Chương 40: Chó ngồi lên đầu chủ

Ba người bên ngoài, nhất là tam quản gia không thể tin được mình lại bị đối xử như vậy.

Từ sau khi hắn ta trở thành tam quản gia, cho dù trên hắn ta còn có đại quản gia và nhị quản gia, nhưng hắn ta đi đến đâu cũng được người khác kính trọng, cho nên sau khi biết tam lão gia muốn tìm người đến chỗ Cổ Dao, hắn ta giành lấy nhiệm vụ này.

Theo hắn ta thấy, chẳng qua chỉ là đi một chuyến, địa bàn của Điền gia thì đã sao, bọn họ cũng không phải là đánh đến Điền gia, Điền gia còn có thể ngăn cản bọn họ đón Cổ Dao trở về sao?

Đừng quên Cổ Dao họ gì.

Hơn nữa hắn ta cho rằng, Cổ Dao vừa nghe thấy lời này sẽ vội vàng đi theo hắn ta trở về, người chưa từng tự mình ra ngoài kiếm sống, rời khỏi Cổ gia sao có thể sống tiếp được.

Nếu không, tại sao nhiều tu sĩ như vậy không muốn đi ra ngoài trấn săn bắn, ngược lại chen chúc muốn trở thành hộ vệ của Cổ gia, là vì cái gì chứ?

Mỗi năm không biết có bao nhiêu tu sĩ chết ở hiểm địa và trong miệng yêu thú ngoài trấn.

“Tam quản gia, hay là chúng ta phá cửa xông vào!”

Hộ vệ đi theo nịnh nọt đề nghị.

Tam quản gia cắn răng, nói: “Được! Phá cho ta! Ta không tin là không thể mời được một Cổ Dao thiếu gia trở về!”

Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói ra, trước kia hắn ta cũng chưa từng xem vị thiếu gia này ra gì.

Cổ Dao này sống còn không bằng nhi tử của hắn ta, bất kể là Cổ gia chủ hay là cha ruột của Cổ Dao, đều không xem cậu ra gì, cho dù hắn ta vô ý làm người ta bị thương, ai sẽ làm chủ cho cậu chứ?

Nếu như hắn ta không thể mời người trở về, sau khi trở về không biết sẽ bị người khác cười nhạo thế nào, vị trí quản gia nhiều lợi lộc, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm muốn kéo hắn ta xuống.

“Vâng, tam quản gia lui ra sau, xem chúng ta đây!”

Hai hộ vệ tiến lên, rút đao chém về phía cửa viện: “ầm” một tiếng, cửa lớn đổ sập, hộ vệ đá văng khung cửa sắp đổ, sải bước đi vào trong, tam quản gia đi theo phía sau hai người.

Nhưng vừa mới bước vào cửa, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, trong lòng hộ vệ giật mình: “Đây là nơi nào?”

“Ta biết rồi, đây là trận pháp, bên ngoài không phải nói nam nhân của Cổ Dao thiếu gia dựa vào trận pháp đánh chết hai tu sĩ sao, nếu không tại sao Phương phu nhân lại bị gia chủ phạt bế môn tư quá một năm, các ngươi cẩn thận một chút! Cổ Dao thiếu gia giỏi thật đấy, vậy mà lại dùng trận pháp đối phó với người nhà!”

Trong lòng tam quản gia nghĩ đến sau khi trở về phải nói xấu Cổ Dao với tam lão gia như thế nào, sau này Cổ Dao đừng hòng nhận được chỗ tốt gì từ trong tay hắn ta.

Có điều lúc này lại lớn tiếng hô: “Cổ Dao thiếu gia, ta phụng mệnh lệnh của tam lão gia và gia chủ đến mời Cổ Dao thiếu gia trở về, Cổ Dao thiếu gia mau thu hồi trận pháp, đi cùng chúng ta, gia chủ có thể bỏ qua chuyện cũ.”

“Cổ Dao thiếu gia, gia chủ đã xử lý Phương gia và Phương phu nhân cho ngươi rồi, Phương gia bị đuổi đi, Phương phu nhân bị phạt bế môn tư quá một năm!”

Ý là, Cổ Dao, ngươi đừng có được voi đòi tiên, nếu không, ngươi chỉ là một hậu bối, còn muốn gia chủ làm gì nữa?

Nhưng mặc kệ tam quản gia có gọi thế nào, bên ngoài trận pháp cũng không có chút hồi âm nào.

Trong trận pháp chỉ có một mình Trì Trường Dạ, hắn quay đầu nhìn phòng Cổ Dao, sau khi mở trận pháp, không thể nào nhận ra động tĩnh bên ngoài, chắc là đang thử nghiệm lò luyện đan, nào có thời gian để ý đến bên ngoài.

Như vậy cũng tốt, đỡ cho Cổ Dao phải phiền lòng khi nhìn thấy loại người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này.

Ba người không nhận được hồi âm, chỉ có thể xông vào trận pháp, bởi vì bọn họ phát hiện không tìm được đường cũ, không thể đi ra ngoài.

Bọn họ không tin một tên tiểu tử không biết từ đâu đến lại có thể nhốt được hộ vệ và quản gia của Cổ gia, cho nên quản gia cũng lấy pháp khí của mình ra khỏi túi trữ vật, nghiêm túc sẵn sàng đón địch.

Đột nhiên phía trước có vô số hỏa xà bay đến, một hộ vệ hô lên: “Chạy mau!”

Dẫn đầu chạy về phía ngược lại, tam quản gia và hộ vệ còn lại chỉ có thể đuổi theo.

Nhưng chạy chưa được bao xa, ba người phát hiện mình rơi vào một vùng đầm lầy, trơ mắt nhìn bùn lầy ngập qua chân, kéo bọn họ xuống dưới.

Quản gia chỉ có thể dùng một tấm hỏa cầu phù ném vào đầm lầy: “ầm” một tiếng, uy lực của vụ nổ khiến tam quản gia giật mình, đây không chỉ là do hỏa cầu phù có thể tạo ra.

“Không ổn, đây là cái gì? Đây là độc khí sao?”

Tam quản gia vừa nhìn thấy khói đen chui vào trong cơ thể mình, vội vàng dán một tấm linh phù phòng ngự lên người, ngày thường sao có thể nỡ lòng nào sử dụng chứ, Cổ Dao khiến hắn ta tổn thất nhiều như vậy, món nợ này hắn ta sẽ ghi nhớ!

“A!!!”

Một hộ vệ lăn lộn trên mặt đất, hộ vệ này không giống như tam quản gia, linh phù có thể tùy ý sử dụng, dù sao loại kém nhất cũng phải một, hai trăm lượng bạc, linh phù phòng ngự còn phải gấp đôi.

Tam quản gia cho rằng mình đã dán linh phù phòng ngự lên người thì sẽ không sao, nhưng lại trơ mắt nhìn thấy trên người nổi lên những đốm đen, hơn nữa sức lực trong cơ thể dần dần biến mất, sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Đây là loại độc dược gì?

“Tam quản gia, cứu ta, mau cứu ta!”

Một hộ vệ bò đến bên chân tam quản gia, nắm chặt vạt áo hắn ta cầu xin. Tam quản gia nhìn rõ bộ dạng của hắn ta thì càng thêm kinh hãi, trên người hộ vệ này gần như không có một chỗ da nào lành lặn.

Lại nhìn xung quanh, bọn họ vậy mà đã ở bên ngoài cửa, cửa lớn vẫn giữ nguyên bộ dạng bị bọn họ phá hỏng.

“Đây là lời cảnh cáo dành cho sự bất kính của các ngươi! Lần sau còn dám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thì đừng hòng trở về! Cút...”