Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai

Lương Hiền đã đến kịp đúng một nén nhang. Vân Tuyết Y mệt mỏi nằm trên giường, lộ hờ tay ra để bắt mạch. Lương thái y vuốt bộ râu trắng muốt, cái đầu hói chốc chốc lại gật gù.

"Vương gia, là hỷ mạch!"

Vân Tuyết Y một tay để hờ dưới tấm khăn, một tay cầm chén trà nhấp một ngụm, vừa nghe thái y chẩn đoán xong mà thất kinh, chén trà cũng từ đó mà rơi vỡ xuống đất.

"Lương thái y... Ông... nói cái gì?"

"Khụ! Là... Vân tiểu thư... người có hỷ rồi."

Tử Xuyên tự nãy giờ đứng bên cạnh, nghe tin thì không khỏi ngạc nhiên xen lẫn sự mừng khởi.

"Y Nhi hoài thai? Điều này là thật sao?"

"Vương gia, thần không nhầm lẫn đâu ạ."

"Được bao lâu rồi?"

"Hồi bẩm vương gia, khoảng ba tuần."

Lương Hiền cười gượng nhìn hai người trước mặt, biết mình không nên nán lại lâu, bèn thu dọn đồ nghề, dặn dò vài điều cần thiết rồi cáo lui quay trở về kinh thành. Vân Tuyết Y ngồi chết trân, dường như cái tin này đến với nàng quá đột ngột.

Không cần nhìn sắc mặt cũng biết Tử Xuyên đang vui mừng tới mức nào. Nhưng nàng lại không thấy vậy.

"Y Nhi..."

Vân Tuyết Y ngồi bật dậy định lao ra khỏi khuê phòng thì hắn vội ngăn lại - "Thai nhi đã được ba tuần rồi, nàng định đi đâu?"

"Vương gia... Ngài... Ta sẽ bỏ nó..."

"Bỏ nó? Ý nàng là gì?"

Nàng vừa nói là muốn bỏ đứa bé? Vì sao chứ? Khi nghe tin mình sắp được làm cha, hắn đã vui đến nhường nào. Nhưng thế nào lại...?

"Ta và ngài đều không mong muốn có chuyện này... đúng không? Nếu không bỏ, ta... ta biết phải làm sao?!"

Vân Tuyết Y kinh hãi. Nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn, là Thất vương gia, là người kế vị sau này, là chủ thiên hạ tương lai, không phải người bình thường.

Nàng nghĩ, vốn dĩ mình không thể mang đứa bé này. Hắn từ kiếp trước đã vốn ghét nàng. Với tính cách hung bạo của hắn, nếu không chủ động bỏ, có lẽ sau này đợi hài tử thành hình, nhất định sẽ lôi đứa bé ra khỏi bụng nàng để cảnh cáo. Như vậy, không phải rất có lỗi với bé con hay sao?

Nhưng Tử Xuyên lại đột nhiên ôm chặt lấy nàng, dứt khoát đề nghị.

"Y Nhi, gả lại cho ta đi."

Hắn... vừa nói cái gì vậy?!

Nàng vùi mặt trong lòng hắn, đầu óc quay cuồng, đôi đồng tử mở to không chớp mắt, như thể không tin vào tai mình.

"Ngài nói gì cơ?"

Hắn cũng không ngại để nàng nghe thêm một lần nữa - "Chúng ta thành thân đi."

Vân Tuyết Y không biết nói thêm câu gì. Trong hoàn cảnh này, nàng thật sự lúng túng.

"Đây là giải pháp duy nhất để bảo toàn thanh danh cho nàng. Nàng cũng không muốn bỏ hài tử mà phải không?"

"Y Nhi, sao nàng không nói gì?"

Bây giờ nàng có thể nói gì được chứ. Trùng sinh trở về, nàng ngàn tính vạn tính cắt đứt mọi liên hệ với hắn, sao lại về con số không. Không lẽ tất cả đều trở thành công cốc?

"Ta..."

"Ta biết nàng chưa thể tiếp nhận, nhưng ta sẽ cho nàng thời gian. Không cần trái tim nàng phải cưỡng cầu, chỉ cần nàng bên ta dài lâu."

Câu nói này của hắn khiến nàng cảm thấy rất quen. Hình như khi nói chuyện cùng Ái Lạc công chúa, nàng đã từng nhắc đến. Đôi mắt nàng bắt đầu ngấn lệ. Trái tim nàng từ trước đến giờ vẫn không thể nào buông bỏ hắn. Vân Tuyết Y run run đưa tay lên muốn đáp lại cái ôm ấm áp của hắn, nhưng lại vội đẩy ra.

"Vương gia, nếu ta ở bên cạnh ngài... chắc chắn sẽ phạm phải đại tội. Nó... chính là sai lầm nhất cuộc đời của ta..."

Vừa nói, đôi vai nàng trở nên run rẩy. Nàng biết hai người từ kiếp trước đã định là hữu duyên vô phận.

Nhưng phản ứng của Tử Xuyên lại không như nàng nghĩ. Hắn nhìn nàng mỉm cười, ánh cười trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn lại ôm nàng, để đầu nàng tựa trong khuôn ngực.

"Y Nhi, nàng không cần quá hoàn hảo. Nàng chỉ cần một nơi có thể chấp nhận mọi khuyết điểm của nàng. Ta chính là nơi đó."

Hắn chính là nơi đó... sao?

Chưa bao giờ nàng cảm thấy hỗn loạn như thế. Bởi vậy nói rằng phụ nữ khi mang thai thường có tâm trạng không tốt, dễ suy nghĩ linh tinh là có lý lẽ.

"Ta thực sự đã phạm phải một sai lầm lớn..." - Giọng nàng sụt sùi hạ thấp xuống.

"Cho dù đó là gì, ta cũng thay nàng gánh vác nó. Vậy nên đừng né tránh ta nữa được không? Hãy hứa luôn bên cạnh ta đi." - Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng.

Hiện tại nàng cũng đã thay đổi, mọi thứ cũng đã dần đi vào quỹ đạo của nó, vận mệnh kiếp trước, sẽ không xảy ra đâu nhỉ? Vậy thì sao nàng không thử mở lòng một lần nữa.

Vân Tuyết Y trong lòng xúc động khó tả, cả người nấc lên từng quãng, đưa hai tay vòng qua sau lưng hắn.

"Y Nhi, có phải nàng đồng ý rồi không?"

Nàng vừa khóc vừa gật đầu. Chắc chắn là như vậy rồi!

"Cảm ơn, thực sự cảm ơn nàng." - Hắn lại cười, toàn thân khẽ run như vừa lo vừa sợ sẽ mất thứ gì đó quan trọng, nàng có thể cảm nhận được.

Vân Tuyết Y thở ra một hơi rất nhẹ. Nàng nghĩ về kiếp trước. Kiếp trước họ mang bao nhiêu oán hận, đau thương, luyến không được, ái không xong. Chỉ vì không có tình yêu. Hay nói đúng hơn là chỉ vì tình yêu đơn phương của nàng.

Tử Xuyên bây giờ thế này, không phải là đã động lòng rồi chứ?! Sao trước giờ nàng lại có thể không nghĩ ra.

"Ngài... có phải hay không đã thích ta?"

Nàng lấy hết dũng khí ra để hỏi hắn. Tử Xuyên năm lần bảy lượt cố tìm cớ tiếp cận, dùng mọi cách để trói buộc nàng. Điều này không phải thích thì là gì?

"Ừm."

Hắn cư nhiên thế mà lại thừa nhận dễ dàng như vậy?!

"Vậy... Y Nhi thì sao? Nàng..."

"Ta... ta nghĩ ta cũng thế..."

Câu nói đơn giản nhưng lại khiến mọi buồn phiền trên khuôn mặt hắn trở nên tan biến trong chốc lát. Hắn kích động bế bổng nàng lên, tâm trạng không thể tốt hơn bây giờ.

Tử Xuyên đặt nàng xuống giường, thoáng chốc đã khóa lấy đôi môi nhỏ, tay vừa lần mò xuống nơi dây áo, nới lỏng y phục của nàng.

"Này... Không lẽ ngài...?"

"Có được không?"

Chất giọng trầm khàn ấm áp mà yêu mị nhẹ nhàng vang bên tai khiến nàng cảm thấy mê mẩn. Nhưng chung quy vẫn không thể vì lợi ích trước mắt mà đánh mất cái hiện tại.

"Khụ! Vương gia, ta đang... có thai."