Chương 12: Khẩu chiến trên phố

Ngoài việc phụ trách xách đồ cho Cổ Dao, Trì Trường Dạ cũng đang đảo mắt tìm kiếm cách kiếm linh thạch. Hắn không thể ra ngoài săn gϊếŧ yêu thú, cho nên cách tốt nhất là luyện đan, luyện khí và vẽ phù.

Hai thứ đầu tiên, hắn không có thiên phú, hơn nữa còn phải tốn rất nhiều nguyên liệu mới có thể thành công. Vẽ phù thì tốn ít nguyên liệu hơn một chút, có lẽ có thể thử xem sao. Với tu vi trước kia của hắn, vẽ một ít linh phù đơn giản nhất hẳn là không thành vấn đề.

"Hay là mua một ít dụng cụ vẽ phù, ta xem thử có thể vẽ được hay không."

Cổ Dao lập tức hiểu ra, Trì Trường Dạ đang nghĩ cách kiếm tiền. Nghĩ đến xuất thân công tử bột có thể có của Trì Trường Dạ, Cổ Dao cắn răng nói: "Được, chúng ta đi mua! Vừa lúc phía trước có một cửa hàng, chúng ta vào xem thử."

Muốn kiếm tiền thì phải bỏ vốn, không bỏ vốn thì lấy đâu ra lợi nhuận? Nghĩ đến lúc cậu mới bước chân vào nghề Luyện Dược, cũng là tiêu tốn không ít nguyên liệu mới được sư phụ dẫn dắt.

Không cho phép bản thân hối hận, Cổ Dao dẫn đầu đi về phía cửa hàng gần nhất. Trì Trường Dạ đi phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ tiếc là hiện tại khuôn mặt này của hắn không ai có thể thưởng thức được.

"Mời hai vị, hai vị muốn mua gì, ta có thể giới thiệu cho." Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi, tuy rằng không thể thưởng thức được dung mạo của Trì Trường Dạ, nhưng cũng không hề né tránh hay kêu lên sợ hãi. Tu sĩ ra ngoài bị thương là chuyện thường tình.

"Dụng cụ vẽ phù ở đâu? Có thể dẫn chúng ta đi xem thử không?" Cổ Dao hỏi.

"Mời hai vị đi bên này."

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến một góc, trên quầy bày chính là các loại dụng cụ cần thiết để vẽ linh phù: bút vẽ phù, máu phù và giấy phù trống. Bút vẽ phù cũng được xem là pháp khí, một cây bút vẽ phù hạ phẩm ít nhất cũng phải một trăm linh châu, bút vẽ phù thượng phẩm, Cổ Dao căn bản không dám nhìn giá. Cậu đau lòng không thôi, nếu như có thể vẽ ra linh phù thì còn đỡ, tiền vốn bỏ ra sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi lại được, nhưng nếu như không vẽ được thì sao?

"Huynh thấy cây nào được?" Cổ Dao quay đầu hỏi Trì Trường Dạ.

Kỳ thật, Trì Trường Dạ chưa từng sử dụng loại pháp khí kém cỏi như vậy, nhưng rơi vào tình cảnh này, hắn nào còn tư cách để mà kén cá chọn canh?

Nghĩ đến tài sản ít ỏi của Cổ Dao, hắn chỉ vào cây bút vẽ phù có giá thấp nhất, nói: "Lấy cây này đi, thêm một phần máu phù và một trăm tờ giấy phù trống."

"Vâng, bút vẽ phù một trăm linh châu, máu phù và giấy phù bỏ số lẻ, tổng cộng là năm trăm lượng bạc."

Tổng cộng là một ngàn linh châu, một lần đã tiêu hết một phần mười. Cổ Dao nhịn đau, trả tiền xong, không muốn ở lại đây thêm nữa. Biết vậy đã xin lão già Cổ gia kia thêm một ít, tiền thật sự không phải là cỏ rác. Hy vọng Trì Trường Dạ có thể vẽ phù thành công, sớm ngày thu hồi vốn.

Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, bọn họ đã đυ.ng phải người quen, chính là cặp song sinh của Cổ gia và Lư Mẫn Châu. Cổ Tinh vừa nhìn thấy Cổ Dao xách theo túi lớn túi nhỏ, lập tức nhảy ra chỉ trích: "Cổ Dao, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Nói, có phải là ngươi trộm cắp bạc của Cổ gia hay không? Làm ra chuyện mất mặt như vậy mà còn bị đuổi ra khỏi Cổ gia, vậy mà còn không biết xấu hổ, ăn cắp tiền của Cổ gia. Mau giao số bạc đó ra đây!"

Lư Mẫn Châu vừa nhìn thấy Cổ Dao và Trì Trường Dạ, nhớ đến cảnh tượng ghê tởm ngày hôm qua, khinh thường nói chuyện với hai người bọn họ, vô thức lùi về sau mấy bước, chỉ muốn cách xa hai người này. Nàng ta không ngờ Cổ Dao còn dám ở cùng với tên nam nhân này, quả nhiên là không biết xấu hổ đến cực điểm.

……

Cổ Dao liếc mắt nhìn Lư Mẫn Châu, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét không chút che giấu, có chán ghét Lư Mẫn Châu, cũng có chán ghét Lư gia. Hôn sự này đâu phải là Cổ Dao cầu xin bọn họ, hành động của Lư gia chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.

Nguyên chủ chưa bao giờ được huynh muội Lư Mẫn Châu đối xử tử tế, mỗi lần nhìn thấy cậu đều là vẻ mặt chán ghét. Nếu Lư gia thật sự chán ghét, thì nhanh chóng đến cửa từ hôn đi, cứ làm như nguyên chủ không muốn từ hôn vậy.

Chỉ là, chuyện của Cổ gia, từ bao giờ đến lượt nguyên chủ làm chủ? Hơn nữa, nguyên chủ vì hôn sự này mà không ít lần bị những kẻ si mê Lư Mẫn Châu ức hϊếp. Nghĩ đến những gì mà nguyên chủ đã phải chịu đựng, trong mắt Cổ Dao tràn đầy tức giận.

Lư Mẫn Châu nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa tức giận đến mức ngất xỉu.

"Tiền của ta liên quan gì đến các ngươi? Không nói đến chuyện tiền của ta có được một cách quang minh chính đại, vậy thì những di vật mà mẫu thân ta để lại sau khi qua đời đều đi đâu hết rồi? Những thứ đó đủ để nuôi sống mười người như ta. Hơn nữa, mẫu thân ta vì sao mà chết? Cổ Chí Minh bạc tình bạc nghĩa, cả Viễn Dương trấn này, còn ai không biết sao?"

Cổ Dao tức giận nói.

Trì Trường Dạ khẽ động ngón tay, muốn tiến lên ngăn cản Cổ Dao. Không để ý đến hậu quả mà xé rách mặt, chọc giận Cổ gia như vậy, ngoài việc được hả hê nhất thời ra, cũng chẳng có lợi ích gì.

Nhưng nghĩ lại, thiếu niên này từ nhỏ đã phải trải qua những chuyện như vậy, nếu không phát tiết ra, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, cho nên hắn vẫn là nên nghĩ cách tăng cường khả năng phòng ngự cho hai người là thượng sách.

Cổ Tinh và Cổ Thần trừng lớn mắt, như thể không dám tin người trước mặt là Cổ Dao. Trước kia, Cổ Dao luôn mặc cho bọn họ ức hϊếp, khi nào thì dám phản kháng? Cậu càng im lặng, càng tỏ vẻ nhu nhược, người khác càng muốn giẫm đạp cậu. Hiện tại, cậu lại dám trực tiếp gọi thẳng tên phụ thân? Gan to bằng trời rồi!

Cổ Tinh tức giận nói: "Cổ Dao, tên tiện nhân này, chính ngươi đã làm ra chuyện hoang da^ʍ vô độ với gian phu trong ngày đại thọ của gia gia, làm mất mặt Cổ gia. Mẫu thân ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì... A!"

"Bốp!"