Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 27: Thịt Nướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tộc trưởng thấy Thiên lại tới nói móc ông ta, thì không chút khách khí nói: "Tôi ăn ở chỗ của tôi, mắc mớ gì tới anh?"

Thiên lập tức bị nghẹn lại: "..."

Xác thực là chuyện không liên quan tới ông ta, ông ta chỉ muốn đến cười nhạo tộc trưởng một chút mà thôi!

Lâm Diệp đứng một bên nhìn say sưa, bạn bè của cô từng nói qua với cô, trên internet có hai câu nói được lưu hành rất nhiều: "Liên quan gì đến anh" và "Mắc mớ gì tới anh", hai câu này có thể trả lời tám mươi phần trăm vấn đề trong đời.

Bây giờ xem ra, hai câu này ở thời kỳ viễn cổ cũng khá thông dụng.

Thiên không có lời nào để nói, nhưng lại không muốn cứ đi như thế, ông ta nhìn Lâm Diệp yên tĩnh đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, hai mắt híp lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Dương kéo Lâm Diệp núp đằng sau hắn ta.

"Dương, đây chính là giống cái cậu mang về?" Thiên nghiêm túc mở miệng nói.

"Đúng đấy, có vấn đề gì không?" Dương kéo Lâm Diệp ngăn ở phía sau.

Thiên chỉ vào Lâm Diệp: "Giống cái nhỏ này vừa thấp vừa gầy, mặc da thú lại kỳ kỳ quái quái, vừa nhìn đã thấy có vấn đề, cậu sao có thể tùy tiện mang người ngoài về bộ lạc?"

Lâm Diệp đứng sau Dương chớp mắt mấy cái, sao bây giờ cô lại thành có vấn đề rồi?

Thiên nói không lại tộc trưởng liền chuyển sự chú ý lên trên người cô, thực sự có chút không hiểu ra sao.

Dương phản bác: "Bộ lạc không có quy định không thể mang thú nhân trở về."

Trong bộ lạc bọn họ phần lớn là mang thú nhân khác từ bộ lạc thú nhân về làm phối ngẫu, bọn họ có thể mang, tại sao hắn không được?

Hắn dựa vào bản lĩnh của mình nhặt được giống cái nhỏ, dựa vào cái gì không cho hắn mang về?

"Thế nhưng cũng không có quy định có thể mang về!" Thấy Dương lại dám tranh luận với ông ta, Thiên càng tức.



"Thầy vu, tại sao không thể mang thú nhân tộc khác trở về?" Một thú nhân giống cái trẻ tuổi gầy yếu đứng một bên bèn hỏi.

Cô ta đã thương lượng xong với Mộc của Hùng tộc, đợi đầu xuân sang năm khi có hội nghị các bộ lạc, Mộc sẽ chọn cô ta làm phối ngẫu, nếu như bộ lạc không cho mang thú nhân tộc khác trở về, vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Hàng năm bộ lạc sẽ tiến hành thông hôn, trong bộ lạc bọn họ có không ít thú nhân tộc khác, những bộ lạc khác cũng có chọn thú nhân Miêu tộc bọn họ.

Nếu như bộ lạc bọn họ thật sự không cho mang thú nhân bộ lạc khác trở về, những bộ lạc khác chắc chắn sẽ không nhận thú nhân của bộ lạc Miêu tộc bọn họ nữa, lâu dần bộ lạc Miêu tộc sẽ bị những bộ lạc khác xa lánh.

"Cái, cái này..." Thiên ấp úng, không biết nên nói cái gì.

Vừa rồi ông ta nói như vậy đơn thuần chỉ là muốn chặn họng Dương, nhưng nếu thật sự muốn đoạn tuyệt những bộ lạc khác lui tới bộ lạc Miêu tộc, ông ta còn không gánh nổi trách nhiệm này.

Thấy Thiên bị sỉ nhục đến nói không ra lời, tộc trưởng vung tay nói: "Các người vây quanh đây làm gì, trở về việc ai người đấy làm đi."

Ông ta nói với thú nhân giống cái kia: "Cô yên tâm, xưa nay tôi chưa từng nói không thể mang thú nhân tộc khác trở về."

Nghe xong lời của tộc trưởng, thú nhân giống cái an tâm hẳn, tộc trưởng là người quyền lực nhất trong bộ lạc nên thầy vu có nói cũng không tính.

"Hừ!"

Thiên cảm giác mình bị mất hết mặt mũi, hung dữ trừng bọn họ một cái rồi chắp tay sau lưng âm u đi ra.

Dương lo lắng Lâm Diệp bị dọa sợ, an ủi: "Đừng sợ, lâu rồi sẽ quen thôi."

Thiên luôn luôn muốn khıêυ khí©h a ba của hắn, nhưng chưa từng thành công, cũng không biết tại sao ông ta lại chấp nhất như vậy.

Lâm Diệp: "..."

... ...

Tính toán thời gian thịt nướng hẳn đã chín, Lâm Diệp bảo bọn họ lôi bọc bùn từ trong lửa ra ngoài.



Sau khi đập vỡ lớp bùn bên ngoài, lộ ra bên trong phần lá chuối hơi cháy, chậm rãi mở lá chuối ra, một mùi hương nồng nàn xông thẳng vào mũi.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm này phiêu tán xung quanh trong không khí.

Mũi của thú nhân Miêu tộc rất thính, men theo mùi thơm này đã tìm được ngọn nguồn.

"Oa! Tộc trưởng, đây là cái gì mà thơm như vậy?"

"Còn có thể là cái gì? Thịt nướng đó."

Tộc trưởng cầm lấy một khối thịt nướng đắc ý cắn một cái, mùi vị của hương liệu đã hoàn toàn thấm vào từng thớ thịt, xốp giòn mềm mại, mùi thịt quẩn quanh.

Nhìn thấy tộc trưởng ăn thịt nướng thơm phức, các thú nhân không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Có một thú nhân bình thường khá lanh lợi tiến lên hỏi Vân: "Vân, có thể cho tôi ăn một miếng thịt nướng hay không?"

Hắn biết Vân thẳng thắn nhưng dễ nói chuyện hơn đối với tộc trưởng nhiều.

"Biết ngay tìm tôi vì muốn ăn thịt nướng!" Vân cười mắng một câu, nhưng vẫn cho hắn ta một miếng thịt nướng.

Thú nhân kia không thể chờ được nữa vội đem thịt nướng bỏ vào trong miệng, sau đó con mắt cũng mở to ra.

Đúng là ăn quá quá quá quá quá ngon rồi!

Hắn chưa từng ăn thịt nướng nào mà ngon như vậy!

Hắn nhai nhai miếng thịt nướng, sau đó lưu luyến mà nuốt thịt xuống bụng, cuối cùng còn liếʍ chút mỡ còn dính trên môi.

Thú nhân đứng ở một bên vây xem không cần hỏi cũng biết thịt nướng ăn rất ngon, dồn dập chen lấn nhau tiến lên nói bọn họ cũng muốn ăn thịt nướng.

Tộc trưởng cho bọn hắn mấy miếng thịt nướng, sau đó khư khư giữ lấy số thịt nướng còn lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »