Chương 25: Dạy dỗ Đinh Dã Thảo

“Alo, alo, alo, có nghe được tiếng của tôi không?” Âm thanh quen thuộc vang lên từ chiếc loa to.

“Tôi là đại đội trưởng Trương Đức Vương, buổi tối hôm nay tôi và trưởng thôn mở cuộc họp ở sân phơi thóc, đề nghị toàn thể thôn dân và thanh niên trí thức ai cũng phải tới, nếu ai không tới sẽ bị trừ điểm công.”

“Buổi tối hôm nay tổ chức cái gì vậy...”

“Đúng vậy, có thể có chuyện gì nhỉ.”

“Được rồi đừng nói nữa, bị Lý Đại Chủy nghe thấy bây giờ.” Này nếu như bị Lý Đại Chủy rêu rao ra bên ngoài, đại đội trưởng sẽ làm khó dễ mình.

Lý An Dương đưa mọi người ở chỗ của thanh niên trí thức đến sân phơi thóc, trước đi đăng ký với người điểm danh sau đó sẽ chờ cuộc họp bắt đầu.

“Trưởng thôn và đại đội trưởng tới.” Có người nói, sân phơi thóc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Trưởng thôn và đại đội trưởng nói về chuyện Vương Đức Phát bị đánh ở trên núi, dặn dò mọi người không có chuyện gì thì đừng lên núi. Nếu như nhìn thấy người lạ ở trên núi thì nhanh chóng tới đại đội báo cáo.

Lúc nhóm người Cố Cảnh Nguyệt trên đường trở về chỗ của thanh niên trí thức, Hổ Tử chạy tới chỗ của Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, hôm nay mẹ của anh Vương Đức Phát đánh nhau với người ta rồi.”

Cố Cảnh Nguyệt lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo, để Hổ Tử nói giúp bọn họ một chút, nói xong Hổ Tử liền cầm kẹo tìm bạn thân của mình đi chơi!

Quý Tiểu Đông nghe xong, nói: “Thật là sảng khoái.”

Lữ Dương nhìn khắp bốn phía: “Khoan! Về rồi nói.”

Thừa dịp mấy ngày nay nhàn rỗi, Cố Cảnh Nguyệt gửi chút tiền và đồ ăn cho bố mẹ và anh trai, lại đến rừng cây vạn tuế giao một lượt hàng hóa.

Hổ Gia có được không ít đồ vật trân quý, sau khi hợp tác cùng Cố Cảnh Nguyệt Hổ Gia có thể nói là kiếm một bộn tiền.

Cố Cảnh Nguyệt nhìn số tiền trên sổ tiết kiệm, hơn 4000 đồng! Mình chắc chắc là một tiểu phú bà rồi.

Chuông làm việc vang lên, bây giờ Cố Cảnh Nguyệt không cần người ta gọi đã có thể tự mình đi. Đội mũ, mang bao tay, đeo bình nước rồi đi làm. Các thôn dân nhìn Cố Cảnh Nguyệt trang bị toàn thân đã không còn thấy khó chịu nữa.

Cố Cảnh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất nhìn cỏ dại, thở dài, cô đã nhổ cỏ hơn hai tháng rồi, nhổ lại mọc, mọc dài rồi lại nhổ... Khi nào mới kết thúc đây trời ơi!

Đại đội trưởng nhìn Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, đã hai tháng rồi, chỉ có mỗi việc nhổ cỏ cô cũng làm không xong là sao.”

“Đại đội trưởng, anh cũng cảm thấy cỏ này quá khó nhổ đúng không. Ngày nào cũng nhổ không nghỉ nhưng vẫn chưa nhổ xong.” Cố Cảnh Nguyệt nói xong còn làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn đại đội trưởng.

Đại đội trưởng: Sao tôi không biết mình có ý này nhỉ???

Thấy đại đội trưởng đi rồi, Cố Cảnh Nguyệt lại tiếp tục chậm rãi nhổ cỏ.

“U trời, thanh niên trí thức Cố lại bắt đầu chậm trễ công việc rồi đấy.”

Cố Cảnh Nguyệt liếc mắt nhìn Đinh Dã Thảo một cái: “Đại đội trưởng, Đinh Dã Thảo chỉ lo nói xấu mà không làm việc, đây là điển hình của chậm trễ công việc.”

Đại đội trưởng: ...

Đinh Dã Thảo: ...

Cố Cảnh Nguyệt nhìn Đinh Dã Thảo, thầm nghĩ: Đúng là ngu ngốc, bị mình chỉnh cho vài lần vẫn còn dám tới gây phiền toái cho mình.

Đinh Dã Thảo chỉ vào Cố Cảnh Nguyệt: “Mày, cái con tiện nhân này, chờ đó cho tao.”

“Đại đội trưởng, Đinh Dã Thảo mắng thanh niên trí thức, bà ta đây là muốn phá hủy tình đoàn kết giữa thôn dân và thanh niên trí thức.”

Đại đội trưởng: ...

Đinh Dã Thảo: ...

Đinh Dã Thảo tức không làm gì được, chỉ có thể quay người nói xấu Cố Cảnh Nguyệt với bà thím bên cạnh.

Cố Cảnh Nguyệt dỏng tai lên nghe, cái gì mà không có giáo dưỡng, cái gì mà không sinh được con trai...

Này có thể nhịn được sao???

“Đại đội trưởng, Đinh Dã Thảo tuyên truyền mê tín phong kiến...”

Không đợi Cố Cảnh Nguyệt nói xong, đại đội trưởng đã nhướng mày: “Đinh Dã Thảo, còn không chịu làm việc nữa trừ 10 điểm công.”

Mọi người nghe đại đội trưởng rống giận, cảm thấy Đinh Dã Thảo đúng là não cá vàng, đã bị thanh niên trí thức Cố dạy dỗ vài lần rồi mà vẫn không chừa. Thanh niên trí thức Cố cũng thật là lợi hại, nói hai ba câu đã khơi lên lửa giận của đại đội trưởng.

Cố Cảnh Nguyệt dường như rất nhàn rỗi, tiếp tục chậm trễ công việc. Ngồi xổm một hồi chân đã tê rần liền đứng lên hoạt động một chút, một hồi đau eo lại nắn nắn xoa xoa cái eo. Lúc làm việc còn phải dừng lại uống miếng nước, mỗi lần đại đội trưởng nhìn thấy đều nhịn không được giật giật khóe miệng.