Chương 19: Chương 19: Trùng Phùng – Thượng

CHƯƠNG 19: TRÙNG PHÙNG – THƯỢNG

Dịch giả: Luna Wong

Nơi này là kinh thành, nơi tàng long ngọa hổ, gặp gỡ ai cũng đều là có khả năng, Dương Thanh Già lại không để mình bị xoay vòng vòng, nàng cười lạnh nói: “Ta không biết, cũng không muốn biết, vô luận là ai, ban ngày ban mặt đùa giỡn lương gia phụ nữ, cũng vi phạm《 Đại Minh luật 》, nếu như bẩm báo quan phủ, một trận đại bản ngươi là ăn chắc!”

Người này ỷ vào bối cảnh trong nhà, trong tứ cửu thành này làm ăn bất lương, trái lại lần đầu đυ.ng phải Dương Thanh Già ngạnh khí như thế, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ, không khỏi buông lỏng tay của vị hoa y cô nương kia ra, ngoài miệng lại nganh nói: “Tiểu nương tử rất mạnh mẽ, hợp khẩu vị của ta! Bất quá ngươi hỏi thăm khắp kinh thành một chút, nào có ai không biết Giang Mãnh ta!”

“Giang Mãnh?” Dương Thanh Già hời hợt nói: “Không biết.”

“Ngươi!” Giang Mãnh cho tới bây giờ chưa gặp qua người dám đánh mặt hắn, còn là một nữ tử, nhất thời tức giận đến gân xanh trên cổ nứt ra.

Sau lưng sai vặt thấy chủ tử nhà mình đυ.ng trúng đinh, nhớ tới chức trách của bản thân, nhanh chóng đứng ra, chỉ vào mũi của Dương Thanh Già nói: “Có mắt như mù! Công tử nhà ta là thân chất(cháu ruột) của Giang thống lĩnh! Còn không nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?”

Dương Thanh Già còn thật sự không biết Giang thống lĩnh gì, nàng nghiêm túc nói: “Trên cái thế giới này, người có thể để cho ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sợ rằng còn chưa sinh ra.”

Hai sai vặt cáo mượn oai hùm lâu như vậy, lần đầu tiên thấy nghe tên của cẩm y vệ chỉ huy sứ Giang Bân còn ngang như vậy, trong miệng thẳng hô “Phản rồi”, “Phản rồi” .

Dương Thanh Già mặc kệ bọn họ, nâng Tễ Hoa dậy, hỏi: “Không có sao chứ?”

Tễ Hoa lắc đầu, lo âu nhìn nàng một mắt, thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi, đừng gây chuyện. . .”

Dương Thanh Già vỗ nhẹ nhẹ tay của đối phương nắm trên cánh tay của mình, trấn an nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”

Nàng xoay người lại nhìn về phía vị hoa y cô nương bị đùa giỡn kia, trái lại một vị giai nhân mười phần thanh lệ, nhìn trang phục không biết là khuê tú nhà ai, dĩ nhiên cũng không mang một thị nữ tùy tùng liền một thân một mình đi ra ngoài. Như thế đương nhiên là bị một con heo bên đường đùa giỡn, cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng, hai gò má phiếm hồng, trong mắt uẩn lệ, trái lại ta thấy đứng thương.

“Ngươi còn tốt chứ?” Dương Thanh Già hỏi.

Cô nương kia nhỏ giọng tế khí mà nói: “Không ngại, đa tạ cô nương quan tâm.”

“Một thân một mình?” Dương Thanh Già vừa định nói sau này ra cửa cẩn thận một chút, nhưng lại suy nghĩ một chút, ban ngày đều có thể gặp gỡ loại lưu manh này, cẩn thận như thế nào đi nữa cũng là không làm nên chuyện gì, chỉ có thể nuốt xuống, nói: “Vẫn là mau chóng về nhà đi.”

Giang Mãnh bị ném qua một bên hóng gió cảm thấy hướng đi của kịch bản tựa hồ chệch đường ray, hắn ho khan một tiếng, cái tấm thân to mọng né sang một bên liền che ở trước hai nữ nhân, kéo dài giọng cố làm ra vẻ nói: “Dám chống đối bổn thiếu gia, hôm nay ai cũng không cho phép đi!”

“Chó ngoan không cản đường, ngày hôm nay bổn cô nương đi chắc rồi.” Dương Thanh Già nói chuyện một tay dắt Tễ Hoa, một tay dắt hoa y cô nương vòng qua hắn nhấc chân liền muốn đi.

Bookwaves.com.vn

“Ngớ ra cái gì! Mang người về cho ta!” Giang Mãnh quay hai gia đinh còn ngốc ở tại chỗ quát.

“Vâng. . . vâng, thiếu gia!” Hai gia đinh tuân lệnh, lập tức vọt tới.

Dương Thanh Già nghe tiếng bước chân, buông Tễ Hoa ra, lại đẩy hoa y cô nương qua một bên, nghiêng người né truy binh, hí mắt nói: “Đánh?”

Chỗ góc tường phía sau gò đá, cả người phi ngư phục thân ảnh cao to từ mới vừa rồi liền nhìn chăm chú vào cách đó không xa, một gương mặt lạnh của người nọ lại hết sức anh tuấn, chính là Đoàn Duy ở Phong thành thì cùng Dương Thanh Già hiệp đồng tra án, lúc này hắn thấy tình huống có biến, dưới chân khẽ động liền muốn đi ra ngoài.

“Hai người các ngươi lui sang một bên.” Dương Thanh Già nói chuyện ném phong y dài kéo đất khoác bên ngoài cho Tễ Hoa, đá hài thêu mang trên chân sang một bên, hoạt động cổ tay tứ chi một chút, xoay xoay cái cổ, lập tức hai chân dang ngang, hơi mở rộng hai vai, chân trước lui sau làm trụ, chân sau gót chân giơ lên, hai đầu gối hơi cong, hai tay siết thành quyền đặt trước ngực, nhảy nhảy nhẹ tại chỗ, bày ra tư thế ngoắc ngoắc tay với đối phương.

Đoàn Duy thấy vậy lại thu hồi cước bộ đã bước ra, hắn tinh vu vũ kỹ, là một trong cao thủ, vừa nhìn liền biết tư thế của Dương Thanh Già rõ ràng cho thấy bày ra thức mở đầu của một loại võ công chính quy nào đó, chỉ nhìn thức mở đầu một cách đơn thuần này, hắn lại đoán không ra là võ công của môn phái nào, hắn thực sự không nghĩ tới Dương Thanh Già lại còn biết võ công.

Hai sai vặt kia vô cùng kinh ngạc động tác của Dương Thanh Già, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đi tới hay không, chỉ phải cho nhau cái nhìn, có chút do dự.

“Hai người các ngươi xem tướng sao? Mau bắt người cho ta!” Giang Nãnh nhìn hai người do do dự dự hô.

Hai sai vặt này không biết công phu gì, bất quá rốt cuộc cũng là đại nam nhân, cậy mạnh là có chút, đối diện là một nữ tử thon gầy, trong lòng bọn họ ít nhiều có nắm chắc, thấy chủ tử lên tiếng, liền một trái một phải vọt tới.

Dương Thanh Già thấy vậy không lùi mà tiến tới, thân thể của nàng tránh qua bên trái người bắt hai tay của nàng, lên hai bước cấp tốc khôi phục trọng tâm thân thể, chân trái đạp đất, lập tức nhanh như tia chớp đá chân phải ra, chân nhỏ nhìn như thon dài nhỏ bé yếu ớt vừa phát lực lại như roi vậy đánh trúng sườn gò má của người bên phải, nàng cũng không ham chiến, một kích tức thu, cấp tốc rơi chân triệt thoái phía sau.

Người bị đá trúng người chỉ cảm thấy xương sọ một trận chấn động, hai lỗ tai ông minh, thân thể lung lay mấy cái, nhất thời đứng không được, ngã trên mặt đất.

Sai vặt bên trái bị hư thoảng còn chưa kịp thấy rõ động tác của đối phương, vừa thần liền thấy đồng bạn đã bị đánh ngã, nhất thời không dám xem thường nữ tử đối diện.

Hắn nuốt hớp nước bọt, hét to một tiếng chạy vội qua.

Dương Thanh Già thấy bước tiến của đối phương xiêu xiêu vẹo vẹo không có chương pháp gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp người né tránh.

Bookwaves.com.vn

Đối phương vừa nhào không trúng, trọng tâm bất ổn, mắt thấy liền sắp lảo đảo ngã về phía trước, nàng xem đúng thời cơ, một đầu gối chỉa xuống đất, túm quyền phải, hai ngón trỏ và ngón giữa nhô ra thành sừng nhọn, vặn eo tụ lực, lập tức nhắm ngay vị trí, hướng phía bên phải bên bụng của đối phương mãnh kích qua.

Một quyền này chí ý là thốn kình, mới vừa rồi sai vặt kia kêu to thì lộ ra đầu lưỡi tưa vàng dày, rõ ràng là gan có bệnh, lực lượng của nữ tử cường thịnh hơn nữa cũng vô pháp so sánh với nam tử, muốn làm cho đối phương tạm thời mất năng lực hành động, phải kích đánh chỗ đau.

Quả đấm cao tốc trong nháy mắt bị bám một trận gió nhẹ, chỉ thấy tóc mái rũ xuống của Dương Thanh Già nhẹ phẩy vài cái, người bị kích liền kêu tiếng ngã xuống đất.

Nàng đứng dậy lắc lắc tay phải, nhìn về phía Giang Mãnh đã đờ đẫn ở một bên, tiến hai bước, lạnh nhạt nói: “Ngươi có muốn thử một chút hay không?”

“. . . Ngươi là ai?” Vóc người của Giang Mãnh cao lớn vạm vỡ, tục xưng mập giả tạo, lại nhát như chuột, càng cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân có thể trong nháy mắt đánh ngã hai đại hán, lúc này thấy đối phương đi tới chỗ mình, sợ đến không khỏi lui về phía sau.

Dương Thanh Già không có ý đả thương hắn, mà nơi này cũng không thể ở lâu, nàng thấy đối phương sợ thật, liền xoay người nói với Tễ Hoa và vị cô nương kia: “Đi thôi.”

Tễ Hoa bị một màn vừa rồi cả kinh có chút ngốc lăng, máy móc gật đầu: “Được.”

Dương Thanh Già xoay người đi về phía trước, chưa đi được hai bước, lại nghe Tễ Hoa sau lưng đột nhiên thất thanh hô: “—— cẩn thận phía sau!”

Nàng nghe tiếng lập tức xoay người lại, nhưng mà quá muộn!

Chỉ thấy một sai vặt bị đánh ngã chẳng biết lúc nào bò dậy, vọt tới phía sau của nàng, hoặc là bởi vì mình bị gạt ngã trước mặt chủ tử lúc nãy quá mất mặt, lúc này hắn thấy Dương Thanh Già không có phòng bị liền vọt tới, đưa tay dự định bắt đối phương.

Dương Thanh Già vội vàng đưa tay đỡ, sai vặt kia cũng không dự liệu được đối phương lại đột nhiên xoay người lại, dưới chân không thắng được, đυ.ng phải Dương Thanh Già cả người trong nháy mắt mất đi cân đối, hai người chỉ một thoáng đều tự ngã về phía sau.

Lấy cái tư thế này nếu như ngã trên mặt đất, cái ót nhất định sẽ có tổn thương nguy hiểm, Dương Thanh Già ở trong 0 giờ 0. mấy giấy ngắn ngủn không kịp phản ứng cái khác nữa, chỉ có thể vô ý thức nhắm mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Khí trời càng ngày càng lạnh rồi, các bạn ở Bắc Kinh chú ý giữ ấm ~