Chương 11: Chương 11: Khai La

CHƯƠNG 11: KHAI LA

Dịch giả: Luna Wong

Ba ngày sau, đại đường huyện nha.

Quách Luân ngồi ở dưới tấm bảng “Gương sáng treo cao”, trên ghế bên tay phải đó là Đoàn Duy mặc phi ngư phục.

Huyện thừa, chủ bộ ngồi ở sau một cái bàn thấp, nha dịch mặc ban tạo y cầm thủy hỏa côn trong tay trái phải xếp thành một hàng, ngoài đường ngày xưa trống rỗng lúc này cũng bị bách tính đến đây quan khán thẩm án vây chật như nêm cối, bọn họ hiếu kỳ nhìn, trạng sư Phong thành không thấy nhiều, mà nữ trạng sư càng văn sở vị văn.

Canh giờ đến, Quách Luân vừa khai kinh đường mộc: “Thăng đường!”

“Uy —— vũ ——” Tiếng la dài vàng lên, thẳng tắp rưới vào trong tai Dương Thanh Già, nhắc nhở nàng, đây không phải là toà án hiện đại, mà là nha đường Đại Minh năm trăm năm trước.

Quách Luân phái bài tử: “Dẫn người phạm!”

Nha dịch lĩnh bài dẫn theo Vương Vân qua đây.

“Trang phục của đồ nhi ngày hôm nay thực sự là minh diễm động nhân.” Vương Vân vừa lên liền không chánh hành mà nói.

“Trên đường chớ có hồ ngôn loạn ngữ!” Quách Luân thoáng nhìn Đoàn Duy cau mày, liền quát dẹp đường.

Vương Vân ngồi dưới đất lười biếng đáp câu vâng.

Dương Thanh Già thấy quần áo của hắn ngăn nắp sạch sẽ, vô gia vô tỏa, trên người cũng không có hình thương, tâm liền buông xuống phân nửa, kêu một tiếng: “Sư phụ ”

“Nhìn ngươi đó, đồ nhi.” Vương Vân cười nói.

Quách Luân hỏi: “Liễu thị, ngươi nói lại tình hình lúc đầu.”

Một bên Liễu thị nghe vậy lạy bái, theo lời êm tai nói: “Tướng công ta Vương Sơn quanh năm kinh thương bên ngoài rất ít về nhà, đại khái nửa tháng trước, ta thu được thư hắn sai người đưa về, nói là sắp trở về, ta vô cùng ngóng trông. Buổi sáng mùng năm tháng chín, tướng công ta cuối cùng đã tới nhà, nhưng hắn tựa hồ là thân thể khó chịu, cả người không còn chút sức lực nào cũng không có tinh thần gì. Ta muốn thỉnh đại phu về khám và chữa bệnh cho hắn, tướng công lại nói đầu một ngày về nhà chỉ là có chút khí hậu không thích hợp thôi, nghỉ ngơi một chút là được, ta liền không tìm đại phu. Đêm đó ta vì an ủi tướng công ta, đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn hắn thích. Nhưng ta sơ ý đại ý đã quên mua rượu, trượng phu ta lại là rượu thành tính, cho nên ta chỉ có thể lưu hắn ở nhà một mình, đi Túy Tiên tửu lâu đánh một bầu Ma Cô tửu tướng công ta thích uống nhất. Kết quả. . . Trở về đã nhìn thấy trong nhà cháy, tướng công ta bị tươi sống chết cháy. . .” Nàng dứt lời liền dịu dàng rơi lệ.

Lần này Liễu thị nói không khác nhiều với lúc trước nói với Dương Thanh Già.

Sau khi Quách Luân nghe xong gật đầu, lại hỏi Vương Vân: “Mùng năm tháng chín màn đêm buông xuống ngươi ở đâu?”

“Ta ở rừng cây ngoài thành.”

“Làm cái gì?”

“Đả tọa.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Quách Luân cả giận nói: “Rõ ràng là ngươi vì đồ tài tiến nhập phủ trạch của Vương Sơn phóng hỏa cường đạo.”

Vương Vân “Ha hả” cười, bất tiết nhất cố.

“Tặc tử như thế, không lên hình tất không nói thực ngữ, lên nha! Trượng hai mươi trước!” Hắn nói chuyện liền muốn ném quân lệnh tiễn.

Bookwaves.com.vn

“Khoan!” Dương Thanh Già mở miệng nói.

Quách Luân bất duyệt: “Ngươi có chuyện gì?”

“Có thể cho phép tại hạ hỏi nói mấy câu trước không?”

“Chờ bổn quan thẩm xong, ngươi mới hỏi cũng không muộn!”

Dương Thanh Già cười nhạt trong lòng, chờ ngươi thẩm xong ta hỏi nữa hoàng hoa thái đều lạnh rồi, nàng nói: “Sự tình còn chưa rõ, hiện tại tra tấn chỉ có hiềm nghi vu oan giá hoạ. Huống án này liên quan nhân mạng trọng ngục, y theo《 Đại Minh luật 》 tu châu huyện thân phủ tường thẩm, phủ phục chuyển án sát ti, án sát ti hội thẩm xong chuyển thành Hình bộ hoặc Đô Sát viện, lại chuyển Đại Lý tự tường nghị, sau cùng do thánh thượng khâm định. Án này nếu kết án qua loa, bị thượng tị bác bỏ hay là người phạm lật lại bản án, sợ là không ổn đâu?”

(Luna: Hoang hoa thái là một loại hoa gọi là hoa hiên vàng, mọi người search từ 黄花菜 này nha)

Kỳ thực không riêng tri huyện Phong thành, mặc dù phóng nhãn toàn bộ Đại Minh, tra tấn bức cung đã là chuyện bình thường, mà luận cập hình ngục, sợ rằng không ai càng lành nghề hơn Đoàn Duy an tọa ở một bên.

Nhưng mà Quách Luân nghe xong Dương Thanh Già chỉ điểm, cũng không dám như các tiểu án tầm thường lúc trước giản đơn thô bạo vu oan giá hoạ, nguyên nhân không có hắn, án này đích xác mạng người quan thiên, vạn nhất xảy ra sai lầm ngộ phán, tầng tầng báo lên, ô sa chỉ sợ không giữ nỗi.

Hắn làm quan hơn mười năm, người hắn quen biết, bao quát cử nhân đọc đủ thứ thi thư, đều rất khó ba xạo nói chế độ tố tụng của Đại Minh trật tự rõ ràng như thế, nhưng nữ tử trước mắt này lại làm được, trách không được đến cẩm y vệ tới từ kinh thành đều kính trọng nàng vài phần, quả nhiên là có chút bản lãnh, Quách Luân không dám quá mức chậm trễ, thả lại quân lệnh tiễn vào hộp, trong mắt sinh ra chút khách khí, nói: “Liền y theo Dương trạng sư nói.”

“Tạ đại nhân!” Dương Thanh Già hỏi Liễu thị bên người: “Liễu nương tử, lúc ngươi rời nhà mua rượu, tướng công của ngươi Vương Sơn có mạnh khỏe hay không?”

“Lúc ta rời nhà, thân thể của tướng công ta có chút khó chịu.”

“Ngươi giờ nào rời nhà?”

Bookwaves.com.vn

“Khoảng chừng vừa qua khỏi giờ Tuất.”

“Lúc nào đến tửu lâu bán rượu?”

“Khoảng chừng giờ Tuất hai khắc.”

“Khi nào về đến nhà?”

“Khoảng chừng giờ Tuất bốn khắc.”

Dương Thanh Già gật đầu, nói: “Chuyện ta đã điều tra qua, các điếm chủ trên đường đi đích xác thấy ngươi hành tẩu một thân một mình. Ta cũng đồng dạng đi qua tửu lâu, tửu lâu điếm tiểu nhị có thể chứng minh giờ Tuất hai khắc ngươi đích xác đúng lúc tới mua rượu. Hơn nữa, dựa theo thuyết pháp của ngươi, Vương Sơn ở giờ Tuất lúc ngươi rời nhà là còn sống thật tốt, như vậy ngươi đối với cái chết của Vương Sơn có loại suy đoán gì?”

Liễu thị mờ mịt lắc đầu, khϊếp khϊếp nói: “Dân phụ cũng không biết, dân phụ vốn cho là thân thể của hắn khó chịu, có lẽ là vào lúc ban đêm dân phụ rời nhà xong hắn nhiễm bệnh cấp tính, trừng hợp trong nhà cháy, không thể đúng lúc chạy ra ngoài nên mới. . .”

“Cho nên ngươi hoài nghi Vương Sơn có thể bị chết cháy lúc hỏa hoạn?” Dương Thanh Già lập tức phủ nói: “Đó là không có khả năng, bởi vì ta từng nghiệm thi, đường hô hấp của thi thể rất sạch sẽ.”

“Đây cùng với cái gì hô. . . Đường hô hấp sạch sẽ có liên quan gì hay không?” Quách Luân hỏi.

Dương Thanh Già nói: “Đường hô hấp tức là đường ống con người dùng để hô hấp, cũng chính là mọi người thường nói khí đạo hay khí quản, một người còn sống lúc bị đốt cháy, khó đạo bị đè nén thiếu dưỡng, tất sẽ giãy dụa ra sức hô hấp, như vậy đường hô hấp của hắn nhất định sẽ hút khói bụi uế vật các loại vào. Nếu như một người mặt ngoài bị đốt, mà trong khí đạo lại tìm không ra một chút khói bụi, vậy chỉ có thể chứng minh hắn là sau khi chết bị đốt thi.*”

“Nếu Vương Sơn là sau khi chết bị đốt, vậy hung thủ này đến tột cùng là người nào?”

“Đại nhân, vậy sẽ phải bắt tay vào từ động cơ gϊếŧ người.”

Quách Luân: “Động cơ gϊếŧ người?”

“Đúng, một người muốn để một người khác chết, luôn sẽ có lý do.” Dương Thanh Già hỏi lại Liễu thị: “Vương Sơn sinh tiền có thể kết thù kết oán với cừu gia gì không?”

“Một nữ tắc nhân gia như ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là ngày tướng công ta về đến nhà liền đi tìm lão bản Tường ký trù trang Trần chưởng quỹ tính sổ sách, hai người hình như xảy ra chút khóe miệng. . .”

Quách Luân phân phó nói: “Truyền chưởng quỹ Tường ký trù trang.”

Tác giả có lời muốn nói:

* kỳ thực một người đến tột cùng là chết cháy, hay là chết rồi bị đốt xác, còn có rất nhiều tiêu chuẩn khoa học, tỷ như đường hô hấp và khí quan nội tạng biến hóa các loại, nhưng kỹ thuật của bổn văn hạn chế, ở đây không triển khai.