Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 18: Đạt thành thỏa thuận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Vong mặc dù có nói qua việc cùng người ở sát vách đi chung nhưng bản thân hắn lại là loại người sợ phiền phức nên hôm nay cũng không có cùng người nhà Vương Lực bắt chuyện một tiếng, chỉ là theo thói quen, nghĩ buổi tối cũng theo đoàn người như ngày đầu tiên mà đi, cho dù là không bán xong cũng trở về ngay liền sẽ không có chuyện gì tái xảy ra.

Suông sẻ đi đến chợ đêm tìm được chổ chính mình thường đứng bán, hôm nay tới sớm, ở tửu lâu kỹ viện miên hoa túc liễu* người không sớm đi ra như vậy, không đợi khách nhân đến ngược lại thấy có hai người đẩy xe đẩy đến dừng cách hắn không xa. Lâm Vong chọn chính là địa phương gần một tửu lâu lớn, cách chợ đêm náo nhiệt nhưng chung quanh không hề có mấy sạp nhỏ của người bán hàng rong, hai người nọ hết sức kỳ quái, đứng tại chỗ cũng không rao hàng.

Lâm Vong trong lòng lộp bộp một tiếng, cũng mơ hồ đoán ra, chỉ một lát sau từ trong tửu lâu đi ra vài người xiêu xiêu vẹo vẹo, Lâm Vong không lập tức nói, chỉ thấy hai người bên xe đẩy nọ trước hô lên: “Nước giải rượu đây, nước giải rượu ấm đây!”

Lâm Vong sớm đoán được việc buôn bán của mình sẽ bị người khác học theo nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy, lúc này mới ngày thứ ba, tuy nói là sớm đoán được nhưng sau khi biết cũng có chút buồn bực, trừng mắt nhìn kẻ bên kia, cũng lớn tiếng rao hàng: “Nước giải rượu, nước giải rượu ngọt, ước giải rượu ấm nhuận đây.”

Người trong tửu lâu không phân biệt được trừng trừng mắt, vốn là muốn mua chén nước giải rượu, người đầu tiên lại nghe bên kia rao hàng trước nên bước chân tập tễnh hướng bên đó đi qua, mỗi người mua một chén.

Lâm Vong ngậm miệng lại, hạ mắt nhìn đầu bên kia, nghe hai người nọ khoái trá rao hàng trong lòng chồng chất tức giận.

Chờ những khách nhân kia đi, xung quanh lại chìm vào yên tĩnh, Lâm Vong còn chưa kịp làm gì bỗng nhiên từ nơi bóng tối nhảy ra thân ảnh của mấy người hướng về hai người vọt tới, trong miệng còn không ngừng la mắng: “Lũ chó hèn hạ, học theo phương pháp của Lâm ca nhi còn coi cái gì?”

Lâm Vong vừa nghe, đầu óc ong một tiếng, mấy ngày nay nhiều lần tiếp xúc Ngô Đại nên cho dù không nhìn thấy rõ bộ dạng những người đó hắn cũng có thể biết trong những người kia có Ngô Đại, Lâm Vong và Ngô Đại mặc dù không có quan hệ gì trực tiếp nhưng Ngô Đại cực kỳ muốn thay Lâm Vong ra mặt, hắn lỗ mãng gãi đầu, nếu thật xảy ra đánh nhau, Lâm Vong cũng không thoát khỏi có quan hệ, Lâm Vong một bước xa tiến lên, thanh âm điều chỉnh một chút, hô lớn: “Ngô Đại, đừng hồ đồ!”

Thanh âm của Lâm Vong bao hàm tức giận, Ngô Đại chưa thấy qua Lâm Vong như vậy, thật đúng là bị kinh sợ đi, một tay giơ nắm tay, duy trì động tác mới vừa rồi, Lâm Vong thấy hắn dừng lại, nhanh chóng kêu: “Ngô Đại, qua đây.”

Hai người học theo Lâm Vong cũng chỉ là người dân bình thường, chỉ là thấy Lâm Vong bán nước giải rượu kiếm được tiền, lúc này mới học theo, mua chút dược liệu nấu nước bán kiếm lời, bọn họ thấy bỗng nhiên có người muốn thay đối phương ra mặt, mặc dù lo cho chuyện mưu sinh nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo sợ, lúc này luống cuống tay chân đẩy xe cách Lâm Vong xa một chút.

Ngô Đại thấy bọn họ đi xa, trong lòng đắc ý chỉ vào hai người bọn họ kiêu ngạo mắng to một tiếng: “Cút xa một chút.”

Mà đi cùng Ngô Đại tới còn có những hài tử khác cũng cùng nhau ồn ào.

Lâm Vong biết Ngô Đại kỳ thực muốn tốt cho mình, chính là hắn khi tức giận cũng có phần lỗ mãng, khẩu khí còn chưa tốt lắm: “Ngô Đại.”

Ngô Đại tùy tiện đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: ” Hai người bọn họ bắt chước ngươi, cũng sai đạo, nên dạy dỗ một trận.”

Lâm Vong nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, Ngô Đại từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội, đã thành thói quen làm việc dựa vào nắm đấm, hắn hay muốn đem hai người nọ đuổi đi, Lâm Vong liền có thể kiếm nhiều tiền hơn.

“Ngô Đại, ngươi không quản được người khác làm cái gì.”

Ngô Đại cất cao giọng: “Bọn họ nếu như bán rượu bán hoa ta mặc kệ, nhưng bọn họ không thể bắt chước ngươi, Lâm Vong ngươi yên tâm, ta có chừng mực, bọn họ chính là dân thường, hù dọa một chút sau đó sẽ không dám nữa.”

Ngô Đại ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, mặc dù thỉnh thoảng liều lĩnh, nhưng từ lâu học được bản lĩnh nhìn người như rau cải, kỳ thực hắn tới có một lát, những khách nhân kia mua nước giải rượu uống cũng đã ở đó, nên chẳng nhiều phải xông ra, chính là bởi vì hắn biết tới nơi này người tới nơi này ăn chơi không phải có tiền, thì chính là có thân phận, hắn nếu chọc vào cũng không tốt gì, chính mình liền trở thành món điểm tâm, nên hắn chờ những người đó đi, chỉ còn lại có mấy người bán nước mới xông ra.

“Ngô Đại, ta đa tạ hảo ý của ngươi, ngươi cũng nói bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, chính là vì kế sinh nhai, ngày hôm nay ngươi đuổi đi một hộ, ngày mai còn có những người khác đến, ngươi cũng không thể đều đánh đuổi đi? Như vậy vô dụng, bọn họ muốn học cứ học đi, hơn nữa tửu lâu ở đây nhiều như vậy, người uống rượu cũng nhiều, ta cũng không có khả năng đều bán hết.”

Ngô Đại cũng không có ngây thơ cho rằng chỉ bằng này mấy hài tử choai choai là có thể đem mấy kẻ học lỏm Lâm Vong đánh đuổi đi hết, hắn chính là muốn Lâm Vong buôn bán tốt một chút, đến lúc đó nhiều người đuổi không đi sẽ giải quyết sau.

Lâm Vong thấy Ngô Đại không nói, biết hắn nghe vào. Vì vậy lại dặn vài câu, sau đó hỏi: “Ngươi tại sao lại theo tới đây?”

Ngô Đại còn chưa lên tiếng, một đứa bé phía sau hắn liền nói: “Đại ca chúng ta là lo lắng cho ngươi.”

“Tứ Cẩu tử, cần ngươi lắm miệng?” Ngô Đại đẩy người nọ một chút, sau đó quay lại nhìn Lâm Vong nói: “Ta sợ ngươi lại gặp người xấu.”

“Vậy các ngươi cũng không cần đến nhiều người như vậy đi?” Trong ấn tượng lần trước đưa thùng thì những người đó đều ở đây.

Còn người mới vừa gọi làTứ Cẩu tử lớn tiếng ồn ào: “Ăn bột viên của ngươi, chúng ta nên báo đáp a!”

Tứ Cẩu tử tuổi không lớn lắm, nói chuyện lại khá hào khí, ngược lại làm cho Lâm Vong bật cười: “Các ngươi đều từ đâu học được những từ này, không phải chỉ mấy viên bột, cái gì mà báo đáp với không báo đáp.”

Tứ Cẩu tử sờ đầu một cái: “Kịch hí đều hát như vậy, có lúc có người nhà dựng đài hát hí khúc, chúng ta liền chui ổ chó chuồn êm vào, trộm chút thức ăn, thuận tiện xem một hồi.”

Ngô Đại ở trước mặt Lâm Vong bị người nói ra những thứ này có chút ngượng ngùng, hắn đạp một cước vào Tứ Cẩu tử, Tứ Cẩu tử không biết mình nói gì sai, chỉ có thể ủy khuất im lặng.

Vừa vặn lúc này lại có nhân xiêu xiêu vẹo vẹo từ trong tửu lâu đi ra, Lâm Vong giành trước một bước, rao nước uống. Tuy rằng hai người kia chiếm không ít khách nhưng Lâm Vong bên này bán cũng không tệ.

Kỳ thực hai người chỉ là học theo Lâm Vong bán nước giải rượu, không dùng táo nấu mà là đi tiệm thuốc mua ít dược liệu giải rượu, vì tiết kiệm tiền cũng không dùng nước mua ở xe đẩy, nghĩ chính nghĩa bỏ thêm dược liệu vị mặn chát liền có thể bị che khuất. Vì vậy dùng nước từ giếng kéo lên. Có thể tới tửu lâu và hoa tửu, người đều không phải xuất thân quý giá, kinh nghiệm cũng không nhiều, mặc dù bên trong bỏ thêm dược liệu giải rượu, đám người kia uống say đến say khướt, nhưng cũng có chút nếm qua vẫn có thể phát hiện ra, thân thể trước có phản ứng, chỉ cảm thấy nước giải rượu này có mùi lạ, ngoại trừ cá biệt có mấy người thực sự uống đến phụ mẫu nhìn không ra, còn lại đa số đều nếm thử một miếng nhưng không uống, xem như vứt tiền, có mấy người tính tình không tốt còn mắng vài câu, hai người nọ cũng hiểu được chuyện này, đợi một hồi sau lại sợ đắc tội với người khác liền xám xịt rời đi.

Ngô Đại không hiểu được trong này chuyện, thấy hai người kia rời đi sớm, còn cho là kế đe dọa của mình dùng được, hướng về phía đầu kia lại quăng thêm vài câu nói mát.

Có mấy người uống qua nước của hai người kia liền trở lại chổ Lâm Vong, đều là trước đó hỏi một câu nước này là nước giếng hay mua từ lang thủy, Lâm Vong nghe bọn họ hỏi như vậy, từ từ ngược lại cũng suy nghĩ qua. Vì vậy hắn mười phần phấn khích nói: “Đương nhiên là mua từ thủy lang, các công tử cao quý, không dám dùng nước giếng hay nước sông, không tin nếm thử xem, nếu là giả các ngươi phá sạp đều được.”

Những người đó thấy Lâm Vong nói như vậy, lòng tin phân nửa, uống thử một chút, đúng là không có mùi lạ, hơn nữa Lâm vong chỉ dùng để táo làm nên nước táo giải rượu này uống không đắng, trái lại có một loại mùi thơm nhàn nhạt, nói là giải rượu kỳ thực có chút khoa trương, bất quá uống vào có thể làm cho dạ dày người ta thoải mái, cũng xem như vậy đi.

Bởi vì trước đó có hai người quấy rối, lần này bán có chút chậm, kéo dài so với hôm qua còn muốn trễ hơn mới đem ba thùng nước bán xong, bất quá Lâm Vong bên người có bọn Ngô Đại, nên hắn cũng không sợ.

Lúc trở về, ngay từ đầu còn có mấy người mua bán xong cùng đường trở về, đi một hồi tất cả đều tự tản ra, hướng đi bất đồng, Lâm Vong đẩy xe, Ngô Đại bọn họ phân ra hai bên trái phải đi theo, líu ríu nói chuyện về chợ đêm, một điểm uể oải cũng không có.

Ngô Đại đối với Lâm Vong có hảo cảm, ngay từ đầu thực sự là không cầu hồi báo, muốn bảo hộ hắn, mấy huynh đệ của hắn nhưng trong lòng tuy có chút tính toán, ngược lại không phải là ý xấu gì, lại khó tránh khỏi vì mình lo lắng, bọn họ thấy Lâm Vong hào phóng, tặng bột viên cho bọn họ liền muốn cùng hắn lôi kéo làm quen, có khả năng liền giúp đỡ hắn, như vậy Lâm Vong nhất định sẽ hồi báo bọn họ, mỗi một người đều thập phần tích cực, lớn nhỏ đều giành đẩy xe giúp Lâm Vong.

Lâm Vong trong lòng cũng nghĩ việc này, hắn nghĩ sau đó nhất định sẽ càng ngày càng nhiều người ở gần tửa lâu bán nước giải rượu, đến lúc đó hắn bán chắc chắn sẽ không có nhanh như hiện tại, ngày hôm nay là có bọn Ngô Đại đi cùng, nếu không Lâm Vong từ lúc đoàn người chuẩn bị tản ra liền theo về nhà, lúc đó giờ Tý vừa qua khỏi hắn mới bán được hai thùng, còn lại một thùng không bán hết. Mấy hài tử này lòng tốt không sai, chính là muốn có chút thức ăn, bột ô nhu mắc tiền, hay có khi cho bọn hắn ô nhu, cũng mới ba tiễn, so với việc hắn về sớm liền có lợi hơn. Có lẽ nói về chuyện lâu dài, sau này nếu hắn làm những thứ buôn bán nhỏ khó tránh khỏi cần người hỗ trợ, cùng với dùng tiền thuê người, không bằng tìm bọn Ngô Đại.

Quyết định chủ ý xong, Lâm Vong trước tiên là nói về chuyện cửa hàng: “May là có các ngươi cùng, bằng không đường này tối như vậy, thật là có điểm dọa người.”

Ngô Đại nhếch miệng cười cười, Tứ Cẩu tử lại cướp lời: “Không có thể như vậy sao, Lâm ca nhi ngươi không biết, chung quanh hẻm Dương Nữ rất loạn, du côn đanh đá không ít, ta nghe đại ca nói tối hôm qua Chu Tiểu Tam khi dễ ngươi, người nọ không phải là một món đồ, ngươi cũng phải cẩn thận.”

May mắn Lâm Vong không thật sự là ca nhi, vậy ca nhi gặp phải loại sự tình này, không phải là không muốn người ta nói ra, Ngô Đại là muốn chính mình cùng tay sai trông chừng Chu Tiểu Tam, lúc này mới theo chân bọn họ nói, hắn không nghĩ tới Tứ Cẩu tử này nới ra trước mặt Lâm Vong, Ngô Đại biến sắc, hung hăng đạp Tứ Cẩu tử một đạp, hét lớn: “Tứ Cẩu tử, cẩn thận ta đem ngươi đánh thành chó chết, loại sự tình này còn dám nói lung tung sao?”

Tứ Cẩu tử bị mắng một trận, cũng phát giác mình nói sai, hắn tội nghiệp mà nhìn Lâm Vong, trong mắt bao hàm áy náy, sau đó cúi đầu, cả người đều ỉu xìu.

“Không có việc gì, ngày hôm qua may mà có Ngô Đại kịp thời giúp ta.”

Ngô Đại lúc này mới hết giận, chính là hắn cảm thấy có điểm xấu hổ, tựa hồ loại sự tình này không nên cùng người khác nói, nhất thời cũng nghiêm chỉnh nhìn Lâm Vong.

Mấy người an tĩnh chỉ chốc lát, Lâm Vong còn nói: “Sau đó, các ngươi có thể hay không mỗi ngày cùng ta đi chợ đêm? Đương nhiên, đều không phải đến không, ta mỗi ngày lúc xế chiều cho các ngươi một ít thức ăn.”

Ngoại trừ Ngô Đại ra, những hài tử khác đã sớm có cái chủ ý này, hôm nay nghe Lâm Vong nói thẳng ra như vậy, cả đám đều mừng rỡ, cùng kêu lên đâu có, ngay cả Tứ Cẩu tử cũng một lần nữa hăng hái lên, theo sát Lâm Vong đầy tinh thần hỏi: “Thật vậy chăng, thật vậy chăng?”

Ngô Đại quát to một tiếng, sau đó vội vàng nói: “Không cần cho chúng ta ăn, dù sao chúng ta buổi tối cũng không có việc gì, theo ngươi coi như đi chơi.”

Những người đó thấy Ngô Đại nói như vậy, trong miệng phát ra âm thanh thất vọng, nhưng vì Ngô Đại là lão đại, mấy người này đều nghe hắn, nên bọn họ lúc này cũng không dám nói nữa cái gì.

Lâm Vong lúc này cũng tin rằng Ngô Đại cực kỳ thật tâm muốn giúp hắn, nhưng một hai ngày tạm được, nếu thời gian dài, mấy đứa bé khó tránh khỏi sinh lòng bất mãn, điểm ấy có chút bất tiện, Lâm Vong cũng không nhỏ nhen, không bằng ngay từ đầu thỏa thuận xong, song thời gian còn có thể còn dài. Vì vậy Lâm Vong cười cười, nói: “Sao có thể bắt các ngươi không công theo ta? Cho các ngươi một ít thức ăn cũng là nên làm, ta không có tiễn gì, nhưng bột ô nhu vẫn còn, các ngươi cũng biết vật kia để nguội liền trở nên cứng rắn, ta tự mình một người luôn luôn làm nhiều, không bằng chia cho các ngươi.”

Mọi người nghe xong lần thứ hai lại hoan hô, Ngô Đại vẫn là chết sống không muốn thức ăn của Lâm Vong, nhưng Lâm Vong lại kiên trì như vậy, sau cùng những hài tử khác làm nũng ồn ào xong, Ngô Đại cuối cùng cũng đồng ý.

—-

(*):

- Miên hoa túc liễu: chơi gái
« Chương TrướcChương Tiếp »