Chương 8: Gặp lại Trương Vô Kỵ

Triệu Mẫn biết vô luận thế nào cũng sẽ tái kiến, liền đi tới bên cạnh Chu Chỉ Nhược, khoảng cách chỉ gần đến mức âm thanh nàng thốt lên chỉ có một người có thể nghe thấy, "Chúng ta còn có cơ hội gặp lại, Chu Chỉ Nhược." Sau đó quay người, đong đưa quạt bước đi, vừa đi nàng vừa nói: "Ta không phải là kẻ thừa cơ lúc người ta gặp khó khăn mà gây khó dễ. Bất cứ lúc nào ngươi đều có thể tìm đến ta."

Triệu Mẫn vừa đi được vài bước thấy một bóng người vụt qua đầu, thẳng Chu Chỉ Nhược mà tiến. Triệu Mẫn nhảy lên đuổi theo, người kia dùng sức nắm lấy Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn thấy thế, liền ra chiêu cầm nã thủ, đem người nọ bắt lấy, kéo ngã ra đất.

"Ai cho ngươi can thiệp vào chuyện của ta?"

"Các nàng khi dễ ngươi, ta sao có thể để yên!" Nam tử kia kiên định nói.

Triệu Mẫn cảm thấy hơi thở thật khó khăn, tay cầm quạt hướng thẳng người kia nói: "Con mắt nào của ngươi thấy các nàng ấy khi dễ ta? Ta muốn gϊếŧ ai, cần ngươi phải động thủ sao? Ngươi thôi lo chuyện bao đồng đi." Nàng liếc nam tử kia một cái rồi bỏ mặc hắn, quay đi.

Bị nam tử kia quấy nhiễu, Triệu Mẫn không còn tâm tình tiếp tục du ngoạn, nàng phẫn nộ trở về Lục Liễu sơn trang. Huyền Minh Nhị lão thấy Triệu Mẫn và nam tử phía sau, liền hành lễ, "Quận chúa, tiểu vương gia." Nguyên lai, nam tử kia chính là thất vương gia – Trát Nha Đốc.

Nhìn thấy Huyền Minh Nhị lão, Triệu Mẫn tự hiểu nhiệm vụ nàng giao cho hắn đã hoàn thành, "Nhị sư phụ đã về rồi." Triệu Mẫn vừa nói vừa đi.

"Quận chúa không nên một mình đi ra ngoài, vạn nhất có sơ xuất, vương gia trách tội, không ai có thể gánh vác nổi."

"Có công phu nào mà ta không biết, ta có thể tự lo cho bản thân."

"Thiên hạ rộng lớn, kẻ tài ắt có người tài hơn. Huống hồ võ thuật vô cảnh giới."

Triệu Mẫn chắp tay ra sau, "Vậy ta sẽ đem người tài trong thiên hạ bắt giữ, vô cảnh giới, ta liền luyện thành hữu cảnh." Triệu Mẫn bá đạo nói.

"Quận chúa." Huyền Minh Nhị lão còn muốn nói tiếp đã bị Triệu Mẫn đưa tay ngăn lại.

"Đừng nhắc vấn đề này nữa. Nhị sư phụ, ngươi có tin gì muốn bẩm cho ta không?"

"Diệt Tuyệt sư thái đã cùng ngũ đại môn phái lập bàn bạc xong, vài ngày nữa sẽ tập hợp ở eo sông Nhất Tuyến."

"Được rồi." Triệu Mẫn liếc mắt nhìn sang Trát Nha Đốc đang đứng bên cạnh nàng, "Ngươi theo ta." Nói xong liền đem Trát Nha Đốc kéo đến giữa đình. "Phụ thân ta kêu ngươi theo ta đến đây?"

"Là ta lo lắng cho ngươi nên…"

"Ngươi là cháu của hoàng thượng, thất vương gia, theo lý, ta phải kiêng nể ngươi, nhưng thực tế, ta làm không được."

Trát Nha Đốc nhìn Triệu Mẫn, thần sắc có chút ảm đạm. "Trong triều, kẻ trên người dưới ai cũng biết phụ thân ta có thế lực, nên luôn phụng thừa ta. Chỉ duy có ngươi, Mẫn Mẫn, chỉ có ngươi không giống bọn họ. Cũng bởi vì cá tính đó của ngươi, ta mới thích ngươi."

Triệu Mẫn biến sắc, "Tuy rằng chúng ta từ nhỏ đến lớn đều ngoạn cùng một chỗ, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng ta trước giờ chẳng có tình ý gì với ngươi cả."

"Mẫn Mẫn." Trát Nha Đốc si ngốc gọi Triệu Mẫn, "Ta mặc kệ ngươi đối với ta thế nào, ta muốn cho ngươi biết một điều, Mẫn Mẫn, ta đối với ngươi vĩnh viễn không hai lòng."

"Trát Nha Đốc."

"Triệu Cường, gọi ta là Triệu Cường, ta vừa đặt cho mình tên người Hán."

"Hảo, Triệu Cường. Ta hiện tại gọi ngươi như vậy. Ngươi vẫn không chịu ly khai đúng không." Nhìn biểu tình Trát Nha Đốc, Triệu Mẫn liền hiểu. "Hảo, chúng ta cùng lập ước pháp tam chương . Khi chưa được phép của ta, ngươi ko được làm càn."

"Hảo, ta tất tất nghe theo ngươi." Trát Nha Đốc khẳng định.

———-

Diệt Tuyệt sư thái cùng môn đồ trở về, thấy tâm tình Chu Chỉ Nhược thấp thỏm, liên tục đi qua đi lại trong khách điếm, nhìn thấy Diệt Tuyệt sư thái trở về, nàng liền thi lễ, "sư phụ."

"Có chuyện gì? Mẫn Quân đâu?"

"Sư tỷ…"

"Nàng làm sao?"

Chu Chỉ Nhược nhíu mày, "Sư phụ, người đi theo ta." Nói xong, nàng liền dẫn Diệt Tuyệt sư thái vào phòng.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn cánh tay Mẫn Quân rồi hỏi Chu Chỉ Nhược: "Là ai đã hạ độc thủ?"

"Là một xú cô nương."

"Ở đâu?"

"Ta không biết, có lẽ nàng còn ở trong thành."

"Lập tức truy tìm nàng! Mẫn Quân cần nàng đưa dược giải."

"Dạ." Các đệ tử liền tuân lệnh đi ra ngoài. Chu Chỉ Nhược vừa định theo ra liền bị Diệt Tuyệt sư thái gọi lại, "Chỉ Nhược, ngươi lưu lại kể đầu đuôi sự tình cho ta."

"Da." Chu Chỉ Nhược đóng cửa đứng bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái. "Lúc chiều, đệ tử cùng Mẫn Quân sư tỷ đang ở đại sảnh khách điếm chờ sư phụ, không nghĩ lại gặp tên Triệu công tử lần trước sát hại hai vị sư tỷ, liền cùng Mẫn Quân sư tỷ ra ngoài phục thù.

Nhưng vừa đến cửa khách điếm thì bị xú cô nương chặn đường, lúc sau xú cô nương kia bỏ đi, ta cùng Mẫn Quân sư tỷ do nôn nóng tìm tên Triệu công tử kia nên cũng không lưu tâm, ai ngờ Mẫn Quân sư tỷ đột nhiên trúng độc."

Diệt Tuyệt sư thái nghe Chu Chỉ Nhược nói xong, bà trầm tư một chút, lại nghe Mẫn Quân đang nằm trên giường rên lên một tiếng: "Đau!"

"Mẫn Quân!" "Sư tỷ!" Diệt Tuyệt sư thái cùng Chu Chỉ Nhược vội vã chạy đến bên giường nhìn Đinh Mẫn Quân đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi nàng cắn chặt, bộ dáng vô cùng thống khổ. Đinh Mẫn Quân ôm lấy cánh tay trúng độc, cánh tay biến sắc một màu đen, nàng hơi nâng người ngồi dậy, "Sư phụ, toàn thân ta đều đau." Nói xong liền ngã lại giường.

"Theo như ta biết, ngươi trúng phải thiên chu vạn độc."

"Thiên chu vạn độc? Đó là loại độc gì?" Đinh Mẫn Quân thống khổ hỏi.

"Trong thiên hạ, kẻ luyện loại độc này chỉ có tà giáo phân đà Thiên Ưng giáo, phu nhân của Ân Dã Vương, Nguyên Phối."

"Kẻ hạ độc ta là một cô nương còn tuổi còn trẻ." Đinh Mẫn Quân nâng người cố gắng nói xong câu đó liền kinh hô: "Sư phụ, đau! Đau chết mất! Sư phụ, cứu ta!"

Diệt Tuyệt sư thái đỡ người Đinh Mẫn Quân nằm xuống, "Mẫn Quân, ngươi cố chịu thêm một chút, ta đã cho người đi tìm xú nha đầu kia, ngươi cố chịu thêm một chút!"

"Sư, sư phụ, ta không muốn chịu thêm một phút nào, sư phụ, van cầu người, van cầu người gϊếŧ ta đi! Ta thật rất khó chịu!"

"Mẫn Quân, ngươi cố nhẫn, các sư muội của ngươi sẽ sớm tìm ả trở về."

Đinh Mẫn Quân vẫn lập lại: "Sư phụ, gϊếŧ ta đi! Cầu người!" Nhìn Đinh Mẫn Quân thống khỗ gào thét, Diệt Tuyệt sư thái nhíu mày: "Danh xưng ta là Diệt Tuyệt, mọi người đều cho rằng ta là kẻ vô tình vô nghĩa, chính là, Mẫn Quân ngươi là do một tay nuôi lớn, ta sao có thể…" Diệt Tuyệt sư thái thở dài nói tiếp: "Ngươi là hảo đồ đệ của ta, xưa nay luôn tận tâm tận lực vì Nga Mi, sư phụ sao có thể hạ thủ được a."

"Sư phục, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn ta chịu đựng nỗi thống khổ này sao? Van cầu người, gϊếŧ ta đi, người hãy mau giải thoát cho đồ nhi." Diệt Tuyệt sư thái bất đắc dĩ, đành điểm huyệt mê Đinh Mẫn Quân. "Tạm thời chỉ còn cách này, ta chỉ có thể cho ngươi ngủ một lúc để không phải chịu thống khổ." Diệt Tuyệt sư thái lau mồ hôi trên trán Đinh Mẫn Quân. "Ta nhất định sẽ tìm ra kẻ hại ngươi." Diệt Tuyệt sư thái đứng lên hô to: "Chỉ Nhược, chúng ta phải mau tìm cho ra xú cô nương kia, ta sợ là Mẫn Quân đợi không được nữa."

"Dạ!" Chu Chỉ Nhược ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy một cái cáng, liền chạy đi khỏi chủ quầy, "Chủ quán, chủ nhân của vật này đâu? Có phải là của một xú cô nương?"

"Đúng vậy, nàng đang ở đinh phòng (**), rẻ trái là tới."

Trong phòng, Trương Vô Kỵ ăn cùng Thù nhi dùng cơm, đột nhiên, Thù nhi vỗ mạnh vào bàn, hướng Trương Vô Kỵ đáp: "Ngươi mau ăn cơm đi, nhìn ta làm gì?"

"Ta đang nghĩ xem có cách nào giúp ngươi xóa đi vết thương trên mặt hay không?"

Thù nhi vừa nghe liền đặt chén cơm trong tay xuống, "Không được, ta tuyệt đối không từ bỏ thiên chu vạn thủ! Ngươi có biết ta phải hy sinh bao nhiêu mới luyện được đến ngày hôm nay không? Dù thế nào ta cũng mặc."

"Ta không nói là sẽ phế võ công của ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi xóa đi vết thương kia."

"Làm sao có thể…" Âm thanh Thù nhi đột nhiên thấp xuống, "Trong thiên hạ, kẻ có khả năng đó có lẽ chỉ có Điệp cốc tiên y Hồ Thanh Ngưu, hắn cũng đã chết, trừ phi hắn có truyền nhân." Trương Vô Kỵ nghe được mấy lời này, mặt liền biến sắc. "Bất quá hắn đã chết sớm, làm gì có truyền nhân."

Nghe đến đây, sắc mặt Trương Vô Kỵ mới khôi phục lại bình thường.

Hai người còn đang nói, Diệt Tuyệt sư thái đẩy cửa đi vào.

"Sư phụ, chính là nàng! Kẻ hạ độc sư tỷ chính là nàng! Chu Chỉ Nhược liếc mắt nhìn Thù nhi, chỉ tay về nàng nói.

Diệt Tuyệt sư thái vươn tay hướng Thù nhi chưởng mạnh, Thù nhi đánh trả, chỉ trong vài chiêu, Thù nhi đã bị Diệt Tuyệt sư thái vặn mạnh một bên vai phải, nàng kêu "A" một tiếng thống khổ.

"Mau thả nàng ra!" Trương Vô Kỵ kinh hô, vừa định đứng dậy thì đã bị đệ tử phái Nga Mi giữ chặt.

Diệt Tuyệt sư thái hừ lạnh một tiếng, "Thả nàng?" Bà dùng lực kéo mạnh Thù nhi đến trước giường Đinh Mẫn Quân, "Đưa dược giải ra mau."

"Dược giải? Ta không có?" Thù nhi quật cường trả lời, Diệt Tuyệt sư thái nghe vậy, liền vận công đánh mạnh cùa cánh tay của Thù nhi, Thù nhi thảm thiết kinh hô.

"Chỉ Nhược." Diệt Tuyệt sư thái gọi Chu Chỉ Nhược.

"Dạ, sư phụ." Chu Chỉ Nhược hiểu ý, đưa tay tìm khắp người Thù nhi, sau đó nàng cầm lấy một cái nhẫn trên người Thù nhi, đưa cho Diệt Tuyệt sư thái. Diệt Tuyệt sư thái nhìn thoáng qua cái nhẫn trong tay rồi hướng Thù nhỉ hỏi: "Có phải ngươi dùng thứ này để hạ độc đồ nhi của ta?" Không đợi Thù nhi trả lời, Chu Chỉ Nhược lại lấy ra một cái hộp trên người Thù nhi.

"Nó là của ta, trả lại cho ta."

Chu Chỉ Nhược không lưu tâm đến âm thanh truyền từ Thù nhi, nàng cầm cái hộp đem đến trước mặt Diệt Tuyệt sư thái nói: "Sư phụ, có lẽ trong này có dược giải." Nói xong liền đem cái hộp mở ra.

"Khoan đã." Diệt Tuyệt sư thái đưa mắt nhìn cái hộp, "Để nó lên bàn." Chu Chỉ Nhược làm theo lời sư phụ, đem cái hộp đặt lên bàn. Diệt Tuyệt sư thái dùng ám khí tung tới, cái hòm mở choang, một con nhện từ trong hòm bò ra. Diệt Tuyệt sư thái rút thanh Ỷ Thiên kiếm chỉ vào hộp nói: "Đưa giải dược ra."

Thù nhi vẫn quật cường nói: "Ta không có giải dược! Thiên chu vạn độc thủ căn bản là không có thuốc giải!"

Nghe vậy, Diệt Tuyệt sư thái liền nâng kiếm chém cái hộp làm hai nửa, con nhện trong hộp vong mạng. Sắc mặt Thù nhi đại biến, nàng phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệt Tuyệt sư thái, "Diệt Tuyệt ngươi là thối ni cô, dám gϊếŧ Hoa Chu của ta! A!" Diệt Tuyệt sư thái bị Thù nhi mắng, liền đem cánh tay phải của nàng đánh gãy. "Dù sao cũng không có thuốc giải cho đồ nhi, ta đem ngươi chôn cùng nàng. Nàng thống khổ bao lâu, ta liền hành hạ ngươi bấy lâu!"

Thù nhi ôm cánh tay của mình, hướng về phía Diệt Tuyệt sư thái hô to: "Thối ni cô, tùy ngươi muốn làm gì thì làm, ta đây chả sợ!" Diệt Tuyệt nghe vậy liền định xuống tay phế bỏ cánh tay trái của nàng, Trương Vô Kỵ liền hô: "Sư thái! Để ta xem thử!"

"Ngươi?" DiệtTuyệt sư thái nhìn Trương Vô Kỵ, trong mắt ngập tràn nghi hoặc