Chương 2: Tiện Nhân Mà Làm Ra Vẻ

Bách Lý Hồng Trang cười khinh trong lòng, trên mặt vẫn làm bộ không thấy gì, giọng điệu nhu nhược: “Tỷ tỷ, ta…”

Hiên Viên Hoàn vươn tay kéo Bách Lý Ngọc Nhan lại, trong mắt lập loè ý cười da^ʍ tà, bàn tay tự do làm càn trên người ở Bách Lý Ngọc Nhan.

“Ngọc Nhan, phế vật này mà chết thì cũng là giải thoát, nàng còn quan tâm nàng ta như vậy làm cái gì?”

Nếu như không phải Ngọc Nhan kêu hắn ta tới xem cùng, căn bản hắn ta không muốn nhìn thấy phế vật mù loà này.

Hắn ta đường đường là Thái Tử mà lại có một vị hôn thê như vậy, không biết bị bao nhiêu người nhạo báng sau lưng!

Vất vả lắm mới hủy bỏ được hôn ước, cuối cùng hắn ta cũng có thể không nhìn thấy phế vật này nữa, nhưng không ngờ nữ nhân này lại nuốt vàng tự sát!

Hắn ta cực chán ghét với cái loại một khóc hai nháo ba thắt cổ này, ý đồ nữ nhân này là dùng cách như vậy để cứu vãn tâm ý hắn ta!

Trên mặt Bách Lý Ngọc Nhan nở một nụ cười vui vẻ, tùy ý để Hiên Viên Hoàn làm xằng làm bậy trên người nàng ta, ngoài miệng lại vẫn cố tình làm ra vẻ.

“Thái Tử điện hạ, Hồng Trang là muội muội ta, sao ta có thể để muội ấy làm việc điên rồ chứ?”

“Ngọc Nhan, ngươi thiện lương như vậy, ta thật sự yêu nàng muốn chết.”

Hiên Viên Hoàn tươi cười xán lạn, làm trò trước mặt người mù như Bách Lý Hồng Trang đúng là có một kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời!



Trong lòng Bách Lý Ngọc Nhan mừng thầm, vừa phối hợp với động tác của Hiên Viên Hoàn, vừa tiếp tục diễn vai thân phận tỷ tỷ tốt.

“Thái Tử, ngươi nói như vậy Hồng Trang sẽ rất buồn đó!”

“Hà tất gì phải cố kỵ nhiều như thế!” Hiên Viên Hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Bách Lý Hồng Trang một cái: “Nếu như không phải Bách Lý Hồng Trang là tiểu thư của tướng quân, ta sẽ không định hôn ước với nàng ta đâu, người ta thích chính là Ngọc Nhan nàng mà!”

Bách Lý Hồng Trang nhìn cảnh diễn xấu xa trước mắt, trong lòng không ngừng cười khinh, Bách Lý Ngọc Nhan này thật đúng là bạch liên hoa!

Làm trò trước mặt một người tự sát còn chưa vừa ý, thế mà lại còn chẳng biết xấu hổ mà làm ra loại chuyện này, nhân cách hai người này thật sự làm người ta phải tán dương đó!

Cũng may vốn là ban đầu Bách Lý Hồng Trang đã chết, nếu không thì nhìn cảnh trước mắt này, chỉ sợ sẽ chịu không nổi mà tự sát thêm lần hai!

Bách Lý Hồng Trang xem xét Hiên Viên Hoàn trước mặt, uổng công lúc trước Bách Lý Hồng Trang hết lòng yêu mến hắn ta như vậy.

Nàng thấy, người này căn bản chính là một bao cỏ háo sắc, làm người khác phải buồn nôn từ tận đáy lòng!

Nếu không phải hiện giờ cơ thể chưa khôi phục, nàng nhất định sẽ làm cho đôi gian phu da^ʍ phụ chó má này biết tại sao hoa lại có màu đỏ!

Hiên Viên Hoàn cười xấu xa, bế ngang Bách Lý Ngọc Nhan lên, một bên ôm hôn một bên hướng Bách Lý Hồng Trang đi đến.



Hiển nhiên, hắn ta muốn đến gần để Bách Lý Hồng Trang cảm nhận hết tất cả những điều này!

Trong mắt Bách Lý Hồng Trang lập loè sự mỉa mai chán ghét, thuận tay cầm lấy một cái trâm hoa hình tròn, không báo trước mà ném tới dưới chân Hiên Viên Hoàn.

Rầm!

Hiên Viên Hoàn đạp một chân lên trâm hoa, cả người bổ nhào về phía trước, Bách Lý Ngọc Nhan trong tay hắn ta thì bị nặng nề ném ra ngoài!

“A!”

Bách Lý Ngọc Nhan hét thảm một tiếng, mặt nàng ta đυ.ng vào cạnh giường, máu mũi không ngừng chảy xuôi, kiều tiếu khuôn mặt cũng một mảnh xanh tím.

Hiên Viên Hoàn quăng ngã một cái chó ăn cứt, cả người ngã trên mặt đất thành hình chữ X, nào còn bộ dạng đắc ý trước đó nữa?

“Tỷ tỷ, các ngươi làm sao vậy?”

Bách Lý Hồng Trang cười lạnh lùng trong lòng, biểu cảm ra vẻ hoảng loạn, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn phía trước.

Hiên Viên Hoàn vội vàng đứng lên, biểu cảm vô cùng xấu hổ, duỗi tay đỡ Bách Lý Ngọc Nhan phía trước lên.

Nhưng mà, Hiên Viên Hoàn mới vừa bước một bước về phía trước, dưới chân lại bị trượt, cả người lại lao về phía trước!