Chương 17: Cứu người

Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược, phóng ngựa nhanh chóng đuổi kịp binh lính. Chu Chỉ Nhược dùng khinh công bay lên nóc nhà quan sát xung quanh. Triệu Mẫn bay theo lên, ghé sát vào người Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy sư phụ cùng sư tỷ bị nhốt trong một căn phòng, nàng muốn đứng lên, hạ thủ tên lính gác, rồi cứu sư phụ. Nhưng mà trước mắt lại có quá nhiều binh lính, hạ đẳng lẫn cao thủ lẫn lộn trong đó, Chu Chỉ Nhược chỉ có một người, đành bất lực nhẫn nhịn.

Chu Chỉ Nhược nghĩ nghĩ, phi thân xuống đất. Tìm một nơi ẩn trốn, trước tiên không thể để người khác phát hiện. Nàng thuận tay lấy một nhánh cây, rồi phủi phủi những hạt cát trên đất, phác họa sơ lược địa hình vừa nhìn qua.

Triệu Mẫn yên lặng quan sát Chu Chỉ Nhược. Thấy nàng rời khỏi nóc nhà, chạy vào trong rừng, bản đồ đại hình còn ở trên mặt đất, Triệu Mẫn liền biết Chu Chỉ Nhược đang tìm cách cứu người, nàng nhìn thoáng qua, tuy chỉ là một bức tranh đơn giản, nhưng nhấn rất đúng chỗ.

"Thật không đoán ra, ngươi còn là một cao thủ về họa." Triệu Mẫn thấy không khí nghiêm túc ngộp ngạp, đành mở miệng trêu chọc một chút.

"…" Chu Chỉ Nhược ngẩn đầu liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, không nói gì, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.

Triệu mẫn thấy thế, đành ngồi bên cạnh Chu Chỉ Nhược, tay phải chống cằm, nhìn nàng khoanh tròn, ghi chú dọc ngang. Triệu Mẫn lắc đầu, Chu Chỉ Nhược đúng là rất có đầu óc, bất quá những phương pháp này quá lỗ mãng, hơn nữa, không biết chèo lái. Đừng nói là cứu người, không chừng còn bị bắt giữ.

"Ngươi làm vậy không được." Triệu Mẫn mở miệng. Cướp lấy nhánh cây trong tay Chu CHỉ Nhược. "Ngươi xem, chỗ này đúng là không tệ, đường đi cũng dễ, nhưng chắc là ngươi không nhìn thấu, chỗ này không hề có đường trốn? Còn có binh lính ở đây chặn ngươi, bằng một mình ngươi có thể đối phó được nhiều ngươi như vậy không? Huống chi ngươi còn phải mang theo sư phụ và sư tỷ đang hôn mê."

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, không nói gì, ý muốn Triệu Mẫn tiếp tục nói. Triệu Mẫn hiểu ý, nàng nói thêm: "Chu Chỉ Nhược, đừng trách ta nói chuyện hiển nhiên, ngươi không nghĩ tới tại sao sư phụ ngươi đường đường là chưởng môn Nga Mi a, là nhất đại tôn sư a, cho dù nàng có sa sút thế nào cũng không thể bị binh lính khống chế như vậy được, ngươi không nghĩ tới vì sao ư?"

Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nàng quả thật không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy có điểm không ổn thôi, nhưng cũng không nghĩ được chỗ nào không ổn. "Ý ngươi thế nào?"

"Ý ta…" Triệu mẫn vẽ một cái vòng, điểm vào vài cái, "Ở đây. Ngươi xem, sư phụ cùng sư tỷ của ngươi đều bị giam ở đây, chúng ta đi theo đường nay tới, khẳng định binh lính sẽ không ngờ tới. Cứu người, chúng ta sẽ đi đường này trực tiếp chạy đi, cho dù binh lính có phòng bị, khẳng định cũng không lường trước chúng ta trực tiếp xông ra như vậy, chúng ta tập trung hỏa lực, cho dù mang theo sư phụ của ngươi, cũng có thể lao đi. Hơn nữa, ngươi xem, bên cạnh chính là rừng cây, chúng ta có thể mượn nơi này đào thoát." Triệu Mẫn nói một hơi xong, ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược. "Thấy thế nào?"

"Rất hay. Đây là biện pháp tốt." Chu Chỉ Nhược đầu đồng ý.

"Nhưng mà…"

"Sao?"

"Ngươi… rốt cuộc là ai?" Chi Chỉ Nhược hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn, ánh mắt tựa hồ nhìn xuyên thấu Triệu Mẫn.

"Ta? Ta chỉ là thiếu gia gia đình thương nhân, có ít tiền, ít võ công, thích náo nhiệt."

"Thế sao ngươi lại có lắm mưu nhiều kế như vậy?" Chu Chỉ Nhược không tin. Ý nghĩ trước kia lại len lỏi vào trong đầu nàng. "Ngươi… có phải là người của triều đình?"

Triệu Mẫn vừa nghe thấy, ngây người một lúc, nàng không nghĩ Chu Chỉ Nhược có thể nhìn thấu được thân phận nàng, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục được tinh thần. "Phạch", câu quạt mở tung ra, nàng quạt quạt vài cái.

""Ngươi nghĩ nhiều rồi. Gia thế ta tuy có thế lực, nhưng cũng không đến mức là người của triều đình. Chu cô nương, nếu ta là người của triều đình, sao ta phải trợ giúp ngươi?" Triệu Mẫn đem điều hiển nhiên ra hỏi Chu Chỉ Nhược.

Đúng vậy, nếu hắn là người triều đình, vì sao phải trợ giúp mình? Chu Chỉ Nhược cảm thấy áy náy, vừa định mở miệng xin lỗi, lại nghĩ có thể đây là một cái bẫy? Nàng thận trọng suy nghĩ, vạn nhất đây là một cái bẫy, vậy thì chẳng những không cứu được người, cả bản thân cũng gặp nguy. Chu Chỉ Nhược hỏi: "Lỡ như đây là một cái bẫy, ngươi giúp Nguyên binh bắt ta, cũng có khả năng này lắm."

Triệu Mẫn giận run người, nàng đứng lên, chỉ vào Chu Chỉ Nhược nói: "Được lắm Chu Chỉ Nhược! Ta muốn giúp Nguyên binh bắt ngươi thì sao còn chưa động thủ? Hửm? Võ công của ta như thế nào ngươi cũng rõ, một cái tát cũng đủ làm khiến ngươi ngất đi, ta cần gì phải nhọc công trợ giúp ngươi! Ngươi nói đi! Ta động tâm là không đúng! Ta yêu ngươi là không đúng! Ngươi cũng không cần phải nói oan ta như thế! Nếu ngươi thấy ta không vừa mắt, chi bằng hiện tại gϊếŧ ta đi, Triệu Mẫn ta tuyệt không tránh né!" Nói xong nàng ngầng đầu, phơi bày cần cổ nói: "Ngươi động thủ đi! Ta chết, ngươi sẽ không phải bận tâm đến nguyện vọng của sư phụ, rất lợi cho ngươi a! Mau động thủ đi!"

Triệu Mẫn càng nói, Chu Chỉ Nhược càng không thể xuống tay. Nàng nhìn sắc mặt Triệu Mẫn bởi vì bị kích động mà đỏ ửng lên, nàng thở dài nói: "Ngươi đừng như vậy. Ngươi đột nhiên xuất hiện, nói giúp ta cứu sư phụ, lại bày mưu kế cho ta, tất cả đều quá đột ngột. Ngươi nói ngươi thích ta, giúp ta như vậy, làm cho ta… Ta, ta không có ý hoài nghi ngươi, chính là, tình cảnh bây giờ, ta không thể không nghĩ đến."

"Vậy giờ ngươi tính sao?" Triệu Mẫn hỏi.

Chu Chỉ Nhược gật gật đầu nói: "Ta biết, ngươi không gạt ta, chỉ là vừa rồi đột nhiên ta nghĩ đến, nhưng không nghĩ ngươi lại phản ứng như vậy…" Chu Chỉ Nhược nhìn nhìn Triệu Mẫn, mặt nàng đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược như vậy, cũng nguôi giận. Tuy rằng Triệu Mẫn nàng đúng là người của triều đình, còn là một quận chúa đầy quyền lực, nhưng nếu đã lấy được Ỷ Thiên kiếm, xem như kế hoạch cũng đã thành, giúp Chu Chỉ Nhược cứu Diệt Tuyệt sư thái cũng không có gì khó, dù sao Diệt Tuyệt sư thái cũng đã bị nàng cho uống thập hương nhuyễn cân tán, dù cho là võ lâm tôn sư, không có nội lực, không có võ công, so với một phế nhân cũng không có gì khác biệt. Nàng đi đến ôm Chu Chỉ Nhược nói: "Dù sao ta cũng chỉ hy vọng ngươi biết, tâm ý ta đối với ngươi là thật."

Chu Chỉ Nhược bị ôm lấy, thân thể nàng cứng đờ, đây cũng không phải lần đầu tiên cùng hắn thân cận tiếp xúc như vậy, nhưng mà… vì cái gì mà tim bỗng đập nhanh như vậy? "Nhưng mà ta…"

"Đừng lo, ta hiểu, ta hiểu mà." Triệu Mẫn thấp giọng nói bên tai Chu Chỉ Nhược, "Sẽ có một ngày, ngươi buông bỏ tất cả theo ta, ta sẽ đợi đến lúc đó."

"Triệu công tử…"Chu Chỉ Nhược không nói gì, chỉ có thể kêu tên Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn buông lỏng Chu Chỉ Nhược, từ từ để môi chạm môi. Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, đáp lại. Nàng biết, thời gian êm đềm này rất ngắn ngủi, vì nàng còn có sứ mệnh phải hoàn.

—–

"Nghỉ một lát đi, đi đường xa như vậy, nhất định là ngươi đã mệt rồi, ngươi ở đây nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm thức ăn và nước, đợi khi trời tối, chúng ta sẽ cứu sư phụ của ngươi."

"Ân." Chu Chỉ Nhược nói xong, dựa vào thân cây ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Triệu Mẫn cưỡi ngựa chạy vào thị trấn. Tuy rằng hành động giúp Chu Chỉ Nhược không có tổn thất gì cho kế hoạch của Triệu Mẫn, nhưng vẫn phải an bài một chút.

Lúc Triệu Mẫn trở lại khu rừng, phát hiện Chu Chỉ Nhược đã ngủ, hô hấp của nàng đều đều, trên mặt không một chút phòng bị, chỉ im lặng dựa vào thân cây ngủ. Triệu Mẫn mỉm cười, ta mà là sắc lang thì hiện tại xem như ngươi xong đời. Triệu Mẫn lẳng lặng bước tới bên cạnh Chu Chỉ Nhược rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo người Chu Chỉ Nhược dựa vào lòng mình, ôm Chu Chỉ Nhược trong tay, Triệu Mẫn cũng nhắm mắt lại.

Sắc trời từ từ chuyển tối, Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn đã tỉnh. Triệu Mẫn đưa một bộ y phục cho Chu Chỉ Nhược nói: "Ta mua ở trong thành, ngươi mau mặc đi." Chu Chỉ Nhược tiếp nhận quần áo, nhưng không có thay. Triệu Mẫn thấy vậy liền nói: "Ta không nhìn đâu, ngươi thay đi." Chu Chỉ Nhược lúc này mới cầm quần áo đi xa một chút, đỏ mặt nói: "Ta tin ngươi, ngươi là chính nhân quân tử."

Triệu Mẫn nghe vậy cười ha hả, từ trong người lấy ra một mảnh vải buộc lên cổ nàng. Đợi Chu Chỉ Nhược thay xiêm y xong, từ trong rừng cây bước ra, Triệu Mẫn mượn ánh trăng nhìn kỹ Chu Chỉ Nhược nói: "Không nghĩ y phục này lại có thể làm bật lên vóc dáng cơ thể của ngươi. Không được rồi, không được rồi, về sau ta không thể tùy tiện để người ta nhìn ra ngươi như vậy được. Ha ha ha!"

Triệu Mẫn không kiềm chế được, cười càng lớn, trên mặt Chu Chỉ Nhược lại nổi lên một tầng đỏ ửng, hờn dỗi mắng Triệu Mẫn: "Không đứng đắn!", rồi im lặng, cũng không nói thêm gì khác.

Hai người trong bóng đêm yểm trợ nhau, phi thân lên nóc nhà, Chu Chỉ Nhược nhìn tình hình, rất đúng với dự đoán, Nguyên binh ỷ y bọn người võ lâm nhân sĩ đã trúng độc dược, nên không có tăng phòng thủ. Chu Chỉ Nhược âm thầm thở dài. Nếu bản thân mạo hiểm, Chu Chỉ Nhược cũng không lo lắng, nhưng nếu bắt Triệu công tử phải cùng mạo hiểm, Chu Chỉ Nhược cảm thấy lo lắng.

Theo kế hoạch, Triệu Mẫn đánh lạc hướng binh lính, Chu Chỉ Nhược nhân cơ hội này đi cứu người. Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Ta đi đây, ngươi phải cẩn thận." Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, nắm chặt tay Triệu Mẫn nói:

"Ngươi cũng phải cẩn thận, ta, ta không muốn ngươi bị thương. Hảo bảo trọng."

"Hảo." Triệu Mẫn nở nụ cười rồi mang mặt nạ, nắm một mảnh mái ngói hướng phía đối diện ném đi.

"Loảng xoảng loảng xoảng", binh lính nghe được âm thanh liền hỏi:

"Ai?" Binh lính theo hướng của âm thanh nhìn lại. Triệu Mẫn nói: "Hảo bảo trọng!" Rồi dùng khinh công bay đến hướng khác.

"Ở bên này, bắt lấy hắn!" Binh lính giơ binh khí đuổi theo Triệu Mẫn.

Chu Chỉ Nhược nhân cơ hội này, phóng từ trên nóc xuống. Trong ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy sự phụ mình tựa vào tường, mắt nhắm, sắc mặt tái nhợt.

"Sư phụ, sư phụ." Chu Chỉ Nhược bước lên phía trước, nhẹ nhàng lay Diệt Tuyệt sư thái.

Diệt Tuyệt sư thái mở mắt, kinh ngạc nhìn Chu Chỉ Nhược. "Chỉ Nhược, sao ngươi lại ở đây?"

"Sư phụ, ta tới cứu người. Nga Mi không thể thiếu chưởng môn, Chỉ Nhược dù liều mạng cũng phải cứu người ra."

"Sư phụ bị hạ độc thập hương nhuyễn cân tán, nội lực mất hết, dù có chạy thoát, cũng chỉ là một phế nhân."

"Quả đúng như hắn nói." Chu Chỉ Nhược thấp giọng nói.

"Hắn?" Diệt Tuệy sư thái hỏi.

"Không có gì." Chu Chỉ Nhược vội vã giải thích, "Sư phụ, đệ tử sẽ tìm thuốc giải cho người, việc cấp bách bây giờ là cứu người ra trước. "Nói xong, Chu Chỉ Nhược liền rút kiếm chặt đứt dây trói cho Diệt Tuyệt sư thái, giúp bà đứng dậy