Chương 41: Rắc rối

Chu Chỉ Nhược đứng đón gió ở bờ biển, im lặng nhìn về hướng Trung Nguyên.

Hoàn thành di ngôn của Diệt Tuyệt sư thái, tâm tình Chu Chỉ Nhược trống rỗng, nàng không biết kế tiếp mình nên làm gì.

Giúp Nga Mi đứng đầu võ lâm? Nếu không ra khỏi đảo này, làm sao nàng có thế khiến Nga Mi đứng đầu quần hùng? Mục đích nàng đưa Triệu Mẫn rời đi, chính là vì muốn Triệu Mẫn an toàn trở lại Trung Nguyên, còn bản thân không bao giờ rời khỏi đảo này sao? Nàng sợ Triệu Mẫn sẽ hận nàng, sợ phải đón nhận sự căm hận của Triệu Mẫn. So với việc gặp lại mang nhiều phiền muộn, chi bằng chẳng gặp nhau nữa. Không nghĩ sẽ trở lại Trung Nguyên, không nghĩ sẽ đối mặt với cái gọi là võ lâm phân tranh, không nghĩ sẽ tranh giành võ lâm. Kết cuộc này có lẽ sẽ đỡ mệt mỏi hơn. Chu Chỉ Nhược lấy từ trong lòng ngực ra cuốn bí tịch, chính vì vật vô vị này mà chính tay ta đã đẩy người mà ta yêu thương nhất ra xa, chính là vì vật như ngươi đó!

Đột nhiên Chu Chỉ Nhược cảm thấy căm hận, nàng giơ tay lên, đang muốn buông tay để cuốn bí tịch văng đi, thì thân ảnh Diệt Tuyệt sư thái hiện ra trước mặt Chu Chỉ Nhược. "Chỉ Nhược, ngươi muốn phụ lòng sư phụ sao?"

"Sư phụ! Ta đã hoàn thành di ngôn của người, người còn muốn tiếp tục tra tấn ta sao? Xin người buông tha ta, ta chỉ muốn có một cuộc sống bình thường."

"Không được, ngươi là chưởng môn Nga Mi, phải hoàn thành lời dạy của sư phụ. Chỉ Nhược, ngươi quên mất lời thề rồi sao?"

"Ta không quên, chỉ là… ta không muốn trở về."

"Chỉ Nhược!" Diệt Tuyệt sư thái tới gần Chu Chỉ Nhược, "Ngươi phải hoàn thành, phải hoàn thành! Đây là trách nhiệm của ngươi!"

"Không, ta không cần chức chưởng môn, ai có ý muốn, ta xin nhường lại."

"Chỉ Nhược!!!"

"Đừng lại đây, đừng!" Chu Chỉ Nhược thấy hình ảnh Diệt Tuyệt sư thái đang tiến đến gần, nàng liều mạng chạy. Nàng chạy ra giữa, nước biển sắp qua cổ nàng.

"Chu cô nương!" Trương Vô Kỵ chạy tới, nhìn Chu Chỉ Nhược, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?! Nguy hiểm lắm!"

"Không có gì, ta chỉ muốn yên tĩnh một chút." Chu Chỉ Nhược bình tâm trở lại, nàng trở lại bờ. Lúc đi ngang qua Trương Vô Kỵ, nàng nói thêm một câu: "Không cùng ta ở lại đây, ta muốn một mình."

Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược, trong lòng rất phức tạp. Lần đầu gặp ở Hán Thủy, sau đó là một kiếm trên đỉnh Quang Minh, hiện tại lưu lạc ở đảo hoang, thậm chí có hôn ước. Trương Vô Kỵ không biết thật ra là loại tình cảm nào. Hắn đối với Chu Chỉ Nhược rất tôn trọng, nhưng lại có điểm sợ hãi. Cảm giác khi sống cùng Chu Chỉ Nhược là tôn trọng lẫn nhau, có lẽ là vậy. Trương Vô Kỵ không rõ sống cùng nhau là như thế nào, ấn tượng khi còn nhỏ hắn ở cùng phụ mẫu là mơ hồ không rõ.

Chu Chỉ Nhược nhớ lại thời gian trước đây, trong mất ngày nay, nàng thường nhớ lại những ngày trước. Lần đầu gặp Triệu Mẫn, biết được chân tướng sự việc, nàng châm chọc Triệu Mẫn khi ở Vạn An tự, còn có những quan tâm Triệu Mẫn dành cho nàng khi ở hoang đảo. Tất cả những gì Triệu Mẫn dành cho nàng, nàng đều không thể quên.

Nếu như lúc trước ở Quang Minh đỉnh, ta một kiếm gϊếŧ chết Trương Vô Kỵ, hiện tại sẽ như thế nào? Chu Chỉ Nhược tự hỏi mình. Nhưng sự tình không thể quay lại được, nàng ở lại hoang đảo, nhưng Triệu Mẫn không có ở đây.

Chu Chỉ Nhược đi đến nơi Triệu Mẫn rời đi. Nếu lúc trước ta cùng ngươi ngồi trên bè gỗ, hiện tại sẽ là tình cảnh gì? Ngươi đang làm gì? Có phải đang hận ta không?

Muốn trở về! Loại cảm giác mãnh liệt này khiến Chu Chỉ Nhược không chịu được. Nàng muốn trở về, vô luận thế nào nàng đều muốn trở lại Trung Nguyên. Mặc kệ là hận hay không, nàng vẫn muốn gặp lại Triệu Mẫn.

Đột nhiên Chu Chỉ Nhược cái gì cũng không cần, Triệu Mẫn vì nàng trả giá như vậy, mà nàng chẳng làm được gì cho Triệu Mẫn. Triệu Mẫn vì nàng vứt bỏ thân phận quận chúa, lưu lạc tại đảo hoang, nàng lại chung thủy không thể nói với Triệu Mẫn mọi việc, khiến cho Triệu Mẫn bị tổn thương. Khi trở về, ta sẽ nói rõ với nàng. Mặc kệ kết quả ra sao, ta phải tranh thủ rời đi. Không cần biết cái gì di ngôn, cái gì bí tịch, phải vứt những thứ lung tung đó ra khỏi đầu.

Rất khó để Chu Chỉ Nhược hạ quyết tâm, lần này nàng sẽ không trốn tránh nữa.

Mặc kệ mục đích là gì, Chu Chỉ Nhược cũng phải luyện cho được Cửu Âm Chân Kinh. Dù không thể giúp Nga Mi đứng đầu võ lâm, ít nhất võ công cao cường có thể bảo vệ được Triệu Mẫn. Triệu Mẫn, nghĩ đến cái tên này, tâm tình Chu Chỉ Nhược liền cảm thấy đau nhói. Người này đã chui vào lòng nàng, mọc trể nẩy mầm, muốn diệt trừ tận gốc, sẽ khiến tâm tư rất đau.

Chu Chỉ Nhược ngồi trong sơn động, yên lặng luyện Cửu Âm Chân Kinh, nhưng hình bóng của Triệu Mẫn không lòng nàng vẫn không lùi đi. Nàng cố gắng tập trung, vẫn không thể xua đi bóng hình Triệu Mẫn. Chu Chỉ Nhược không khống chế được bản thân, nàng ôm đầu gối ngồi lên đống rơm, để mặc những nhớ mong trong đầu. Mẫn Mẫn, hiện tại ngươi đang làm gì? Có phải rất hận ta hay không?

Chu Chỉ Nhược nghĩ nghĩ, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Khi nàng tỉnh lại, nàng phát hiện Trương Vô Kỵ đang ở bên cạnh mình.

Chu Chỉ Nhược ngồi dậy, chỉnh sửa lại y phục một chút, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta… tìm mọi nơi cũng không thấy ngươi, đoán rằng ngươi ở trong này, nên đến xem thử, thấy ngươi đang ngủ, ta không đành lòng đánh thức, nên ở đây trông chừng giúp ngươi." Trương Vô Kỵ đối với Chu Chỉ Nhược kỳ thật còn chút e ngại. Nguyên nhân là gì, hắn cũng không rõ.

"Trương Vô Kỵ, nếu ngươi rãnh rỗi không có việc gì làm, ngươi nên chắm sóc nghĩa phụ của ngươi, ta không cần ngươi trông chừng. Tuy rằng chúng ta có hôn ước, nhưng ta nói qua rồi, ta tuyệt đối không lấy ngươi, tuyệt đối không." Chu Chỉ Nhược kiên định nói, nàng dừng một, rồi lại nói tiếp: "Trong lòng của ta chỉ có một người, nên ta sẽ không lấy ngươi."

"Là Tống sư huynh sao?" Trương Vô Kỵ hỏi.

"Tống Thanh Thử?" Chu Chỉ Nhược nghe Trương Vô Kỵ nói vậy, liền nở nụ cười, "Trương Vô Kỵ, trí tưởng tượng của ngươi khiến người khác phải bật cười. Ta thích Tống Thanh Thư sao? Chuyện này thật sư sẽ khiến thiên hạ chê cười."

"Không phải Tống sư huynh?" Trương Vô Kỵ cảm thấy nhức đầu, nhưng không nói ra. "Nè, ta về trước. Chỉ Nhược ngươi cũng nên về sớm đi."

Chu Chỉ Nhược không hề để ý tới Trương Vô Kỵ, nàng đứng lên, nói: "Ta đang phiền muộn, đi ra ngoài một chút."

Trương Vô Kỵ nhìn theo bóng dáng Chu Chỉ Nhược, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn luôn nghe theo Chu Chỉ Nhược, cái loại cảm giác kính nể này khiến Trương Vô Kỵ không thể phản bác.

Triệu Mẫn ở trong phòng đi qua đi lại, nàng đặt toàn bộ tâm tư vào những suy tính của Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn nóng lòng muốn đón Chu Chi Nhược từ Linh Xà đảo, nàng muốn hỏi rõ ràng, thật ra vì cái gì lại thành như vậy. Chẳng lẽ giữa hai nàng không thể chân thật nói chuyện với nhau sao? Triệu Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, cả ngày đều rầu rĩ.

Trát Nha Đốc thấy Triệu Mẫn như vậy, sai hạ nhân đem nhưng món Triệu Mẫn thích bày ra, "Mẫn Mẫn, hai ngày nay ngươi không ăn gì cả, ngươi muốn biết chuyện gì cũng nên ăn một chút gì trước, no bụng mới có thể nghĩ thông."

"Ta không muốn ăn uống gì hết." Triệu Mẫn nói xong liền xoay người ra hoa viên, kết quả đυ.ng phải Lưu tổng binh đang đi tới.

"Tham kiến tiểu vương gia, tham kiến quận chúa." Lưu tổng binh hướng Triệu Mẫn thi lễ, nói: "Khởi bẩm quận chúa, thuyền đã được chuẩn bị xong, hai ngày nữa có thể xuất phát."

Triệu Mẫn nghe vậy, rất cao hứng, nhưng nghĩ phải đợi thêm vài ngày, nàng nóng lòng hỏi han: "Tại sao không thể xuất phát ngay bây giờ?"

"Trông theo thủy triều và gió biển, hiện tại không phải thời gian thích hợp đế xuất phát."

"Thôi được." Triệu Mẫn phát tay. "Hai ngày thì hai ngày." Ngươi chờ ta thêm hai ngày nữa đi.

"Mẫn Mẫn." Trát Nha Đốc thấy tâm tình Triệu Mẫn tốt hơn một chút, liền gọi Triệu Mẫn.

"Ta mệt lắm, ta muốn nghỉ ngơi." Từ lúc Triệu Mẫn trở về, nàng đối với Trát Nha Đốc càng sinh chán ghét, thậm chí hoàn toàn không muốn nhìn đến hắn.

"Được rồi, tối nay ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chúng ta quay về Đại Đô."

"Quay về Đại Đô? Ngày mai?!"

Triệu Mẫn kinh ngạc, nàng vốn dự định sẽ đến Linh Xà đảo.

"Ừ." Trát Nha Đốc thuận theo tự nhiên nói. "Chỉ có phủ Nhữ Dương Vương mới có thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán. Huống hồ, chuyện sống chết của phụ thân ngươi cần ngươi đích thân giải quyết."

Triệu Mẫn nghe thấy Trát Nha Đốc nhắc đến phụ thân của mình, nàng không có cách nào phản bác, đành ưng thuận, trờ về phòng, khép cửa phòng lại.

Trát Nha Đốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nói: "Mẫn Mẫn, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi." Rồi hạ lệnh Lưu tổng binh theo hắn.

"Hạ quan cáo từ." Lưu tổng binh lên tiếng rồi đi theo Trát Nha Đốc rời đi.

Trong phòng , Trát Nha Đốc cho phép Lưu tổng binh ngồi xuống, nói: "Truyền lệnh ta, không để một ai ở Linh Xà đảo sống sót."

"Nhưng quận chúa…" Lưu tổng binh khó xử.

"Ngươi chỉ cần nghe theo tiểu vương gia ta, về quận chúa đã có ta ứng phó, ngươi sợ cái gì."

"Nếu tiểu vương gia đã nói vậy, hạ quan tuân mệnh."

Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn tản bộ ở bờ biển Trương Vô Kỵ trầm mặc không nói một lời, Tạ Tốn hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Triệu Mẫn."

"Ngươi vẫn không quên được nàng?"

"Trong lòng ta nghĩ đến một chuyện, cảm thấy rất kỳ lạ."

"Nói thử xem."

Trương Vô Kỵ suy nghĩ một chút, nói: "Theo ta, với cá tính của Triệu Mẫn, nếu nàng thật sự có mưu đồ làm loạn, ý muốn cướp Đồ Long đao của nghĩa phụ, nàng sẽ gϊếŧ chết toàn bộ chúng ta. Vì sao chỉ xuống tay với một mình Thù Nhi?"

"Nói cũng có lý, cho người khác cơ hội sống sót đồng nghĩa tự mang phiền toái vào thân."

"Nếu không phải là Triệu Mẫn thì là ai đây?"

"Tuyệt đối không phải là ta và ngươi. Ân nha đầu đã chết, về phần Chu nha đầu…" Tạ Tốn nói đến đây liền im lặng.

"Không thể nào là Chỉ Nhược. Tâm tính nàng nhu mì, không phải loại người lòng dạ độc ác."

"Trước hạ độc, sau cướp Đồ Long đao, rõ ràng sự việc đã được lên kế hoạch trước."

"Trừ phi… Trên đảo còn có cao nhân trốn đâu đó mà ta không biết."

"Cao nhân… Vô Kỵ, ngươi nhắc ta mới nhớ đến, mấy hôm trước, ta tản bộ ở trên đảo, nghe được âm thanh luyện công. Ngươi cũng biết, từ khi ta trở nên mù lòa thì thính giác lại rất nhạy bén. Lúc ấy ta tin chắc trong rừng cây có người đang luyện công, liền đi theo âm thanh đó. Nhưng khi đi đến thì thanh âm kia đã biến mất, cực kỳ im lặng. Hoặc là ta nghe lầm, hoặc là người này lãnh hội võ công rất cao thâm."

Trương Vô Kỵ nghe vậy, cảm thấy khó hiểu. Hắn cúi đầu trầm tư, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

"Vô Kỵ, ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Ta đang nghĩ về chuyện nghĩa phụ vừa kể." Trương Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Tới giờ giải độc cho Chỉ Nhược. Nghĩa phụ, chúng ta trở về thôi." Trương Vô Kỵ nói xong liền giúp Tạ Tốn trở về nhà tranh.