Chương 7: Đặt Tên Cho Mao Cầu

Nhìn dáng vẻ hai mao cầu kiên định như vậy, Bách Lý Hồng Trang nhăn hàng mi đẹp lại.

“Hai tên gia hỏa các ngươi lớn lên hiếm thấy như vậy, mang các ngươi ra ngoài lại bị mọi người dòm ngó cho xem.”

“Nếu có người cảm thấy hứng thú đối với các ngươi rồi cướp các ngươi đi, chưa chắc ta có thể giữ được các ngươi đâu à!” Bách Lý Hồng Trang cọ xát ngón trỏ vào cằm và nói.

“Cái này thì bọn ta có cách!” Hắc mao cầu nhảy nhót nói.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hồng Trang, cơ thể Hắc Bạch mao cầu nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành hai viên hạt châu lớn nhỏ nhảy lên trên đầu của Bách Lý Hồng Trang, trông giống như viên ngọc trên trâm cài, hoàn toàn không thể nào phát hiện ra.

Miệng Bách Lý Hồng Trang biến thành hình chữ O, nàng thật sự không biết hai tên gia hỏa này lại có bản lĩnh như vậy.

Kể từ đó, điều này đã làm mọi chuyện thuận tiện hơn rất nhiều!

“Vậy hai tên gia hỏa các ngươi đi theo ta ra ngoài cũng không phiền phức nữa, chỉ có thể truyền lời tâm linh, không thể nói trực tiếp bằng lời nói.” Bách Lý Hồng Trang dặn dò.

Ngộ nhỡ hai tên gia hỏa này trên đầu này cũng nói không ngừng, bị người khác nghe được, vậy còn không phải nàng bị người khác cho rằng là quái vật sao?

"Đã rõ!”

Hắc Bạch mao cầu lập tức ngoan ngoãn gật đầu, vì có thể đi ra ngoài chơi nên cái gì bọn chúng cũng chấp nhận!



Thấy hai tên gia hỏa này đã yên tĩnh hơn, Bách Lý Hồng Trang lộ ra nụ cười thoã mãn, có hai tên gia hỏa bồi bạn bên cạnh, cuộc sống này ngược lại cũng khá náo nhiệt.

Hoàng Thành, dòng người chen chúc xô đẩy trên con phố dài mười dặm, người đi đường nối liền không dứt, hai bên đường phố đầy sạp, buôn bán các thứ, tiếng rao hàng vang vọng khắp đường phố.

Tản bộ bên trong đường phố náo nhiệt như này, Bách Lý Hồng Trang không khỏi dâng lên một loại ảo giác, cứ như đang sống ở một ngàn năm phía trước.

Chỉ là, tiếng kêu của hai tên tiểu gia hỏa rõ ràng nhắc nhở nàng, nàng đã không phải là Bách Lý Hồng Trang của một ngàn năm trước nữa.

“Ta nên gọi các ngươi như thế nào?”

Đôi mắt Bách Lý Hồng Trang sáng ngời, hai tên gia hỏa này cả ngày quậy phá với nhau, không lấy tên thì thật sự không biết phân chia như nào.

Hắc Bạch mao cầu đưa mắt nhìn nhau một cái, chờ đợi nhìn Bách Lý Hồng Trang, đến bây giờ bọn chúng còn chưa tên nữa mà.

“Mao cầu màu trắng thì gọi là Tiểu Hắc.” Khoé miệng Bách Lý Hồng Trang vẽ ra một động cong hài lòng: "Mao cầu màu đen thì gọi là Tiểu Bạch!”

Đôi mắt vốn lập loè sự mong đợi chợt tràn ngập khinh thường: "Khó nghe quá đi!”

“Ta là màu trắng, sao lại tên là Tiểu Hắc chứ!” Bạch mao cầu kháng nghị.

Bách Lý Hồng Trang nhướng mày: "Lấy vậy cho công bằng!”



“Ngươi xem, nói không chừng trong lòng Hắc mao cầu rất hy vọng mình là màu trắng, nói không chừng sâu trong nội tâm cũng thích màu đen.”

“Ta đặt một cái tên như vậy quả thực là quá hoàn mỹ!”

Khoé miệng Bách Lý Hồng Trang tràn ra tiếng cười quyến rũ, nàng thật sự là một chủ nhân công bằng công chính!

“Không được!” Hắc mao cầu cũng kháng nghị: "Không được gọi ta là Tiểu Bạch!”

“Kháng nghị không có hiệu quả!”

Bách Lý Hồng Trang vẫn tươi cười như cũ, hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của hai tên gia hỏa, nàng thật sự bội phục mình thông minh tài trí, đặt được quả tên quá đẹp!

Lúc Bách Lý Hồng Trang đi dạo khắp nơi, phía trước truyền đến một loạt các tiếng náo động ồn ào, hấp dẫn tầm mắt nàng.

“Mau nhìn kia! Thần Vương gia lại bị bắt nạt rồi!”

" y da, Thần Vương gia này cũng đủ xui xẻo, tướng mạo anh tuấn mà vô tình rơi vào cảnh hai chân tàn tật, giờ lại bị Thái Tử bọn họ khi dễ nói móc.”

"Từ trước đến nay Hoàng Thượng không thích Thần Vương gia, đây nhưng mọi người đều biết rõ mọi chuyện, ai bảo mệnh hắn không tốt, là con ngoài giá thú của Hoàng Thượng chứ?”

Từng tiếng mang theo sự hối tiếc và cảm khái tiện đà vang lên ba lần, truyền rõ vào tai Bách Lý Hồng Trang.