Chương 18: Cố Cảnh Thần

Đưa Cố Cảnh Thần đến chỗ của thanh niên trí thức giao cho đội trưởng của nhóm thanh niên trí thức, trước khi đi đại đội trưởng còn nhắc nhở Cố Cảnh Thần sắp xếp xong thì đi đại đội mượn lương thực.

Đội trưởng Ngô của nhóm thanh niên trí thức hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, sao cậu lại tới muộn vậy, những thanh niên trí thức khác đã tới từ hai ngày trước rồi.”

Cố Cảnh Thần giải thích nói: “Trong nhà tôi có chuyện nên tới muộn hai ngày.”

Ngô Trùng nghe xong gật gật đầu, đưa Cố Cảnh Thần vào phòng, đợi Cố Cảnh Thần trải giường xong ra khỏi phòng, nhóm thanh niên trí thức đã ngồi chờ ăn cơm rồi.

“Thanh niên trí thức Cố, cậu vừa tới chưa có lương thực, mỗi người chúng tôi sẽ chia cho cậu một chút.” Vu Tinh Tinh đỏ mặt nói với Cố Cảnh Thần.

“Cảm ơn mọi người.” Cố Cảnh Thần lễ phép nói cảm ơn.

Lúc ăn cơm, Cố Cảnh Thần thấy có một thanh niên trí thức nữ vẫn ở trong phòng, liền khó hiểu hỏi: “Vị đồng chí nữ này không ăn cơm sao?”

Hồng Yến nghe Cố Cảnh Thần hỏi thì khó chịu nói: “Cô ta ăn không vô những món ăn thô này, tự ăn một mình, sợ người khác ăn mất của cô ta ấy mà.”

Cố Cảnh Thần nghe xong, cảm thấy mình thật lỗ mãng, đáng lẽ không nên nhiều lời hỏi như vậy, thật là xấu hổ.

Lục Hạ nghe Hồng Yến nói vậy thì nói lại: “Tôi ăn cái gì liên quan gì đến cô. Cô cũng có thể tự ăn một mình mà, không ai yêu cầu cô một hai phải ăn cùng mọi người.”

Lý Phỉ cũng nói: “Thanh niên trí thức Hồng, tập trung ăn cơm đi.” Lại nói thêm một câu: “Hiện tại thanh niên trí thức Lục không ăn cùng chúng ta nữa, lúc trước cùng nhau ăn, chúng ta chiếm tiện nghi của thanh niên trí thức Lục cũng không ít.”

Cố Cảnh Thần cứ như vậy mà xấu hổ vượt qua bữa cơm đầu tiên ở chỗ của thanh niên trí thức.

Ngô Trùng đưa Cố Cảnh Thần đến đại đội mượn lương thực, Cố Cảnh Thần chủ động trả lời những câu hỏi đông hỏi tây, lại nhân cơ hội hỏi tình hình của những người sống trong chuồng bò.

Ngô Trùng nghiêm túc nói: “Thanh niên trí thức Cố, cậu vừa tới nên không biết tình hình. Về sau cậu cách bọn họ xa một chút, cẩn thận rước họa vào thân.”

Cố Cảnh Thần biết bây giờ ai cũng sợ liên quan đến người sống trong chuồng bò, liền gật gật đầu nói với Ngô Trùng: “Thanh niên trí thức Ngô, anh yên tâm đi, tôi là người biết nặng nhẹ mà.”

Đêm đến, Cố Cảnh Thần thừa dịp mọi người ngủ hết trộm đến chuồng bò. Không xác định bố mẹ cụ thể ở gian nào, anh lấy Harmonica (Một loại kèn) ra thổi một khúc.

Đêm khuya yên tĩnh, bố Cố và mẹ Cố nghe thấy tiếng Harmonica, mẹ Cố nói: “Có phải Cảnh Thần tới không? Ông chỉ biết một ca khúc này, Cảnh Thần cũng chỉ học thổi một ca khúc này.”

Bố Cố nhìn mẹ Cố: “Để tôi ra ngoài xem xem...” Nương theo ánh trăng, ông thấy rõ người vừa tới, Cố Cảnh Thần đi ra từ trong bóng đêm, gọi một tiếng: “Bố...”

“Cảnh Thần, sao con lại tới đây?” Bố Cố thấy là Cố Cảnh Thần thì kinh ngạc nói.

Cố Cảnh Thần nức nở nói: “Con lo lắng cho bố mẹ...”

Bố Cố cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nói với Cố Cảnh Thần: “Vào trong rồi nói.”

Bố Cố đưa Cố Cảnh Thần tiến vào, thắp đèn dầu lên, mẹ Cố kích động ôm lấy con trai khóc thành tiếng. Bố Cố thấy vậy cũng xoay người lau đi nước mắt trên khóe mắt, sau khi đã bình tĩnh trở lại, bố Cố và mẹ Cố hỏi anh đến đây làm gì.

Cố Cảnh Thần nói: “Con thật sự rất lo lắng cho hai người, nên tìm người hỏi thăm nơi hai người bị đưa đến.”

Bố Cố và mẹ Cố nghe xong rất vui mừng: “Bố và mẹ con không sao hết, chúng ta có thể chống đỡ được.” Tiếp theo lại nói: “Con mau trở về chăm sóc tốt cho em gái con đi.”

Cố Cảnh Thần thẳng thắn nói: “Con không về, con đã báo danh xuống nông thôn rồi, bây giờ là một thanh niên trí thức, con...”

Không đợi Cố Cảnh Thần nói hết, mẹ Cố đã tức giận nói: “Sao con lại ngốc như vậy, liên lụy đến con thì phải làm sao đây? Còn có em gái con nữa, nó phải làm sao bây giờ?”

Cố Cảnh Thần nói: “Con đã đưa em gái xuống nông thôn rồi, ngày mai sẽ viết thư cho con bé. Em ấy cách chúng ta càng xa càng an toàn, cho dù bị người ta phát hiện cũng sẽ không liên lụy đến em ấy.”

Mẹ Cố hiểu con gái cách càng xa càng tốt, chỉ là con gái lớn lên xinh đẹp, nếu như bị người ta nhắm trúng...

Bố Cố thở dài: “Chuyện đã đến nước này rồi, sốt ruột cũng vô dụng thôi.”

Ài...