Chương 28: Tái ngộ

"Đúng, Chỉ Nhược, giao chiếc nhẫn chưởng môn ra đây." Tịnh Huyền nói.

"Không, chiếc nhẫn này không thể giao ra, di mệnh của sư phụ, ta không thể không nghe."

Đinh Mẫn Quân thấy Chu Chỉ Nhược ngoan cố, nàng mất kiên nhẫn, nói: "Đến nước này, ngươi không muốn giao cũng phải giao!"

Đinh Mẫn Quân vốn không phải người thiện lương, nàng một lòng muốn tiếp nhận chức chưởng môn Nga Mi, hiện tại đã có được cơ hội, sao có thể dễ dàng bỏ qua. Chu Chỉ Nhược cũng biết lần này nàng khó thuyết phục được mọi người, nhưng không thể bỏ cuộc. Diệt Tuyệt sư thái đã ủy thác cho nàng, nàng nhất định phải hoàn thành.

"Chỉ Nhược không muốn làm chưởng môn, nhưng ta đã thề độc trước sư phụ, quyết không quên lời người đã dặn.

"Sư phụ đã không còn, xem như chết không đối chứng. Bổn phái có quy củ, nghiêm cấm khi sư diệt tổ, nghiêm cấm da^ʍ tà vô sỉ. Ngươi phạm vào giới luật thứ hai! Chu Chỉ Nhược, chuyện tới nước này, ngươi có tư cách gì để làm chưởng môn phái Nga Mi?" Đinh Mẫn Quân tiếp tục chất vấn, khiến Chu Chỉ Nhược khó trả lời.

"Chỉ Nhược, giao chiếc nhẫn chưởng môn ra đây."

"Không, ta không thể đưa ngươi."

"Ngươi không đưa, ta sẽ lấy môn quy xử tội ngươi."

"Đó là di mệnh của sư phụ, ta không thể giao chiếc nhẫn này, có chết cũng không giao ra."

Chu Chỉ Nhược nói những lời chọc giận Đinh Mẫn Quân, nàng chỉ vào Chu Chỉ Nhược lớn tiếng nói: "Các vị sư tỷ, các ngươi đều thấy, Chu Chỉ Nhược chống lại bổn môn."

Chu Chỉ Nhược thương tâm nhìn sư tỷ đồng môn sống cùng hơn mười năm, lúc này, nàng thậm chí còn không biết mình kiên trì vì cái gì.

Đinh Mẫn Quân một lần nữa bức Chu Chỉ Nhược để lấy tín vật chưởng môn, nàng hướng lên trời chắp tay nói: "Sư phụ, đệ tử Đinh Mẫn Quân thay người thanh lý môn hộ!" Nói xong, liền rút kiếm. Mọi người thấy Đinh Mẫn Quân rút kiếm, cũng nhanh chóng rút kiếm của mình ra, từng bước bước đến chỗ Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược bước lui về phía sau, nàng không muốn động thủ cùng đồng môn. Đinh Mẫn Quân đâm kiếm tới, Chu Chỉ Nhược vội vàng né tránh. Bỗng chốc xuất hiện một bóng người nhảy vào giữa đám người kia, cùng Đinh Mẫn Quân giao chiến. Lúc này Chu Chỉ Nhược mới nhìn rõ người kia là Tống Thanh Thư.

"Chỉ Nhược, ngươi chạy đi." Tống Thanh Thư vừa đánh vừa nói.

Chu Chỉ Nhược không rời đi, nàng rút kiếm ngăn cản sự công kích của các sư tỷ đồng môn.

"Chỉ Nhược, sao còn không đi?" Tống Thanh Thư thấy Chu Chỉ Nhược không đi, trong lòng rất lo lắng.

"Ta không muốn nợ ân tình của ngươi."

"Ngươi…" Tống Thanh Thư phân tâm, bị Đinh Mẫn Quân đá một cước. Đinh Mẫn Quân thừa cơ chế ngự Tống Thanh Thư, đặt kiếm lên cổ Tống Thanh Thư.

"Chu Chỉ Nhược, buông kiếm!" Đinh Mẫn Quân uy hϊếp. "Chu Chỉ Nhược, ngươi nghe cho rõ. Nếu ngươi không giao chiếc nhẫn chưởng môn, ta sẽ kết liễu tên tiểu tử này."

"Chỉ Nhược, không cần lo cho ta."

"Hừ." Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn tên tiểu tử vô tội này phải nhận lấy cái chết sao? Lương tâm của ngươi đâu rồi?" Đinh Mẫn Quân nói xong liền nâng kiếm, nàng cùng Chu Chỉ Nhược lớn lên bên nhau, nàng biết Chu Chỉ Nhược không phải người tàn ác.

Quả nhiên, Chủ Chỉ Nhược lên tiếng ngăn Đinh Mẫn Quân. "Không được. Sư tỷ, ngươi mau thả Tống Thanh Thư."

"Bớt nói thừa, mau giao chiếc nhẫn chưởng môn."

Chu Chỉ Nhược trầm mặc, nàng không thể giao chiếc nhẫn chưởng môn mà sư phụ đã giao phó, nhưng cũng không thể nhìn người vô tội chết vì nàng. Tuy rằng nàng không thích người này, nhưng với tâm tính thiện lương, Chu Chỉ Nhược tuyệt không thể để chuyện này phát sinh. Dù là một người lạ mặt ngang qua, Chu Chỉ Nhược cũng không thể bỏ mặc.

Thế nhưng, Đinh Mẫn Quân không có nhiều kiên nhẫn, nàng nói: "Ngươi không giao chiếc nhẫn chưởng môn, ta sẽ…" Nói xong, nàng đè lưỡi kiếm trên cổ Tống Thanh Thư.

"Đừng… Ta, ta đưa ngươi."

"Chỉ Nhược, ngươi đừng đưa!"

"Câm miệng!" Đinh Mẫn Quân thấy tín vật chưởng môn trước mắt, không thể để Tống Thanh Thư phá hỏng.

Sét đánh vang trời, trong nháy mắt mưa bắt đầu rơi, nước mưa như đánh vào người Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược xem như không nghe thấy những lời của Tống Thanh Thư, nàng chậm rãi nâng tay trái lên, cầm lấy chiếc nhẫn lúc Diệt Tuyệt còn sống đã mang cho nàng. Giờ phút này, đống lửa trong lòng Chu Chỉ Nhược dường như đã bị nước mưa dập tắt, cả người đều lạnh.

Sư phụ, Chỉ Nhược đã phụ lòng người. Chu Chỉ Nhược cầm chiếc nhẫn ném về hướng Đinh Mẫn Quân, một thân một mình ly khai.

Tống Thanh Thư đuổi theo, giữ chặt Chu Chỉ Nhược, hắn quỳ xuống trước nàng. "Chỉ Nhược, ta xin lỗi, ta thực xin lỗi ngươi. Chỉ Nhược, ta muốn giúp ngươi, không ngờ kết quả lại như vậy, ta xin lỗi, ta xin lỗi. Ta đáng chết, ta đáng chết a." Thấy Chu Chỉ Nhược không nói lời nào, Tống Thanh Thư vội vàng nói: "Chỉ Nhược, ngươi không cần phải như vậy, ngươi làm như vậy, trong lòng ta rất đau khổ. Chỉ Nhược, ta van ngươi, ngươi mở miệng nói gì đi, ta van ngươi." Chu Chỉ Nhược vẫn không nói lời nào, Tống Thanh Thư cầm tay Chu Chỉ Nhược đánh vào người mình, "Chỉ Nhược, đánh ta đi, mắng ta đi, ngươi làm vậy ta mới thấy dễ chịu được phần nào."

Chu Chỉ Nhược lạnh lùng liếc Tống Thanh Thư một cái, thản nhiên nói: "Chuyện đã như vậy, ta mắng ngươi có ích lợi gì? Ngươi cho ta yên tĩnh một chút đi, đừng để ý đến ta." Chu Chỉ Nhược nói xong xoay người rời đi, nàng thốt lên câu sau cùng cho Tống Thanh Thư: "Đừng đi theo ta."

Chu Chỉ Nhược một mình đi trong cơn mưa thì thấy Đinh Mẫn Quân đang chờ nàng. "Sư tỷ, ta đã đem tín vật chưởng môn của bổn phái giao cho ngươi, ngươi còn muốn sao nữa?"

"Nếu ngươi không chết, ta sống cũng chẳng yên, cuộc sống sau này của ta sẽ vô cùng gian nan." Đinh Mẫn Quân thốt ra từng câu.

"Sư phụ bắt ta lừa dối nàng, ta vốn không đành lòng, nhưng không thể không làm theo. Nếu ta sống thì phải giày vò nàng, cũng đồng nghĩa với việc giày vò chính ta. Chẳng thà chết ở đây cho xong. Không cần phải quan tâm đến cái gì nữa." Nhưng nếu ta chết ở đây, ngươi có thương tâm hay không?

Đinh Mẫn Quân nghe không hiểu những lời nói bâng quơ của Chu Chỉ Nhược. "Ngươi nói gì?"

Chu Chỉ Nhược cũng không giải thích, nàng nhắm hai mắt nói: "Ta đã không còn hy vọng gì nữa, ngươi động thủ đi."

"Hảo. Đừng cho rằng ngươi như vậy thì ta sẽ mềm lòng." Đinh Mẫn Quân nói xong liền rút kiếm.

Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu lên, lộ ra cổ của mình, lẳng lặng chờ chết. Nàng thậm chí có thể cảm giác được lưỡi kiếm của Đinh Mẫn Quân cách cổ mình không xa. Phải chết ư? Thật tốt. Ta chỉ muốn xin lỗi ngươi. Thật xin lỗi, tha thứ cho ta. Có cách này là hay nhất.

Đợi một lúc, vẫn không thấy mũi kiếm Đinh Mẫn Quân đâm tới. Chu Chỉ Nhược mở to mắt, mưa to làm cho tầm mắt của nàng mơ hồ, nàng cố mở to mắt, phát hiện Đinh Mẫn Quân đã ngã trên mặt đất, người đứng bên cạnh là Triệu Mẫn. Chu Chỉ Nhược khó tin nhìn kỹ lại, là nàng hoa mắt sao? Chu Chỉ Nhược không kịp suy đoán đã ngã lăn trên mặt đất.

Triệu Mẫn đau xót nhìn Chu Chỉ Nhược, bất chấp trời mưa to, nàng ôm lấy Chu Chỉ Nhược, nhìn bộ dáng tiều tụy của Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn không màng quan tâm Đinh Mẫn Quân ra sao, nàng ôm Chu Chỉ Nhược rời đi.

Đồ ngốc này, lúc nãy ngươi vừa nói gì hả? Cái gì mà mất hết hy vọng, cái gì mà giày vò? Rốt cuộc sư phụ ngươi đã bức ngươi làm cái gì? Chu Chỉ Nhược, vì lý do gì mà ngươi không muốn sống nữa? Chờ ngươi tỉnh lại, ta nhất định phải hảo hảo hỏi rõ ngươi. Đồ ngốc, đại ngu ngốc!

Lúc Chu Chỉ Nhược tỉnh lại, nhìn chung quanh đều là cảnh tượng xa lạ. Nàng nhìn quanh bốn phía đều trống rỗng, cái gì cũng không có, nhưng nhìn cách bày trí căn phòng, ắt hẳn là phòng của nữ nhân. Chu Chỉ Nhược chỉ nhớ nàng bị Đinh Mẫn Quân bức ép giao tín vật chưởng môn, hơn nữa, sau khi đó Đinh Mẫn Quân còn muốn gϊếŧ mình. Nàng không phản kháng, chỉ mong được chết, nhưng trước khi chết, dường như nàng thấy được gương mặt Triệu Mẫn.

Là ảo giác sao? Chu Chỉ Nhược khó hiểu. Nơi này là chỗ nào? Ta chưa chết sao?

Triệu Mẫn đẩy cửa đi vào, thấy Chu Chỉ Nhược ngồi ngẩn người. Nàng đi đến trước giường Chu Chỉ Nhược, nhìn Chu Chỉ Nhược nói: "Ngươi tỉnh rồi à? Vì sao không tới tìm ta? Ngươi có biết nếu không phải trùng hợp ta thấy được tín hiệu của Nga Mi, thì hiện tại ngươi đã là một khối thi thể lạnh lẽo."

Triệu Mẫn nói một hơi, thấy Chu Chỉ Nhược dường như vẫn còn choáng váng, nàng nhìn Chu Chỉ Nhược, thấy khóe miệng Chu Chỉ Nhược như định nói điều gì đó.

"Hóa ra ta còn sống." Chu Chỉ Nhược nhỏ giọng nói.

"Ngươi…" Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, không biết phải nói cái gì, nàng vỗ vỗ gương mặt Chu Chỉ Nhược hỏi: "Ngươi là Chu Chỉ Nhược đúng không? Nè nè, ngươi còn nhớ ta là ai không? Không phải ngươi bị mưa tưới hư đầu óc rồi đó chứ?"

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn ảm đạm cười. "Ta biết ngươi là Triệu Mẫn, ta không sao cả."Chu Chỉ Nhược nói xong thì ho vài cái.

"Ngươi chỉ bị phong hàn. Không sao đâu." Triệu Mẫn đưa tay sờ sờ trán Chu Chỉ Nhược. "Uhm, cũng không còn nóng nữa, không sao cả."

"Ngươi cứu ta làm gì, vạn nhất về sau ta tổn hại ngươi, ngươi bảo ta phải đối mặt với ngươi thế nào đây?"

"Ta mặc kệ chuyện sau này. Ta chỉ biết hiện tại ngươi còn sống. Ngươi có thể cho ta biết sư phụ ngươi đã bức ngươi chuyện gì không?"

Chu Chỉ Nhược lắc đầu nói: "Đừng hỏi, ngươi hỏi chuyện gì cũng được, chỉ trừ chuyện này, ta thật sự không thể nói cho ngươi biết."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta? Ta làm sao?" Chu Chỉ Nhược khó hiểu hỏi.

"Vì cái gì ngươi không đánh trả, vì lý do gì mà ngươi thành như vầy?"

"Ta không thể nói."

"Thật sư không thể cho ta biết?"

Chu Chỉ Nhược lắc đầu. "Không thể."

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược cố chấp, nàng thở dài nói: "Chu Chỉ Nhược, ngươi nhớ kỹ, ta nói, ta chờ ngươi."

Lời nói của Triệu Mẫn khiến cho Chu Chỉ Nhược kinh ngạc. Tội tình gì phải như vậy, biết là sẽ phải chịu tổn thương, sao không mau tìm cách trốn thoát. Chu Chỉ Nhược trầm mặc. Nàng nhìn Triệu Mẫn, không còn lời nào để nói.

"Ngươi nguyện ý chờ, vậy thì cứ chờ đi."

"Chu Chỉ Nhược, đầu óc ngươi toàn đậu hủ, ta muốn nhìn kỹ xem trong đầu ngươi rốt cuộc có thứ gì." Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Ngươi nguyện ý chờ ta sao?"

"Cái gì?" Chu Chỉ Nhược khó hiểu hỏi lại, "Ngươi nói cái gì?"

"Ta muốn cùng Trương Vô Kỵ đến Băng Hỏa đảo xem Đồ Long đao, không biết khi nào mới trở về. Sau khi mọi việc được giải quyết xong, ngươi có đi theo ta?"

"Triệu Mẫn…"

"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý chờ ta hay không?" Triệu mẫn nhấn mạnh từng chữ hỏi.

Chu Chỉ Nhược gật gật đầu. Tuy rằng biết không có khả năng xảy ra, nhưng nàng vẫn muốn ôm một tia hy vọng. Có thể đến lúc đó, thật sự cái gì cũng đều giải quyết được.

"Vậy ta đi đây." Triệu Mẫn cầm Ỷ Thiên kiếm, chỉnh sửa lại y phục của mình, "Ta phải đi rồi."

"Ngươi hảo bảo trọng." Chu Chỉ Nhược chỉ còn có thể làm được đến như vậy. Nhưng Triệu Mẫn không thích, nàng đi lên phía trước hỏi: "Ta phải đi, lần này đi rồi không biết khi nào gặp lại, ngươi không có chút gì biểu hiện gì khác sao?"

"Vậy ngươi nghĩ ta phải làm sao?" Chu Chỉ Nhược ngây ngốc hỏi lại.

"Uhm…" Tròng mắt Triệu Mẫn lay động, "Ta muốn ngươi hôn ta."

"Hả? Cái gì?" Đầu óc Chu Chỉ Nhược còn chưa kịp phản ứng, đã bị Triệu Mẫn hôn lên môi. Đến khi Chu Chỉ Nhược cảm thấy bản thân như sắp nghẹn chết, Triệu Mẫn mới buông nàng ra.

"Được rồi. Ta đi đây." Triệu Mẫn nói xong liền bước đi.

Chu Chỉ Nhược nhìn theo bóng dáng Triệu mẫn, lúc này nàng mới nhớ tới việc vừa rồi, bất giác nở nụ cười. Tính cách thật trẻ con a. Chu Chỉ Nhược nhớ tới Triệu Mẫn nói muốn đi Băng Hỏa đảo xem Đồ Long đao, đây có thể xem là một cơ hội. Chu Chỉ Nhược ngẫm nghĩ, bước xuống giường, chỉnh sửa qua loa y phục, âm thầm rời khỏi phòng.

Like This