Chương 11: Vừa cứu người cũng vừa đả thương người

Trương Vô Kỵ tìm chỗ ngồi xuống, nghe Ân Lê Đình cùng Diệt Tuyệt sư thái nói chuyện, vẻ mặt phiền muộn nhìn Ân Lê Đình, "Lục sư thúc, xin lượng thứ cho Vô Kỵ, gặp lại người nhưng phải vờ như không quen biết." Thù Nhi ở một bên xác định thân phận của Ân Lê Đình, do dự một lúc, cuối cùng đứng lên, "Ân lục hiệp."

"Người là…?"

"Ân lục hiệp, ta muốn hỏi thăm ngươi về một người."

"Ai? Nếu biết ta nhất định sẽ nói cho ngươi."

"Xin hỏi sư huynh của ngươi, Trương ngũ hiệp Trương Thúy Sơn có phải hay không cũng tới Quang Minh đỉnh rồi?"

"Ngươi vì sao lại muốn hỏi ngũ sư ca của ta?"

"Kỳ thật…" Hai má Thù Nhi đỏ ửng lên, nàng cúi mặt nói: "Kỳ thật ta muốn hỏi thăm công tử Trương Vô Kỵ, hắn có đến hay không?" Trương Vô Kỵ nghe đến đó nhất thời biến sắc, Chu Chỉ Nhược nghe được lời này cũng quay đầu nhìn về phía Trương Vô Kỵ, vẻ mặt nghi hoặc.

"Ngũ sư ca của ta đã qua đời hơn mười năm, cây cỏ quanh mộ cũng đã mộc cao, chẳng lẽ cô nương không biết?"

"Ta… ta lâu nay đều ở Linh Xả đảo, đối với việc của võ lâm Trung Nguyên hoàn toàn không biết." Thù Nhi lắc đầu.

"Linh Xà đảo?" Ân Lê Đình cúi đầu nghĩ một chút rồi nhìn Thù Nhi gật đầu, hỏi nàng: "Kim Hoa bà bà cùng Ngân Diệp tiên sinh là gì của ngươi?"

Thù nhi không trả lời câu hỏi của Ân Lê Đình mà xoay người lẩm bẩm: "Theo như lời Ân lục hiệp, thời điểm ta gặp Trương Vô Kỵ, hắn cũng lả một cô nhi."

"Cô ngương, ngươi đã gặp qua Vô Kỵ sao?" Nhắc đến tin tức Trương Vô Kỵ, Ân Lê Đình cũng có chút cao hứng.

"Năm năm trước, ta ở trong nhà Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu đã gặp qua hắn."

"Ta phụng mệnh sư phụ đến Điệp cốc thẳm hỏi, phát hiện phu thê Hồ Thanh Ngưu đã bị người ta hãm hại, mà Vô Kỵ cũng chẳng biết đã đi đâu. Sau đó ta đã tìm mọi cách hỏi thăm hỏi, nhưng tin tức về hắn hoàn toàn không có. Nào biết…" Ân Lê Đình nghĩa đến đây, không khỏi thở dài.

"Sao vậy? Ngươi nói đi! Ngươi nghe được tin dữ gì? Ngươi mau nói cho ta biết a!"

"Cô nương sao lại quan tâm đến Vô Kỵ như vậy, hắn cùng ngươi là ân hay oán?"

Thù nhi nghe vậy liền thở dài, nàng nhớ lại, "Ta chỉ nhớ rõ lúc ta muốn dẫn đến Linh Xà đảo, hắn không chịu, còn đánh ta, mắng ta, cắn vào tay ta, máu chảy đầm đìa, nhưng vô luận thế nào, ta cũng rất muốn hắn. Kỹ thật, ta đối với hắn như thế, không phải là muốn làm hại hắn, chẳng qua ta chỉ muốn đưa hắn lên đảo, để bà bà truyền võ cho hắn. Đành rằng hắn trúng phải độc tính của Huyền Minh thần chưởng. Nhưng ai biết việc đó bất hạnh đến mực nào, hảo ý của ta bị hắn xem như ác ý."

Nghe xong lời của Thù Nhi, Trương Vô Kỵ lắp bắp kinh hãi, đồng thời cũng hiểu được nguyên lai Thù Nhi là nữ hài tử năm đó ở Hồ Điệp cốc. Mà ý trung nhân trong lòng Thù Nhi, đúng là mình.

"Ân lục hiệp, cầu ngươi, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có tin tức về Trương Vô Kỵ hay không?" Thù Nhi không phân nặng nhẹ vội vàng hỏi Ân Lê Đình.

"Mấy ngày trước, ta gặp được trang chủ Liên Hoàn trang Chu Võ, biết được Vô Kỵ rơi xuống vực sâu vạn trượng, cả hài cốt cũng còn."

"Cái… cái gì? Ta, chính là ta cũng từng đến Liên Hoàn trang hỏi qua, có nghe được tin tức này đâu."

"Trang chủ Liên Hoàn trang, hắn tận mắt chứng kiến Vô Kỵ ngã xuống sơn cốc, huynh đệ kết nghĩa Chu Trường Linh vì cứu hắn cũng mất mạng." Ân Lê Đình ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, hít một dài rồi nói tiếp: "Ta cùng ngũ sư ca huynh đệ tình thân như tay chân, lại không nghĩ rằng Hoàng Thiên không phù hộ người lượng thiện, ngay cả huyết mạch duy nhất cũng…" Ánh mắt Ân Lê Đình tràn ngập bi ai tựa hồ nước mắt cũng sắp chảy ra.

Vừa nghe xong những lời của Ân Lê Đình, Thù Nhi biểu tình suy sụp, nước mắt chảy dài trên hai má. Chu Chỉ Nhược đứng bên nhìn Trương Vô Kỵ, vẻ mặt giống như ai oán, rồi lại sợ Diệt Tuyệt sư thái thấy được lên liền kiềm nén, hơn nữa trước đó cũng đã giao ước với Trương Vô Kỵ tạm thời xem như không biết nhau, chỉ có thể đối Trương Vô Kỵ liên tục trừng mắt. Trong chốc lát, gương mặt Triệu Mẫn phóng đại n lần tái hiện trước mắt Chu Chỉ Nhược, nơi tai tựa hồ có nghe thấy âm thanh của Triệu Mẫn truyền tới.

"Chúng ta còn có thể gặp lại, Chu Chỉ Nhược." Chu Chỉ Nhược mở to hai mắt, không hiểu mình đang nghĩ gì, như thế nào lúc này lại nhớ đến hắn(*)? Hắn chẳng qua chỉ là một tên hỗn đản vô lại, Chu Chỉ Nhược, ngươi như thế nào đột nhiên lại nhớ tới hắn? Lòng của ngươi không phải từ lúc gặp đầu tiên ở bờ sông Hán liền trao cho Trương Vô Kỵ sao, ngươi như thế nào lại nhớ đến tên vô lại kia. Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nàng không rõ được suy nghĩ của chính mình.

[ Triệu Mẫn cải nam trang nên Chu Chỉ Nhược vẫn tưởng nàng là "hắn" XD]

Tín hiệu của Tống Thanh Thư phái Võ Đang vang lên trong không trung, một luồng khói trắng theo đó bay ra. "Thanh Thư sư điệt bị địch nhân vây công." Ân Lê Đình nói xong liền phóng lên ngựa rời đi, đoàn người cũng theo sát đó.

Diệt Tuyệt sư thái dựa vào sự lợi hại của Ỷ Thiên kiếm, trong nháy mắt chém đứt tất cả binh khí của Minh Giáo, chúng đệ tử theo sau liền tiến tới đặt kiếm vào cổ địch nhân. Tống Thanh Thư đúng lúc được phái Nga Mi trợ giúp, hắn liền tìm thân ảnh Chu Chỉ Nhược trong đám người. Sau khi tìm được liền bước một bước dài tiến tới bên người Chu Chỉ Nhược, "Chỉ Nhược muội muội, ta vừa nghe nói phái Nga Mi các ngươi đến đây, trong lòng trần đầy hân hoan tìm ngươi." Chu Chỉ Nhược nghe vậy, nhìn thoáng Tống Thanh Thư rồi chuyển mắt sang bọn người Minh Giáo. Trong lòng Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư so với Triệu công tử thận chí còn muốn chán ghét hơn.

Thù Nhi đứng bên nhìn thấy cảnh này, không khỏi đối Trương Vô Kỵ giễu cợt cười nói: "A Ngưu ca, ngươi xem, bộ dáng người kia so với ngươi anh tuấn hơn, hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn Chu Chỉ Nhược dường như không hề dịch chuyển, ngươi có hay không ăn dấm chua a."

Trương Vô Kỵ không trả lời Thù Nhi, chỉ đáp hờ một câu: "Ai nha, ta không có tâm tư đâu mà cùng ngươi hồ nháo." Trương Vô Kỵ nhận ra tên cầm đầu bọn người kia đang bị Diệt Tuyệt sư thái bắt giữ chính là người năm đó gặp được ở sông Hán, Thường Ngộ Xuân.

"Các ngươi có bao nhiêu người? Trên đường đến eo sông Nhất Tuyền còn bao nhiêu mai phục? Tử Sam Long vương có phải hay không đã đến Quang Minh đỉnh?" Diệt Tuyệt sư thái hướng mũi kiếm vào người Thường Ngộ Xuân hỏi.

Thường Ngộ Xuân ngậm miệng không nói. Diệt Tuyệt sư thái thấy thế liền một kiếm chém đứt cánh tay giáo đồ Minh Giáo ở bên cạnh Thường Ngộ Xuân, rồi tiếp tục hướng kiếm đến Thường Ngộ Xuân, "Kế tiếp chính là ngươi."

"Hừ! Lão ni cô, ngươi cả chém đứt đầu bọn ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được chút tin tức nào của Minh Giáo. "Hảo!" Diệt Tuyệt sư thái hô to một tiếng, giơ kiếm muốn gϊếŧ Thương Ngộ Xuân.

"Dừng tay!" Trương Vô Kỵ thấy thế rốt cuộc cũng phải vô pháp bước ra, bất giác kêu lên âm thanh. Trương Vô Kỵ tiến đến phía trước, nói: "Bọn họ đã là tù binh, sư thái cần gì phải đối xử hung tàn. Làm mất đi khí phách đại tông sư."

"Tà ma ngoại đạo chết là đáng, sao có thể gọi là tàn nhẫn."

"Những người bọn họ đều xem nhẹ cái chết, đều là hảo Hán tử kiên cường, làm sao gọi là tà ma ngoại đạo."

"Ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy Ma Giáo hút máu tươi của đồ nhi ta, chẳng lẽ không phải tà mai ngoại đạo?"

"Thanh Dực Bức Vương chỉ hút máu một người, còn các ngươi gϊếŧ người so với hắn còn nhiều gấp trăm. Hắn dùng răng nanh gϊếŧ người, sư thái sử dụng kiếm gϊếŧ người, cũng là gϊếŧ người, thiện ác phải phân thế nào đây."

Một nữ đồ đệ của Diệt Tuyệt sư thái nhịn không được liền nói: "Ngươi dám đem sư phụ của ta đánh đồng cùng ma giáo, đáng chết!" Nói xong liền tung chưởng chưởng Trương Vô Kỵ, nào ngờ lại bị đánh dội ngược lại, chính mình ngã sấp xuống đất.

Diệt Tuyệt sư thái thận trọng xem xét Trương Vô Kỵ, nhẹ giọng cười nói: "Nguyên lai là chân nhân bất lộ tướng a. Ta còn không nhìn ra được ngươi lại có võ công tuyệt thế."

Trương Vô Kỵ không để tâm đến Diệt Tuyệt sư thái, hắn đi tới trước mặt giáo đồ Minh Giáo, điểm vào huyệt đạo của người lúc nãy bị cứa mất cánh tay, giúp người kia cầm máu.

Thường Ngộ Xuân cảm kích Trương Vô Kỵ liền hỏi danh xưng, bởi vì chưa thể tiết lộ thân phận, Trương Vô Kỵ vẫn như y trước nói mình chính là Tăng A Ngưu.

"Tiểu tử, thương thế của đồ nhi ta, lại đây nhận của ta tam chưởng." Trương Vô Kỵ không thuận theo. Diệt Tuyệt sư thái còn nói thêm:

"Ngươi không phải muốn cứu những người này sao, chỉ cần ngươi nhận của ta tam chưởng, ta liền tha cho bọn chúng." "Sư thái…" "Không cần nhiều lời, tiếp chiêu đi." Diệt Tuyệt sư thái đem kiếm đưa cho Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược tiếp nhận kiếm, nàng lo lắng nhìn Trương Vô Kỵ liếc một cái, rồi im lặng bước lui ra sau. Trương Vô Kỵ cũng nhìn thấu được âu lo của Chu Chỉ Nhược, lại không biết phải an ủi như thế nào.

Mọi người lui ra sau, để lại một khoảng trống cho Trương Vô Kỵ cùng Diệt Tuyệt sư thái. Diệt Tuyệt sư thái chuẩn bị tư thế xong, liền đánh một chưởng, chưởng này làm cho người Trương Vô Kỵ lui về phía sau hơn ba bước, chỉ cảm thấy cổ họng có vị tanh hòa lẫn vị ngọt, một ngụm máu tươi trong miện liền phun ra. Chu Chỉ nhược thấy thế trừng lớn hai mắt, nàng hoảng hốt đến mức nơi miệng tựa hồ không ngậm lại được.

"Sư thái, thỉnh ra chiêu." Trương Vô Kỵ không để tâm đến những người đang can ngăn, hắn chính là vẫn còn hai chưởng. Chưởng thứ hai, hắn bị Diệt Tuyệt sư thái trực tiếp đánh bay, cuối cùng té xuống mặt đất khoảng cách hơn ba thước.

Chu Chỉ Nhược lo lắng nhìn Trương Vô Kỵ nằm sấp trên mặt đất, nhìn thấy hắn ói ra một ngụm máu tươi, trong lòng bất giác vạn phần khẩn trương. Bất quá lúc này, bộ dáng xảo trá của công tử họ Triệu kia lại chui vào đầu nàng, nàng bất giác nghĩ tới bộ dáng tiểu tử kia cả người đẫm máu, có chút đau lòng. Ta sao lại nghĩ tới người kia, bất quá chỉ mới gặp gỡ hai lần, vì sao lại đối với hắn khắc sâu ấn tượng? Thân ảnh người nọ luôn lơ đãng lẻn vào đầu óc nàng.

Chu Chỉ Nhược ngẩn người nhìn Trương Vô Kỵ đã sớm điều chuyển công phu, đứng dậy chuẩn bị đón chưởng thứ ba của Diệt Tuyệt sư thái. Thiên Ưng Giáo cũng tham gia làm cho Chu Chỉ Nhược lại thêm một phần lo lắng. Chưởng thứ ba vừa xong, Diệt Tuyệt sư thái giận run người, trong miệng truyền đến một từ "Đi!", liền đem theo chúng đệ tử rời đi. Chu Chỉ Nhược cười thoáng qua Trương Vô Kỵ, nàng cầm thanh Ỷ Thiên kiếm theo sau sư phụ rời đi.

Tại một góc núi, Triệu Mẫn phe phẩy quạt nở nụ cười như vừa xem xong một tuồng hài. "Tiểu tử này thật thú vị, không biết là gia cảnh thôn dã thế nào, có thể làm cho Diệt Tuyệt sư thái chạy trối chết, người làm được đều này trong thiên hạ không nhiều. Mau, điều tra lai lịch của hắn cho ta."

Ánh mắt Triệu Mẫn hàm ý nhìn tên thuộc hạ bên cạnh. Tên thuộc hạ lãnh lệnh lui xuống.

Lại nhìn hướng đám người kia, phát hiện môn đồ phái Nga Mi, còn có phái Võ Đang đều không thấy bóng dáng. Chu Chỉ Nhược! Triệu Mẫn nhìn xung quanh mọi nơi, phát hiện người kia sớm đã thoát khỏi tầm mắt của nàng, đành phải cho thuộc hạ đi thăm dò. Nhìn lại nơi đó, chỉ còn Trương Vô Kỵ cùng đám người Ân Dã Vương, một đám người ở phía sau đó dường như đang tranh cãi, chợt thấy tên còn lại đột nhiên xuất hiện kêu to: "Dù sao muốn gϊếŧ bà ta, không bằng để ta hại thêm chút." Trong nháy mắt, nơi chật người như nãy chỉ còn lại vào giáo chúng của Thiên Ưng Giáo.

"Cơ hội của chúng ta đã tới." Triệu Mẫn tiến lên, "Mau, vây công bọn họ."

Những người đi cùng Triệu Mẫn dù sao cũng là những võ lâm nhân sĩ xuất chúng, chỉ là vì ích lợi riêng mà quy phục Nhữ Dương Vương, hành động lần này vì Triệu Mẫn là nữ nhi bảo bối độc nhất của Nhữ Dương Vương, thuộc hạ bên cạnh lại là cao thủ, chỉ thoáng chốc, Thiên Ưng Giáo chỉ còn lại một người hình như cũng có chút địa vị. Triệu Cường vì muốn biểu hiện năng lực của mình, liền cho mọi người lui ra, một mình tiến lên cùng người nọ giao đấu. Được một lúc, Triệu Cường đang định dứt điểm người nọ, không nghĩ Ân Dã Vương đã trở lại. Thấy Ân Dã Vương trở lại, Triệu Mẫn dẫn hạ thuộc hạ ra mặt