Chương 1

Tại ngã tư đường, một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía chiếc Cayenne màu đen.

Giây trước còn bận cãi tay đôi với Phó Thời Chiêu, Đường Miên chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu trà nhạt đẹp nhưng tràn đầy lo lắng của người lái xe, giây sau đã bị lực va chạm mạnh hất văng ra ngoài.

Đường Miên chỉ cảm thấy tai mình ù đi, theo phản xạ che lấy máy trợ thính bên tai phải, nhưng toàn thân lập tức bị cơn đau dữ dội bao phủ.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Đường Miên lóe lên một suy nghĩ – Đếu nên ngồi xe của Phó Thời Chiêu, xui xẻo.

-

-

Không biết ngủ mê man bao lâu, ý thức của Đường Miên vẫn còn mơ hồ, như thể linh hồn và thể xác bị tách rời, khắp nơi đều là sự bất hòa khó chịu.

Nhưng mùi hương trong mũi lại không phải mùi máu tanh và xăng dầu khó ngửi, mà là… một mùi sữa thoang thoảng.

Đường Miên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cái đèn hình con vịt quen thuộc trên trần nhà, rơi vào trầm tư.

Cái đèn con vịt này là đèn trần trong phòng ngủ của hắn hồi nhỏ, có thể điều chỉnh độ sáng của đèn trắng và đèn vàng, theo sự thay đổi của ánh sáng, con vịt cũng sẽ chuyển đổi giữa trắng và vàng, vô cùng đáng yêu.

Sau này, nhà họ Đường bị hãm hại, xảy ra biến cố, mẹ bị rối loạn tâm thần, thường xuyên lẩm bẩm trong viện điều dưỡng chuyện hồi nhỏ mỗi lần hắn về phòng đều phải bấm công tắc đèn hình vịt kêu tách tách, cho đến khi điều chỉnh được màu sắc và độ sáng mình thích mới thôi.

Sau đó… hắn phát hiện ra đèn trần trong phòng của mẹ ở viện điều dưỡng đã được thay bằng một cái đèn con vịt y hệt như vậy, còn mẹ thì vui vẻ như một đứa trẻ lên ba.

Không cần nghĩ cũng biết là do Phó Thời Chiêu làm.

Chậc.

Giả vờ cái gì.

Sống ở nhà họ Đường bao nhiêu năm, sau khi được nhà họ Phó đón về thì không bao giờ quay lại thăm mẹ, người đã đối xử với cậu như con ruột, ở trường học cũng phớt lờ hắn, thậm chí còn cố tình đối đầu với hắn.

Thiếu gia nhà họ Phó nổi tiếng lừng lẫy, ai dám bám víu chứ.

Nghĩ đến đây, Đường Miên vô thức xoay người, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt màu trà nhạt.

Đường Miên bỗng dưng bị sốc.

Là Phó Thời Chiêu.

Nói chính xác là Phó Thời Chiêu phiên bản nhí.

Khoảng 3 tuổi, mặc một cái yếm màu vàng nhạt, trong tay còn ôm một bình sữa uống được phân nửa, đang nhìn hắn chằm chằm.

Dù trông cậu ấy ngày nhỏ gầy gò nhỏ bé, ai cũng có thể bắt nạt, nhưng lớn lên thì giống như ăn trúng thuốc kí©h thí©ɧ, chiều cao vọt lên 1m9.

Nhìn chằm chằm vào phiên bản nhí của Phó Thời Chiêu, đầu óc Đường Miên trống rỗng trong một khoảnh khắc.

Đây là mơ?

Hay là hắn thực sự quay lại hai mươi mấy năm trước? ... Chuyện này quá viễn tưởng nhỉ!

Đường Miên vô thức đưa tay véo mạnh má của Phó Thời Chiêu phiên bản nhí, nhìn đôi mắt đẹp của cậu ấy dần đỏ lên, sau đó ngấn nước mới buông tay ra.

Không phải vì thương hại Phó Thời Chiêu, mà là bởi vì sau một hồi, hắn mới nhận ra - muốn kiểm tra xem có phải là mơ hay không thì nên véo mặt mình mới đúng, véo mặt Phó Thời Chiêu chẳng có ích lợi gì.

Nhưng Đường Miên chưa kịp đưa tay véo mặt mình, Tiểu Thời Chiêu đột nhiên oà khóc, ôm lấy bình sữa nhỏ, khóc sướt mướt, đáng thương nhìn hắn, nhưng không hề trả đũa.

Đường Miên : "!"

Đường Miên lập tức luống cuống, nhưng trong lòng lại thầm hả hê.

… Hóa ra Phó Thời Chiêu hồi nhỏ dễ bắt nạt thế này à.

Khóc đi, khóc to lên, hắn thích xem.

Con quỷ nhỏ trong lòng Đường Miên cười khẩy.

Nhưng rất nhanh, bên ngoài phòng truyền đến hai tiếng bước chân vội vã.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng được mở ra.

Đường Miên vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.

Là hai cô bảo mẫu chăm sóc hắn và Phó Thời Chiêu hồi nhỏ.

Tính cách của hai người vô cùng vui vẻ, giống như một cặp bạn diễn hài, mẹ cũng vì như vậy mà vẫn tiếp tục thuê họ.

Sau khi hắn và Phó Thời Chiêu lên cấp hai, hai cô bảo mẫu mới rời đi.

"Chiêu Chiêu sao lại khóc rồi? Có phải mơ thấy ác mộng không?" Cô bảo mẫu mặt tròn bước nhanh đến bên giường, dịu dàng dỗ dành Tiểu Thời Chiêu đang khóc.

Cô bảo mẫu mặt trái xoan kia thì đi lấy khăn giấy trẻ em trên bàn bên cạnh.

Đường Miên lo lắng nhìn vết đỏ trên mặt Tiểu Thời Chiêu do mình tạo ra.

Da trẻ con rất mỏng manh, chỉ cần véo nhẹ thôi cũng sưng lên, rất rõ ràng.

Hai cô bảo mẫu chắc chắn sẽ nhìn ra ngay.

Phó Thời Chiêu chắc chắn sẽ mách lẻo…

Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ hiện giờ là tình huống gì, nhưng Đường Miên không muốn việc xấu bị bại lộ, đặc biệt là việc bắt nạt Phó Thời Chiêu.

Kiếp trước, hắn đã đấu đá với Phó Thời Chiêu bao nhiêu năm, nếu thực sự có thể làm lại từ đầu, hắn nhất định phải “báo thù” thật kỹ càng mà không lưu lại dấu vết.

Chưa đợi Phó Thời Chiêu trả lời, Đường Miên nhanh chóng áp sát lại, hôn mạnh một cái vào má còn lại của cậu ấy, tiếng động lớn đến nỗi bản thân hắn cũng giật mình, có phần hơi lo lắng liếʍ liếʍ môi, mặn mặn, là vị nước mắt của Phó Thời Chiêu.