nhạt hỏi.

Từ Bân chăm chú nhìn Lưu Mẫn Hoan một hồi lại mỉm cười đáp lại:

- Hoan nhi, thật xin lỗi, được rồi, chúng ta đốt đi.

Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Từ Bân muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống.

- Anh Bân, anh nhất định phải hạnh phúc, bởi vì em nhất định sẽ hạnh phúc, em nhất định sẽ tìm được người thích hợp với em hơn – Lưu Mẫn Hoan nhìn thẳng vào Từ Bân nói.

“Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần người đó yêu tôi, trân trọng tôi, bao dung tôi” – Câu nói kế tiếp, Lưu Mẫn Hoan chỉ để ở trong lòng.

Từ Bân nhịn không được ôm lấy Lưu Mẫn Hoan, ôm thật chặt có chút nghẹn ngào nói:

- Được, cảm ơn em, Hoan nhi, em nhất định phải hạnh phúc, cho dù thế nào anh đều nhớ đến em, nhớ đêm nay.

- Anh Bân, hẹn gặp lại – Lưu Mẫn Hoan nhẹ nhàng nói, không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

- Hẹn gặp lại, Hoan nhi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng em, nhưng trừ bỏ những lời này, anh không biết nói gì thêm, anh cũng không mong muốn em tha thứ. Cho nên Hoan nhi thật sự rất xin lỗi. Tim anh cũng rất đau, thật sự là anh không muốn làm tổn thương em như vậy đâu – Từ Bân nghẹn ngào, Lưu Mẫn Hoan nghe xong chua xót không thôi.

Lưu Mẫn Hoan nhìn hắn lại nói:

- Em biết, anh Bân, em không trách anh. Em biết trong lòng anh cũng không vui sướиɠ gì, chắc mấy ngày nghỉ này anh luôn lo lắng chuyện này. Thật ra em không biết anh có chuyện gì, em còn tưởng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi làm anh khó xử, là em không đủ giỏi giang cho nên không thể đứng cạnh anh.

Từ Bân vội vàng lắc đầu nguầy nguậy phản bác:

- Nói bậy, Hoan nhi, anh không cho phép em nói như vậy, em biết rõ sự thật không phải thế mà. Là anh không đủ giỏi giang để cho em cuộc sống như em mong muốn, là anh sai.

- Anh Bân, anh đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Em đi đây – Lưu Mẫn Hoan cố gắng tỏ ra bình thản nói.

- Hẹn gặp lại, Hoan nhi. Đi, anh đưa em về nhà – Từ Bân theo thói quen muốn nắm tay của Lưu Mẫn Hoan.

Lưu Mẫn Hoan lại rút tay ngược trở lại, đút hai tay vào túi quần từ chối:

- Không cần, em tự đi về cũng được, cứ vậy đi.

Từ Bân bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi nói:

- Hoan nhi, đừng như vậy mà, dù sao anh vẫn là anh Bân của em, để anh đưa em về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm sao? Nghe lời, theo anh về nhà.

Lưu Mẫn Hoan nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nến đi phía sau Từ Bân, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng một trăm mét, lúc này không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Lưu Mẫn Hoan ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi.

Lưu Mẫn Hoan vươn tay phải vẫy vẫy tạm biệt. Lưu Mẫn Hoan xem bóng lưng Lưu Mẫn Hoan càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: “Hẹn gặp lại, tình yêu của tôi, hẹn gặp lại, anh Bân, anh nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói “người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn cuộc sống bình an cho đôi bên”.

Lưu Mẫn Hoan ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: “Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, tôi sẽ tìm được cuộc sống lý tưởng của tôi”.

“Nước, nước” Lưu Mẫn Hoan cũng không biết như thế nào, như bị mộng yểm, đau đầu đau chân, cả người đều đau, còn khát nước, chẳng lẽ hôm qua đi hóng gió ở bờ sông nên bị cảm lạnh. Không đúng, mình ngồi trên xe khách quay về trường mà? Đợi chút, nguy rồi, bị lật xe, nhưng đây là nơi nào, không giống như bệnh viện, không có mùi thuốc sát trùng, lại có chút mùi hôi thối, ẩm ướt. Một ý chí muốn sống mạnh mẽ trỗi dậy làm Lưu Mẫn Hoan mở mắt, trời ạ, một cái phòng nửa gỗ nửa gạch thấp bé, mái cỏ tranh, nhưng chung quanh không có khe hở, còn có một cái cửa sổ, làm bằng gỗ thô, không có thủy tinh cũng không có nhựa dẻo, chỉ dùng cỏ bịt kín, chắc hẳn mới chuẩn bị. Mình chắc được gia đình nào cứu rồi, nhưng hộ gia đình này cũng quá nghèo rồi, thời buổi bây giờ lại tìm được một căn phòng như vậy sao. Cô đang nằm một chiếc giường đơn sơ, cả người mệt mỏi không có chút sức lực nào, từ từ cố gắng ngồi dậy nhưng cô lập tức phát hiện có gì đó không ổn kêu lên:

- A, quỷ quái, tay của ta, tay của ta sao lại nhỏ như vậy, chân thì sao, xong rồi, xong rồi, chân cũng nhỏ như vậy, tóc, tóc trời ạ, như cỏ khô – Phát hiện quái lạ làm Lưu Mẫn Hoan lập tức nhắm mắt lại, thét chói tai.

Im lặng suy tư một hồi, chẳng lẽ mình xuyên không? Nếu không thì giải thích thế nào? Nhưng một chút trí nhớ của con bé này cũng không có, ở đâu, triều đại gì, sao cô lại bị ném ở đây? Lưu Mẫn Hoan hoàn toàn không biết gì cả, nhìn quần áo rách tung tóe trên người, vải bông cũ nát nhìn không ra màu sắc, không có nút áo, chỉ có mấy cái dây cột.

Lưu Mẫn Hoan bắt đầu suy tư, tối hôm qua vừa biết được bạn trai lâu năm có niềm vui mới, nhưng cha mẹ thì sao? Gia đình biết mình đã chết sẽ đau khổ như thế nào? Nhớ đến cha mẹ và anh trai một mực yêu thương mình, có lẽ sẽ không còn gặp lại được nữa, Lưu Mẫn Hoan không khỏi đau thương, khóc thút thít, quên địa điểm, quên thời gian.

- Hoan nhi, Hoan nhi, muội tỉnh rồi sao? Muội có khỏe không? Nhị ca đến thăm muội đây – Bất ngờ vang lên thanh âm, người còn chưa đến đã nghe được tiếng, làm cho Lưu Mẫn Hoan ngừng khóc, mờ mịt ngước mặt nhìn lên, thấy một nam hài khoảng 6, 7 tuổi, ăn mặc tương đối sạch sẽ, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, chính là quần áo vẫn cũ nát. Tóc nửa búi trên đỉnh đầu, nửa buông xuống dưới, như kiểu tóc phim truyền hình cổ đại, rõ ràng không phải triều Thanh.

Người đến thấy Lưu Mẫn Hoan nửa ngày không phản ứng, có chút nghi hoặc tiếp tục nói:

- Hoan nhi, muội khỏe chưa? Tối hôm qua, mẫu thân sinh tiểu đệ đệ và tiểu muội muội, sáng sớm đại ca đến nhà ngoại đưa tin, phụ thân đang nói chuyện với tổ phụ và tổ mẫu, muội yên tâm đi, phụ thân nhất định tìm đại phu đến khám cho muội.

Nhị ca? Mẫu thân? Phụ thân? Tiểu đệ đệ? Tiểu muội muội? Một lúc nhiều lượng tin tức như vậy, Lưu Mẫn Hoan đang cố gắng tiếp thu, nàng không biết cái gì, đành phải từ từ tiếp thu.

- Nhị ca, Hoan nhi khát, đói bụng nữa, huynh lấy ít nước và thức ăn cho Hoan nhi được không? – Thanh âm mềm mại, Lưu Mẫn Hoan đề nghị.