Chương 30: Đan các

Cổ Dao ngoan ngoãn gật đầu, giống như học sinh ngoan ngoãn: "Đan sư chia làm chín phẩm, thấp nhất là cửu phẩm đan sư, cao nhất là nhất phẩm đan sư."

Đây là nội dung mà nguyên chủ đã xem được ở trong điển tàng các của Cổ gia, có điều người ở Viễn Dương trấn sẽ không nói như vậy, hẳn là nơi này cao nhất cũng chỉ là bát phẩm đan sư, chỉ tồn tại ở Cổ gia, chính là vị lão tổ tông Trúc Cơ kỳ ngày thường không lộ diện kia.

Cho nên thông thường tu sĩ ở đây dùng sơ cấp, trung cấp, cao cấp đan sư để xưng hô, tương ứng với việc luyện chế đan dược sơ cấp, trung cấp và cao cấp, phù sư cũng như vậy.

Cao cấp đan sư và cao cấp phù sư ở nơi này rất được người khác kính trọng.

Cũng bởi vì vậy, Cổ Dao cho rằng, nhất phẩm đan sư là tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng hiện tại Hứa Trần nói cho cậu biết, tầng cao nhất trong Đan Các này tương ứng với nơi ở của nhất phẩm đan sư, chẳng lẽ là nói thật sự có đan sư có thể đạt đến trình độ đó sao?

Trong lòng Cổ Dao dâng lên khát vọng.

"Tầng thấp nhất nơi này chính là nơi thử luyện của cửu phẩm đan sư, nơi này có đan thư, đan phương cần thiết để trở thành cửu phẩm đan sư, chỉ có đạt đến yêu cầu của Đan Các mới có thể đi lên lầu hai. Bên ngoài Đan Các, tự nhiên là nơi để cho đan sư trồng các loại linh thảo, có điều ngươi hẳn là đã cảm nhận được rồi, bất kể là linh điền hay là linh tuyền, linh khí đều rất mỏng manh, có hai phương pháp có thể nâng cao."

Hứa Trần chống cằm, cuộn tròn trên ghế giới thiệu, nhìn qua giống như con cáo lông xù kiêu ngạo lại lười biếng.

"Một loại là bỏ linh châu, linh thạch vào, còn loại kia thì sao?"

Cổ Dao mong chờ hỏi, hy vọng có thể có phương pháp đơn giản hơn một chút, linh châu, linh thạch cậu không tiêu nổi.

"Linh châu? Đó là thứ gì?" Hứa Trần nhíu mũi khinh thường nói: “Ngay cả hạ phẩm linh thạch cũng chỉ tạm được, phương pháp thứ hai chính là giao đan dược đã luyện chế cho Đan Các, sau khi hấp thu đan dược, Đan Các sẽ tự động chuyển hóa đan dược thành linh khí có lợi cho linh thảo sinh trưởng, ngươi cũng có thể lợi dụng linh khí này để tu luyện, hiệu quả không kém gì so với việc phục dụng linh đan, thậm chí còn ít sản sinh đan độc hơn."

Nếu như Đan Các không có công dụng tuyệt vời như vậy, sao có thể khiến nhiều người tranh đoạt, khiến hắn ta rơi vào kết cục suýt chút nữa hồn phi phách tán chứ.

Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào chủ nhân của bảo bối này có thể tiến bộ một chút, nhanh chóng nâng cao đến...

Hứa Trần nheo mắt nhìn Cổ Dao, tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn ta vất vả một phen, cuối cùng lại thành toàn cho Cổ Dao?

Thật sự là không cam lòng, nhưng lúc trước hắn ta phải miễn cưỡng lắm mới khiến bảo bối nhận chủ, hiện tại Cổ Dao lại dựa vào tu vi và tư chất kém cỏi như vậy mà khiến bảo bối chủ động nhận chủ, loại đãi ngộ khác biệt này, thật sự là... chua xót vô cùng.

Hắn ta chỉ nhớ lúc trước khi tự bạo, bảo bối chia thành rất nhiều phần, rơi vào trong khe nứt không gian, không biết sẽ trôi dạt đến nơi nào.

Mà hắn ta trong lúc nguy hiểm hồn phi phách tán, đã đưa hồn phách vào trong Đan Các, cùng Đan Các trôi dạt đến... chậc, một chỗ bí cảnh.

Chờ đợi rất lâu mới đợi được tu sĩ tiến vào bí cảnh, muốn tìm người mang hắn ta rời khỏi bí cảnh, không ngờ lại bị cuốn vào một âm mưu, chỉ có thể dốc hết linh lực đã tích lũy để phá vỡ phong ấn không gian của bí cảnh, kết quả chính là khiến hắn ta hoàn toàn tiêu đời.

Cuối cùng lại rơi vào tay Cổ Dao tiểu tử này, mà nơi này, dường như cũng là một đại lục tu chân rất lạc hậu.

Thật sự là càng sống càng thụt lùi, trong lòng Hứa Trần không khỏi bi thương.

Cổ Dao đảo mắt, dùng đan dược để chuyển hóa linh khí sao? Nhìn qua là không cần linh thạch rồi, nhưng sao cậu có thể không biết, đan dược có thể bán lấy linh thạch chứ.

Chỉ là không biết lượng linh khí mà đan dược chuyển hóa và lượng linh khí đổi từ linh thạch, cái nào nhiều hơn.

Đương nhiên có một điểm mà linh thạch không thể so sánh được, đó chính là linh khí mà đan dược chuyển hóa còn có thể dùng để tu luyện, giảm thiểu đan độc đến mức thấp nhất, bảo bối có thể khiến cho tu sĩ liều mạng tranh đoạt, sao có thể là thứ tầm thường được.

Hiếm khi tìm được người nói chuyện, nhưng Hứa Trần vừa nhìn thấy bộ dạng keo kiệt của Cổ Dao, lập tức tức giận.

Phải biết rằng lúc trước, hắn ta ngay cả trung cấp linh thạch cũng không thèm để vào mắt, thứ bỏ vào không phải là thượng phẩm thì chính là cực phẩm linh thạch, hiện tại dường như ngay cả hạ phẩm linh thạch cũng không dùng được!

"Ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta lên lầu trước, đan thư, ngọc giản ở đây ngươi đều có thể xem, nhớ kỹ, nhanh chóng nâng cao đan thuật, với tư chất kém cỏi như ngươi, nếu như không cố gắng nâng cao đan thuật, mượn nhờ đan dược để tu luyện, nói không chừng ngày nào đó sẽ thân tử đạo tiêu."

Hứa Trần buông một câu liền bay lên lầu, còn về phần ở lại tầng nào thì không cần phải nói cho Cổ Dao biết, ở lại thêm nữa, hắn ta sẽ bị Cổ Dao chọc tức chết trước.

Hứa Trần vừa rời đi, toàn bộ tầng thấp nhất liền hiện ra trước mắt Cổ Dao không chút che giấu, thứ khiến Cổ Dao mừng như điên chính là những kệ sách san sát, trên kệ sách chính là đan thư và ngọc giản mà cậu khao khát.

Sờ mó cái này, xem xét cái kia, sau khi xem hết đan thư ở đây, chắc chắn dược tề thuật và đan thuật của cậu có thể nâng cao đến trình độ mà kiếp trước không thể nào đạt đến.

Cổ Dao vui đến mức sắp phát điên rồi, trên đời này còn có chuyện gì tuyệt vời hơn việc đắm chìm trong dược tề thuật và đan thuật nữa chứ.