Chương 29: Ngươi Nghĩ Ngươi Là Ai?

Nhìn bộ dạng của Bách Lý Hồng Trang khí định thần nhàn như vậy, biểu cảm Ninh Hoành Trung thật ra đã thau đổi một chút.

Bất kể y thuật của tiểu cô nương này như thế nào, chỉ cần tố chất tâm lý thế này không phải người bình thường có thể sánh bằng.

“Ngươi còn trẻ tuổi, mặc dù nghiên cứu y thuật sớm, hiện giờ cũng không có khả năng thông hiểu hết thảy đạo lí, vẫn nên trở về đi.” Ninh Hoành Trung nói.

Lão đã nhìn ra Thái tử không thể qua nổi đêm nay, đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ giận dữ, tất cả bọn họ đều sẽ chịu liên lụy, tiểu nha đầu này căn bản không cần tới đây để hứng chịu tai bay vạ gió!

“Ngay cả nha đầu miệng còn hôi sữa cũng có thể tới chẩn trị cho Thái tử, ta xem Thái Y Viện các ngươi thật đúng là một đám phế vật!”

Một giọng nói kiêu ngạo truyền đến từ phía sau Bách Lý Hồng Trang, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa Ninh Hoành Trung và nàng.

Mọi người sôi nổi xoay người, chỉ thấy một người nam tử hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người!

Nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo gấm xanh sẫm, mặc dù quần áo thượng đẳng nhưng vẫn không thể che lấp được thân hình bụng phệ. Giờ phút này hắn ta đang trào phúng nhìn Ninh Hoành Trung.

Nhìn thấy người nam tử, sắc mặt Ninh Hoành Trung nháy mắt trở nên âm trầm: "Bàng Đường Bình!”

Bàng Đường Bình cười đắc ý: "Lúc trước đuổi ta ra khỏi Thái Y Viện, có phải chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cần ta tới giúp các ngươi hay không?”

“Loại người y đức không tốt như ngươi, vốn không nên ở tại Thái Y Viện!” Ninh Hoành Trung trầm giọng nói.



Nghe lời này, trong mắt Bàng Đường Bình lập loè ánh sáng khinh thường.

“Phàm là y sư, quan trọng nhất chính là làm y sư, y đức của ta không tốt thì như thế nào? Ít nhất còn đỡ hơn loại tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mà các ngươi cho tiến vào!”

“Ta rời khỏi Thái Y Viện chẳng qua mới mấy năm, xem ra Thái Y Viện thật sự đã suy sụp, suy sụp đến nỗi đem hy vọng ký thác ở trên người hài tử.”

Giọng điệu của Bàng Đường Bình không có ý tốt, khinh thường đảo qua mọi người trong Thái Y Viện.

Còn nhớ rõ tình huống lúc trước rời khỏi Thái Y Viện, hôm nay cuối cùng hắn ta đã quay lại trả thù.

Bách Lý Hồng Trang hơi cau mày, nàng phát hiện ra rằng, tên gia hoả đột nhiên xuất hiện này luôn xả hết tất cả chuyện trên người nàng?

Nàng thật đúng là đang nằm cũng bị trúng đạn!

Cùng lúc đó, rất nhiều dược sư trong Đông Cung cũng nhìn Bàng Đường Bình với đầy vẻ bất mãn.

Người này quá kiêu ngạo!

Tuy nhiên, hắn ta cũng chỉ vừa mới tới Đông Cung, ngay cả chứng bệnh của Thái tử cũng chưa xem qua mà đã bắt đầu khinh thường mọi người bọn họ!

Bàng Đường Bình cũng chú ý tới ánh mắt bất mãn của Bách Lý Hồng Trang, lập tức trào phúng: “Tiểu nha đầu, nhìn cái gì mà nhìn?”



Nghe thấy Bàng Đường Bình nói lời khinh thường và khıêυ khí©h, sắc mặt Bách Lý Hồng Trang nháy mắt trở nên lạnh lùng.

“Tên mập chó má này, ta nhìn ngươi đấy, làm sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều choáng váng.

Không ngờ một cô nương thanh lệ thoát tục, từ ngữ vừa ra khỏi miệng lại sẽ như thế. Chẳng qua, tên mập chó má… thật ra vô cùng phù hợp với hình tượng Bàng Đường Bình.

Bàng Đường Bình không khỏi ngẩn ra, hắn ta căn bản không để tiểu nha đầu này vào mắt, không ngờ nha đầu này cũng dám tranh luận cùng hắn ta!

“Xem ra nha đầu ngươi thiếu đòn rồi! Mẹ ngươi không dạy ngươi lễ nghĩa như thế nào sao?”

Vốn định kiêu ngạo ở trước mặt mọi người một phen, giờ lại bị một nha đầu làm mất hết mặt mũi, khi Bàng Đường Bình nói chuyện thì càng không hề khách khí.

Đôi mắt đồng đen nhánh như mực loé lên ánh sáng lạnh băng, giọng nói của Bách Lý Hồng Trang bỗng chốc trở nên trầm thấp xuống.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chuyện của ta ngươi có tư cách xen mồm vào sao?”

Nếu như lúc trước Bách Lý Hồng Trang chỉ có chán ghét sắc mặt Bàng Đường Bình, bây giờ nàng đã quyết định sẽ hung hăng dẫm một chân lên người hắn ta!

Trong giọng nói lộ ra khí phách có sẵn từ lúc mới ra sinh, lạnh lùng cuồng ngạo. Bách Lý Hồng Trang khẽ nhếch cằm, một luồng khí thế khϊếp người bùng nổ tản ra!