Chương 43: Hồ Ly Tinh

Khuôn mặt Hiên Viên Hoàn đã say mê. Khi hắn ta nói ra những lời này, cơ hồ cảm thấy chính bản thân mình cũng cảm động theo.

Bách Lý Hồng Trang nhướng mày nhìn Hiên Viên Hoàn phía sau, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười khinh thường.

“Hiên Viên Hoàn, ta nghe nói người ngươi yêu nhất chính là Bách Lý Ngọc Nhan, đại tiểu thư Tướng quân phủ cơ mà.”

Nàng còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình xuyên qua, Hiên Viên Hoàn đã làm trò thể hiện tấm lòng mình với Bách Lý Ngọc Nhan ngay trước mặt nàng.

Thật sự là ăn miếng trả miếng, không ngờ cảnh này lại xảy ra lần thứ hai.

Chẳng qua, thân phận của nàng và Bách Lý Ngọc Nhan giờ đã bị thay đổi. Thật trớ trêu!

“Hồng Trang, Bách Lý Ngọc Nhan ở trong lòng ta sao có thể sánh bằng với nàng? Ta đối nàng ta cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, đối với nàng mới là tình yêu chân chính.”

Hiên Viên Hoàn trả lời không chút do dự, thái độ tự nhiên và thành khẩn, phảng phất như âm thanh xuất phát từ tận đáy lòng khiến người ta không thể nào nghi ngờ được.

“Thái Tử điện hạ, ngươi…”

Một giọng nói run rẩy đau lòng đột ngột vang lên, Bách Lý Ngọc Nhan nhìn cảnh trước mắt với vẻ mặt thống khổ.

“Sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy?”

Nàng ta chưa từng ngờ, nàng ta luôn chung thủy với mình Thái Tử, không ngờ hắn ta lại thổ lộ với nữ tử khác, thậm chí ngay trước mặt nữ tử này lại bỡn cợt nàng ta không đáng một đồng!



Thì ra nàng ta cũng chỉ là một con thú bông mà Thái tử nhất thời hứng thú thôi sao?

Hiên Viên Hoàn cũng không ngờ Bách Lý Ngọc Nhan sẽ xuất hiện ở chỗ này, khi hắn ta nhìn thấy gương mặt xấu xí nham nhở của Bách Lý Ngọc Nhan, trong mắt tràn ngập chán ghét.

“Ta đối xử với ngươi như thế nào sao? Là ngay từ đầu đều không có quan hệ gì đó!” Hiên Viên Hoàn tàn nhẫn không chút lưu tình.

Nếu so sánh Bách Lý Ngọc Nhan với Bách Lý Hồng Trang, quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Hắn ta đương nhiên không để Bách Lý Ngọc Nhan khiến Bách Lý Hồng Trang không vui.

Bách Lý Hồng Trang cười lạnh lùng nhìn trò hay trước mắt, trình độ này quá xuất sắc, thật sự vượt qua cả phán đoán của nàng!

“Thái Tử, không phải ngươi đã nói người ngươi yêu nhất chính là ta hay sao?”

Bách Lý Ngọc Nhan khóc lóc kể lể, vội vàng đi đến bên cạnh Hiên Viên Hoàn, muốn giữ chặt tay hắn ta.

Hiên Viên Hoàn lập tức lui về hai bước, sự chán ghét trong mắt càng nặng nề thêm:

"Nói bậy gì đó? Ngươi cũng không tự nhìn lại mình xem, người không ra người quỷ không ra quỷ, làm gì có chuyện ta thích ngươi được?”

Tay phải chuyển động một cái, Hiên Viên Hoàn kéo cái khăn che mặt của Bách Lý Ngọc Nhan xuống, hiện ra một khuôn mặt dày đặc các vết sẹo!

"Ôi…”

Mọi người ồ lên, thậm chí có người kêu gặp quỷ.



Sau khi cẩn thận đánh giá, lúc này mọi người mới xác nhận, nữ tử xấu không chịu được này chính là Bách Lý Ngọc Nhan.

“Mau nhìn kìa, sao Bách Lý Ngọc Nhan lại thành ra như này?”

“Không biết, xấu như vậy, khó trách sao Thái Tử điện hạ không thích nàng ta!”

“Lớn lên với bộ dạng thế này, không cần ra ngoài dọa người cũng đủ đáng sợ để dọa mấy đứa con nít khóc rồi!”



Bách Lý Ngọc Nhan cuống quít nhặt khăn che mặt lên và che khuôn mặt mình lại, nhìn vào những khuôn mặt tràn ngập chán ghét, người nàng ta không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Từ khi nào, nàng ta cũng là đại mỹ nhân được mọi người khen ngợi, giờ lại có người dùng những từ ngữ như vậy với nàng ta!

“Đây là Bách Lý Ngọc Nhan sao?”

Bách Lý Hồng Trang ra vẻ kinh ngạc, sâu thẳm trong con ngươi đen nhánh như đồng lại che giấu sự lạnh nhạt. Thống khổ của Bách Lý Ngọc Nhan giờ phút này cùng lắm chỉ là một phần trăm của Bách Lý Hồng Trang lúc trước mà thôi.

Hiện giờ nàng đã khiến cho Bách Lý Ngọc Nhan nếm thử mùi vị khi bị mọi người cười nhạo. Dù sao chính Bách Lý Hồng Trang đã phải chịu đựng nó trong mười lăm năm qua cơ mà!

Hiên Viên Hoàn gật đầu: "Hồng Trang, nàng sẽ tin ta chứ? Với bộ dạng này của nàng ta, sao ta có thể thích nàng ta được?”

Sự phẫn nộ leo lên trên mặt Bách Lý Ngọc Nhan, nhướn người lao về phía Bách Lý Hồng Trang: "Ngươi là hồ ly tinh! Ta muốn gϊếŧ ngươi!”