Chương 2-1

Tạ Đông Quân vẫn quỳ trên đất như cũ, đầu khẽ ngẩng lên nhìn Bộc Dương Ngự Thiên đang cười tới mức gục cả xuống bàn.

Cười! Có cái gì buồn cười hả?! Cẩn thận không cười liền vỡ bụng rút gân ngươi! Tạ Đông Quân nhỏ giọng mắng thầm trong bụng, nếu đã không thể nói thì chỉ có thể dùng ánh mắt căm giận mà truyền tải tức giận thôi.



Người tới!


Mãi tới khi cười đủ thì Bộc Dương Ngự Thiên mới ngồi thẳng thân mình dậy.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, gọi người đang đứng bên ngoài vào. Lần thứ hai Tạ Đông Quân quýnh lên, cả người cứng còng còng.

Thảm, không phải là hắn cho gọi người đem ta ra ngoài chém đấy chứ?! Hắn nghe được ta trộm hắn trong bụng sao?

Bộc Dương Ngự Thiên gọi vào một tỳ nữ, sau khi hắn nói nói cái gì đó thì tỳ nữ mới cúi người đi ra ngoài.

Đợi cho tỳ nữ kia đi rồi, Bộc Dương Ngự Thiên mới đem tầm mắt quay lại Tạ Đông Quân đang quỳ trên mặt đất.



Ngươi lại đây!


Tạ Đông Quân nghe lời đứng lên, chậm rì rì đi lại bên bàn.



Thu dọn mấy thứ này đi.




Dạ!


Tạ Đông Quân lập tức nghe theo, sửa sang lại đống tấu chương dẹp sang bên để mặt bàn có một chỗ trống rộng.

Dọn xong bàn, Tạ Đông Quân lại ngoan ngoãn đứng một bên, cúi thấp đầu làm một bộ dáng nhu thuận, vâng lời.

Bộc Dương Ngự Thiên cũng không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn nghiêng Tạ Đông Quân, cảm thấy hắn không được thoải mái lắm.

“Nhìn cái gì, tự nhìn ngươi đi!”

Tuy rằng Tạ Đông Quân rất muốn lớn giọng quát như vậy nhưng hắn biết rõ bây giờ không cần chọc vào Bộc Dương Ngự Thiên. Nghĩ rồi hắn vẫn tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn.

Cảm giác xấu hổ và trầm mặc duy trì một hồi lâu, mãi tới khi có người đi vào.

Người tỳ nữ vừa mới rời đi quay lại cùng hai người khác. Trên tay mỗi người đều có mấy cái chén lớn, trên chén có vài món ăn hình thức rất đẹp mắt đang còn tỏa hơi nóng.

Mấy người sau khi dọn đồ ăn lên bàn liền hành lễ đi ra ngoài, lần thứ hai để lại hai người Tạ Đông Quân và



Bộc Dương Ngự Thiên giằng co trong không khí trầm mặc.




Ngươi … tên gọi là gì? –




Tạ Mãn.




Tiểu Mãn Tử, ngươi lại đây!


Sao lại dùng cái loại tên gọi như tiếng lóng giống thái giám để gọi ta chứ… Tạ Đông Quân bất mãn, lầm bầm trong bụng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi tới rồi đứng lại bên bàn.



Ăn đi.




A? – nghe thấy lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, Tạ Đông Quân nghi hoặc ngẩng đầu.




Không phải ngươi đói bụng sao? Nhanh ăn đi. – Bộc Dương Ngự Thiên chỉ chỉ mấy món ăn lót dạ trên bàn, ý bảo Tạ Đông Quân mau ăn đi.




Nhưng mà…


Tạ Đông Quân hắn nào dám tiến lên ăn chứ! Nếu hắn ăn, chẳng may Bộc Dương Ngự Thiên không vui, lấy cái lý do này lôi hắn đi chém thì biết tính sao?



Yên tâm, ta sẽ không chém đầu ngươi.


Bị đoán trúng suy nghĩ trong đầu, Tạ Đông Quân đỏ bừng mặt, song vẫn chưa có động tay. Bộc Dương Ngự Thiên thấy Tạ Đông Quân không dám động, đành phải dùng tới chiêu cuối cùng.



Nếu ngươi không ăn thì trẫm sẽ sai người đem vứt đi!


Muốn vứt mấy thứ này đi ư? Quá lãng phí!

Tạ Đông Quân nhìn mấy món điểm tâm ngon mắt không biết tên gì, nghĩ nghĩ. Trời sinh tính hắn ưa tiết kiệm nên cuối cùng nhịn không được đi lên, bắt đầu ăn.

Ban đầu còn cắn cắn từng miếng nhỏ, dần dần ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói.

Bộc Dương Ngự Thiên nghiêng nhìn thân mình nho nhỏ đang liều mạng ăn trước mắt, nụ cười càng thêm sâu.



Trẫm đáng sợ lắm sao?


Nghe thấy Bộc Dương Ngự Thiên hỏi, Tạ Đông Quân ngừng động tác tay, nhìn về phía hắn.



Tại sao chỉ cần trẫm nói một câu với ngươi, ngươi đã có bộ dáng như sợ muốn chết?


Tạ Đông Quân nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.



Bởi vì… Không phải có câu nói “Gần vua như gần cọp” sao? Nếu nói sai một câu hay làm không tốt thì đầu liền rớt xuống…




Gần vua như gần cọp sao… Nói như vậy, mỗi ngày ngươi đều làm việc ở đây, không phải mỗi ngày đều sợ kinh tâm táng hồn sao?


Tạ Đông Quân không thèm nghĩ ngợi liền thành thật gật đầu khiến Bộc Dương Ngự Thiên được trận cười lớn.



Nếu vậy, trẫm phân cho ngươi một công việc khác, ngươi sẽ không cần tới nơi này, thế nào?




Thật vậy ư? – Tạ Đông Quân vốn muốn hô lên vui vẻ nhưng rồi lại lập tức hồ nghi nhìn Bộc Dương Ngự Thiên.




Là công việc gì?




Không phải việc gì khó. Trẫm muốn ngươi đi làm thư đồng của hoàng đệ trẫm là Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, chỉ có tính tình rất ương nghịch. Trẫm thấy ngươi rất có bản lĩnh, hy vọng ngươi có thể làm cho đứa nhỏ Tuyên Cầu kia ngoan một chút… Trẫm có kỳ vọng với hắn, nhưng hắn hoàn hoàn không nghe lời trẫm.


Bộc Dương Ngự Thiên một bên nói một bên lắc đầu rồi từ từ lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài.



Thứ này ngươi cứ mang bên người. Nếu Tuyên Cầu nói muốn xử phạt ngươi thì có lệnh bài này, ngươi không cần sợ.




Ơ… Dạ! – Tạ Đông Quân tiếp nhận lệnh bài, coi như là đã nhận công việc này.


Chỉ cần không bị chém đầu thì có làm gì cũng không sao hết. Tạ Đông Quân nghĩ như thế!

Nhưng điều hắn thực không ngờ chính là, Bộc Dương Tuyên Cầu là một đứa nhỏ không dễ đối phó chút nào. Lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ không cần phải nhìn thấy Bộc Dương Ngự Thiên mỗi ngày là tốt lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.

….

Ngày hôm sau, Tạ Đông Quân dậy thật sớm để chuẩn bị. Mặc xong quần áo mới vừa được phát, hắn theo Hồ công công đi tới nơi Bộc Dương Tuyên Cầu ở – Hoàng tử điện.

Bộc Dương Tuyên Cầu dù đã được phong làm Cầu vương nhưng vẫn ở lại trong hoàng cung như trước.



Cầu vương điện hạ vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa thể phong đất.. – tiếng Hồ công công lanh lảnh vang lên. Khi nhắc tới Bộc Dương Tuyên Cầu thì trên mặt lão dường như có chút phiền nhiễu.


Tạ Đông Quân vâng lời gật đầu, không có chú ý tới diễn cảm trên mặt Hồ công công.

Đứa nhỏ tên Bộc Dương Tuyên Cầu kia nhỏ hơn hắn hai tuổi, vậy năm nay lên bảy. Một đứa nhỏ tuổi này hẳn là không khó để dạy dỗ…



Nơi đó chính là Tĩnh Tâm điện – nơi Cầu vương điện hạ ở. Cầu vương điện hạ đã biết từ hôm nay trở đi ngươi sẽ chịu trách nhiệm về sinh hoạt hàng ngày của ngài ấy. – Hồ công công nói rồi dừng bước, không đi tiếp nữa.




A, dạ…


Chần chờ vài giây, thấy Hồ công công hình như không có ý muốn dẫn mình vào, Tạ Đông Quân đành phải một mình tiếp tục đi về phía trước.

Chậm bước trên cầu thang, Tạ Đông Quân hướng đi về phía Tĩnh Tâm điện nho nhỏ kia.

Sau khi nhận công việc này, hắn đã nghe không ít lời đồn đãi liên quan tới Bộc Dương Tuyên Cầu.

Trong đó có vài lời đồn tựa hồ là thực. Ví dụ như mẫu phi của Bộc Dương Tuyên Cầu là Tĩnh quý phi, vì khó sinh Bộc Dương Tuyên Cầu mà chết. Bộc Dương Tuyên Cầu tuy sống sót nhưng lại bị coi là đứa trẻ mang điểm gỡ nên không được người cha thương yêu.

Tiếp đó, trong cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu sở dĩ có thể yên ổn ngồi đó cũng là vì tuổi còn quá nhỏ, trong cung cũng không có thế lực gì đủ để gây uy hϊếp.

Sau khi Bộc Dương Ngự Thiên đăng cơ, ngự y có khám qua nói rằng thể chất của hắn không thể có con nối dõi. Cũng may là hắn còn có một vài người huynh đệ khác có thể kế thừa. Thế nên trước mắt, ứng cử cho ngôi vị hoàng thái tử bao gồm cả Bộc Dương Tuyên Cầu thì tổng cộng có ba vị vương gia.

Song điều khiến Bộc Dương Ngự Thiên phiền não chính là ba vị vương gia kia đối với ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có chút hứng thú.

Thất hoàng tử Bộc Dương Tuyên Mộ hiện là Trấn Bắc vương, thường ở lại vùng đất phong của mình, rất ít khi trở về. Nghe nói là muốn tránh né Bộc Dương Ngự Thiên, vì Bộc Dương Ngự Thiên có ý định muốn sắc phong hắn làm hoàng thái tử.

Thập tam hoàng tử Bộc Dương Tuyên Cẩn còn gọi là Cẩn vương. Người này vẫn ở trong hoàng cung, cũng không có trở về vùng đất phong của mình. Theo miệng người ta nói thì hắn bảo ở trong hoàng cung muốn lấy dược liệu thì dễ dàng hơn nhiều. Chỉ vì Bộc Dương Tuyên Cẩn mê đắm việc nghiên cứu chế tạo thuốc, cho rằng ngôi vị hoàng thái tử rất phiền phức. Thế nên hắn cũng đem lời của Bộc Dương Ngự Thiên coi như gió thoảng bên tai.

Còn Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng không phải nói. So với việc làm hoàng đế thì Bộc Dương Tuyên Cầu càng đam mê chiến trường hơn.

Thêm nữa, vì từ nhỏ đã bị bỏ quên khiến tính tình Bộc Dương Tuyên Cầu rất cổ quái. Chưa bao giờ hắn làm theo lời Bộc Dương Ngự Thiên, trình độ phản nghịch thì đủ khiến người ta đau đầu.

Có điều, Tạ Đông Quân chỉ coi mấy lời đồn đãi đó như gió thổi qua tai, nghe xong rồi cho qua. Hắn cũng chưa từng thấy một đứa trẻ nào ngỗ nghịch tới mức đó.

Khi tiến gần tới cửa, Tạ Đông Quân thấy một tiểu tỳ nữ đứng ở cửa, vẻ mặt rất sợ hãi.

– Ừm … Ta là Tạ Mãn, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm thư đồng của Cầu vương điện hạ.

Tiểu tỳ nữ bị Tạ Đông Quân làm cho giật mình, thình lình nàng nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.



A, ta là…




Tạ Mãn hả? Ta gọi là Hồng Ngọc. Ngươi đi theo ta. – Hồng Ngọc nói rất nhanh rồi liền xoay người đi vào trong điện.




Điện hạ, Tạ Mãn tới. – giọng nói trong trẻo của Hồng Ngọc vang vọng khắp tòa điện.


Tạ Đông Quân bước vào theo, đầu tiên là nhìn thấy có một đứa nhỏ đang ngồi ở ghế trên. Đứa nhỏ này chính là Bộc Dương Tuyên Cầu? Tạ Đông Quân nghĩ thầm rồi mới cúi đầu muốn hành lễ.



Nô tài khấu kiến Cầu vương điện hạ… Ai da!


Tạ Đông Quân nói còn chưa xong liền cảm thấy có vật gì đó đánh vào đầu mình khiến hắn bật kêu thảm thiết.

Tạ Đông Quân bị đánh trúng không thể đứng vững, lảo đảo vài cái lùi về phía cánh cửa, cứ thế một đường lăn xuống cầu thang.



A! – thanh âm đầu tiên chính là tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của Hồng Ngọc.


Trời ơi, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ! Trước khi bất tỉnh, trong đầu Tạ Đông Quân lởn vởn một câu như thế!

Không biết đây là lần thứ mấy bất tỉnh rồi tỉnh lại, Tạ Đông Quân bất đắc dĩ mở to mắt.

Nơi này là đâu…

Nhưng mới chỉ hơi nghiêng đầu, Tạ Đông Quân liền cảm thấy đầu đau kịch liệt.



Đau… – Tạ Đông Quân gập người, đưa tay ôm rịt lấy đầu, đau tới mức nước mắt không ngừng ứa ra.


Không thể phủ nhận là trước khi mở mắt ra hắn đã có chút hy vọng.

Hy vọng sau khi mở mắt ra hắn sẽ đang ở trong phòng của mình. Cái gì mà biến thành thái giám, tất cả chỉ là mộng ảo. Ngay cả chuyện hắn bị bạn trai phản bội, bị bọn cho vay nặng lãi đuổi gϊếŧ cũng chỉ là một giấc mơ điên khùng của hắn.

Hắn muốn nghĩ rằng, người kia chỉ là bận rộn quá nên đi vắng đâu đó một hai ngày mà thôi.

Có điều, lúc này đầu hắn đau muốn chết. Chắc là đã sưng thành một cái bọc lớn rồi.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra chính là tên Cầu vương điện hạ ngay cả mặt mũi vẫn chưa có thấy rõ đã khiến hắn hôn mê kia.



Đáng giận, cái tên tiểu quỷ đáng chết kia… – Tạ Đông Quân càng nghĩ càng tức. Cuối cùng dùng tay quẹt sạch nước mắt, xoay người bò lên, tính toán đi tìm người kia tính toán nợ nần.




A, Tạ Mãn, ngươi tỉnh rồi? – Hồng Ngọc cầm một bộ quần áo đi tới. Thấy Tạ Đông Quân đã tỉnh thì nàng liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.




Cái tên chết … Điện hạ đâu?


Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi về Bộc Dương Tuyên Cầu, Hồng Ngọc có vẻ khó xử. Nàng do dự một hồi lâu mới trả lời:



Cầu vương điện hạ … Hiện đang nói chuyện với bệ hạ… – Hồng Ngọc nói rất nhỏ, cứ như sợ bị ai nghe thấy.




Ở nơi nào?




Đại sảnh.


Tạ Đông Quân lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng rồi nghiêng ngã đi tới phía đại sảnh.



A, Tạ Mãn, thương thế của ngươi sao rồi? Ngươi còn chưa thay quần áo bẩn mà!


Tạ Đông Quân không để ý tiếng Hồng Ngọc gọi phía sau, cứ thế đi thẳng tới đại sảnh.

[Lời tác giả: Mới chương hai mà Tạ Đông Quân đã hôn mê vài lần rồi. Nhưng ta tin tưởng là hắn còn có thể hôn mê nhiều hơn nữa a! Ha ha ha ha….]