Chương 8

Tay nghề của cơ thể này nhờ có nhiều năm rèn luyện như vậy, thực sự rất giỏi, nhưng Chu Cầm luôn miệng cằn nhằn cô ấy phải dùng tiết kiệm lại, vậy nên hương vị món ăn cô ấy làm sau cùng vẫn kém đi phần nào.

Đỗ Minh Nguyệt thì hoàn toàn chẳng để tâm chuyện này, gia vị có sẵn, cần dùng thì cứ thế mà dùng, khổ ai chứ không được khổ mình!

Lát sau mấy người trong xóm đều nghe được mùi thơm lừng lừng tỏa ra từ nhà họ Lâm, còn tò mò con bé nhà Lâm mới sáng sớm mà nấu món gì thế?

Hầy, khỏi phải nói, Lâm Đông Thuận và Chu Cầm hai người họ quả là có lộc ăn!

Chỉ đáng tiếc đây vậy mà không phải con gái ruột, cũng không biết sau này con bé Minh Nguyệt này sẽ đi đâu về đâu. Nếu bị gửi đến vùng nông thôn thì kiếp này xem như bỏ rồi, hầy.

Đỗ Minh Nguyệt không biết mọi người quanh đây vẫn thương cảm cho cô. Sau khi ăn uống no say, cô sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.

Cô định ra ngoài dạo quanh xem có cách nào tự kiếm tiền không.

Xét cho cùng cô Lâm Minh Nguyệt ngây ngô thật thà này, không biết biển thủ ít đồ trong nhà thì thôi vậy, lại càng không nghĩ tới chuyện trữ tiền cho bản thân.

Cô ấy cứ ngây ngô nghĩ rằng bản thân ở nhà đấy có chỗ ăn chỗ ngủ là tốt rồi, dù trong tay không một cắc bạc, nhưng có cha mẹ và em trai bên cạnh là đủ rồi.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt là người không có cảm giác an toàn khi thiếu tiền. Kiếp trước cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã hiểu được sức nặng của đồng tiền, vì vậy khi đến tuổi đi làm cô luôn nỗ lực kiếm tiền, cũng nhờ sự nỗ lực không ngừng mà cô không lo thiếu miếng cơm manh áo, cũng coi như là đủ đầy.

Nhưng hiện tại cô không những phải đối mặt với tình thế không xu dính túi, còn phải chuẩn bị tốt trước khi đến vùng quê nhà họ Đỗ.

Dù sao cô cũng không biết tình hình ở nhà họ Đỗ như thế nào, rốt cuộc là có đồng ý nhận đứa con gái chưa rõ mặt mũi này không, hay sẽ không nỡ rời xa đứa con gái đã nuôi dưỡng 18 năm Đỗ Thi Thi?

Vậy nên thay vì đặt niềm tin lên người khác, chi bằng tự thân nỗ lực kiếm tiền, không ngửa tay xin tiền người khác, eo lưng lại càng thẳng hơn!

Vài ngày trước, sau khi Đỗ Thi Thi một mình chạy đến đây thông báo tin đó, xem chừng cũng thấy được sự hoang mang của hai người họ Lâm, rồi nói sẽ cho họ suy nghĩ một thời gian, rồi mấy ngày nữa sẽ đưa người nhà họ Đỗ sang đây, hai bên gia đình sẽ bàn bạc rõ ràng chuyện này.

Vì vậy hiện giờ cái cô Đỗ Thi Thi đó với người nhà họ Đỗ vẫn đang ở dưới quê.

Cách ngày họ lên đây chắc cũng còn mấy ngày nữa, cô đang tính xem có thể nhân lúc này mà làm gì đó kiếm chút tiền không.

Cô nhất định phải thủ trước cho bản thân.

Sau khi ăn xong, Đỗ Minh Nguyệt dọn dẹp gọn gàng rồi ra ngoài.

Bây giờ vẫn còn sớm, mới 9 giờ thôi.

Những lời sáng nay cô nói với Chu Cầm thật ra cũng không hoàn toàn là nói dối, chẳng hạn như chuyện Vương Tranh Lượng mấy hôm trước thực sự đã nói hôm nay được nghỉ sẽ hẹn cô đi dạo công viên.

Tuy cha của Vương Tranh Lượng là giám đốc nhà máy, nhưng hắn ta lại không làm việc ở nhà máy mà được anh rể sắp xếp cho làm nhân viên văn phòng ở đại học Hải Thị, vừa nhàn nhã lại có địa vị xã hội, quan trọng là còn được gặp gỡ không ít những sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp. Vương Tranh Lượng vô cùng hài lòng với công việc này.