Chương 2: Túy mỹ nhân

"Cút! Tất cả cút ra ngoài cho ta!" Giọng nói của Cổ Dao khàn đặc.

"Cổ Dao, ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?" Cổ Thần lên tiếng chỉ trích.

"Ha ha, ngày gì? Nhị đệ, ngươi thật là tốn công tốn sức a! Vào ngày như thế này lại bày ra một vở kịch như vậy, mặt mũi của ta còn đâu? Mặt mũi của Cổ gia còn đâu? Ngươi nên hỏi nhị đệ tốt của ta đây này! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!" Cổ Dao xé rách mặt, gầm lên.

"Mặt mũi của Cổ gia chúng ta không phải do ngươi làm mất sao? Ngươi mới là tội nhân của Cổ gia! Hừ, lần này Mẫn Châu tỷ tỷ muốn hủy hôn, xem ngươi ăn nói thế nào với cha và gia gia! Nhị đệ, chúng ta đi!" Cổ Tinh khinh thường nói.

Điền Phi Dung là người cuối cùng rời đi, trước khi đi còn hít hít mũi, lẩm bẩm: "Lại còn là Túy mỹ nhân của Văn Hương Lâu, loại đó không rẻ đâu."

Cuối cùng, hắn ta nhìn Cổ Dao với ánh mắt giễu cợt rồi bỏ đi.

Điền Phi Dương ở bên ngoài đợi nhị đệ, thấy hắn ta vừa đi vừa lắc lư, bèn nhỏ giọng nói: "Nhanh lên chút, xem kịch là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện của Cổ gia."

Cho dù là Cổ lão đại hay Cổ lão nhị, hai người này đều không phải thứ tốt đẹp gì. Cổ lão nhị bạc tình bạc nghĩa, cả Viễn Dương trấn ai mà không biết?

Mẹ của Cổ Dao chính là

chết vì Cổ lão nhị, vậy mà chưa được bao lâu, ông ta đã rước vợ mới về, còn mặc kệ người Cổ gia bắt nạt con trai của người vợ trước. Điền Phi Dương vô cùng khinh thường Cổ lão nhị.

"Là Túy mỹ nhân của Văn Hương Lâu." Điền Phi Dung vừa phe phẩy quạt vừa cười nói: “Đó là loại chuyên dùng cho nam nhân, một lọ nhỏ như vậy đã mất một ngàn lượng bạc, không biết là mỹ nhân nào lại khiến Cổ Dao bằng lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy, dùng thứ đó lên người mình."

Lúc nãy hắn ta rời đi cũng coi như đã nhắc nhở Cổ Dao, xem cậu tự mình giải quyết như thế nào. Trước kia tính tình của Cổ Dao khá nhu nhược, nhưng ánh mắt vừa rồi của cậu, khiến hắn ta nhìn cũng thấy sợ.

"Ngươi đối với những thứ này ngược lại rất am hiểu." Điền Phi Dương trừng mắt nhìn nhị đệ: “Theo ta thấy, chuyện này đám tiểu bối của đại phòng và nhị phòng Cổ gia không ít thì nhiều đều hợp tác với nhau, chỉ là người của đại phòng thông minh hơn, loại trường hợp này đều không xuất hiện, để mặc người của nhị phòng xông lên phía trước, ngu ngốc!"

"Ca, ta biết, là Cổ Nghiêm và Lư Mẫn Châu sớm đã cấu kết với nhau rồi đúng không? Nói không chừng trong bụng đã có rồi cũng nên?" Điền Phi Dung che miệng, nhỏ giọng nói.

"Họa từ miệng mà ra!" Điền Phi Dương quát lớn một tiếng. Tuy không phủ nhận lời này, nhưng hắn ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Cổ gia hao tâm tổn trí tính toán Cổ Dao một phen, chẳng lẽ chỉ là vì muốn hủy hôn sao?

Không biết trên người Cổ Dao có thứ gì đáng giá để Cổ gia phải ra tay như vậy.

……

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Cổ Dao không kịp dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt, vội vàng nhảy xuống giường mặc quần áo. Cậu không quên trên giường còn có một người khác đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Nhưng vừa dùng sức, động đến vết thương ở nơi nào đó, mồ hôi lạnh trên trán túa ra. Cổ Dao nhăn nhó mặc quần áo, lửa giận trong lòng không biết nên trút vào đâu. Nên trách người trên giường đã gây ra những vết thương này, hay là đám chó săn của Cổ gia?

Mẹ kiếp! Coi như bị chó cắn một cái đi! So với việc này, có thể sống lại một lần nữa, cho dù là ở thế giới nào, cũng là chuyện đáng mừng.

Kiếp trước, cậu là một dược tề sư thiên tài của Liên minh Tinh tế, vừa mới nghiên cứu ra loại dược tề có thể gây chấn động toàn bộ Liên minh Tinh tế, thậm chí là thay đổi cục diện của Liên minh, lại bị sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ của Liên minh tập kích. Kẻ đứng sau màn thật là nể mặt cậu. Tuy rằng cậu có tinh thần lực thiên phú cực cao, là dược tề sư bẩm sinh, nhưng thể chất lại rất kém, có thể nói là da mỏng, trước mặt sát thủ số một này, không có khả năng sống sót. Không ngờ tới, cậu vừa chết, lại được sống lại trong thân thể của một thiếu niên ở thế giới khác.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Mọi thứ ở thế giới này khiến cậu vừa cảm thấy khó tin, vừa hưng phấn tột độ. Đây là một thế giới mà tu sĩ có thể tu luyện thành tiên, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể hô phong hoán vũ, hủy diệt tinh thần chỉ trong nháy mắt cũng không phải là không thể.

Tuy rằng tư chất tu luyện của thân thể này có kém một chút, nhưng đã có thể tu luyện, chứng tỏ tương lai có vô số khả năng. Cậu đối với thế giới này tràn ngập hứng thú muốn khám phá.

Nhưng bây giờ vẫn là phải giải quyết phiền phức trước mắt. Cổ Dao mặc quần áo xong, nhịn đau đi đến bên giường nhìn người còn lại trong phòng, một nam tử xa lạ.

Cổ Dao nhíu mày, Cổ gia thật là tốn công tìm cho cậu một người như vậy, còn để cậu ở thế bị động, trách không được nguyên chủ vào lúc đó lại suy sụp tinh thần, rơi vào tuyệt vọng, dẫn đến bỏ mạng, để cậu nhặt được hời.

Yên tâm, ta sẽ khiến những kẻ tính kế ngươi nếm thử mùi vị tương tự. Cổ Dao thầm nghĩ. Quả nhiên, oán hận còn sót lại trong cơ thể lập tức tiêu tan.

Cổ Dao không phải là người chỉ biết tính toán thiệt hơn, sau này cậu chính là "Cổ Dao", những gì xảy ra trên người "Cổ Dao", cậu không thể nào làm ngơ được. Có ơn báo ơn, có thù báo thù, đây cũng là nguyên tắc mà cậu luôn tin tưởng.

"Ta biết ngươi đã tỉnh, xưng hô thế nào? Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một chút không? Ngươi bị người ta tính kế, nhưng người chịu thiệt lại là ta. Hiện tại ngươi đang ở Cổ gia, đã xảy ra chuyện như vậy, không có khả năng bình an vô sự rời đi, chi bằng chúng ta cùng nhau thương lượng xem nên làm thế nào."