Chương 43

Hai ngày trôi qua

nhanh chóng trong yên bình, mặc dù Doãn Vị luôn bị Trần Cẩn ghét bỏ,

nhưng mỗi lần thấy cô đến là cô ấy lại vui vẻ khoe khoang chuyện mình

được làm mẹ, khoe khoang đứa nhỏ trong bụng lên đến tận trời, nói nhiều

đến nỗi Doãn Vị cũng cảm thấy mong muốn, khát khao có em bé!

Nhưng

khi nhìn thấy cô ấy vừa mới ăn xong đồ ăn thì ói đến mức tối tăm trời

đất lại cảm thấy sợ, lo lắng mình không thể chịu được hành hạ như vậy,

hơn nữa điều quan trọng là, Trần Cẩn Ngôn không ăn gì cũng ói, xảy ra

liên tục giống như đây là một chuyện bình thường.

Doãn Vị bóc quả cam tách thành những múi nhỏ đưa cho cô, vỗ sau lưng cho thuận khí,

Trần Cẩn Ngôn vừa mới ói xong nên sắc mặt trắng bệch, nhưng tinh thần

lại tốt hơn trước rất nhiều.

“Làm sao mà ói nhiều như vậy chứ, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sao có thể chịu được hả?”

“Không sao, qua mấy tháng đầu thì sẽ tốt lên thôi, hơn nữa phản ứng khi có

thai cũng liên quan đến sức khoẻ, em đừng có thấy chị như vậy mà trở nên sợ hãi, cái nhà họ Lâm đó, điều đúng đắn nhất là phải sin hem bé

trước.”

Trần Cẩn Ngôn từ nhỏ đã lớn lên ở gia đình giống như vậy, thấy cũng nhiều mà nghe được cũng nhiều, mặc dù cô không đồng ý dùng

những cách đó để đạt được lợi ích, nhưng thực tế chính là thực tế, có

những lúc chúng ta không thể không khuất phục!

Trong cuộc sống có người phụ nữ nào lại không muốn một gia đình hạnh phúc mỹ mãnđâu,

nhưng có đôi khi, hạnh phúc cũng cần phải trả giá cao, chẳng hạn như tự

do, như đứa con. Đặc biệt là những nhà giàu có quyền thế, chắc chắn lấy

chuyện nối dõi tông đường là quan trọng nhất!

Doãn Vị cười ha ha, năm nay cô đã 27 tuổi rồi, sắp tới sẽ là sinh nhật lần thứ 28, những

năm tốt đẹp nhất của cuộc đời, đều trải qua cùng với người đàn ông tên

là Lâm An Bắc, bây giờ tất cả mọi thứ cũng coi như hạnh phúc, có đứa

nhỏ, cô cũng rất mong chờ!

“Em đừng quá tin tưởng vào cái gì gọi

là tình yêu chân chính, chuyện hôn nhân đại sự cần suy tính kỹ càng, đặc biệt là người như Lâm An Bắc, bên cạnh nhiều bông hoa rực rỡ không nói, ba năm qua cách vài ngày báo chí lại đưa tin cùng với một minh tinh,

một tiểu thư nhà giàu ở quán ba rồi khách sạn gì đó, em lại cứ ngu ngốc

tin tưởng anh ta như vậy.”

Trần Cẩn Ngôn tràn đầy sức sống, cả

người thảnh thơi dạy bảo Doãn Vị, ra dáng vẻ giảng giải lí lẽ, nói cô ấy là chuyên gia cũng không sai, nhưng xem lại chính bản thân cô ấy, có

đánh chết cũng không muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn.

“Em đặc

biệt đồng ý với quan điểm của chị, nếu không hai người nhận giấy kết hôn sớm một chút, dù sao bảo bảo trong bụng cũng là công dân hợp pháp, hơn

nữa còn là người thừa kế duy nhất được nhà họ Quý thừa nhận.”

“Chị đang nói em, em còn dám nói lại, em nghĩ Quý Minh Vũ dám lên trang đầu của tờ báo sao? Anh ta dám sao?”

Doãn Vị bất đắc dĩ, nhưng những lời Trần Cẩn Ngôn nói đều là sự thật, Quý

Minh Vũ thật sự không dám gây ra xì căng đan lên trang đầu tờ báo, trừ

khi anh ta quá nhàn rỗi thoải mái nên ngứa da. Huống hồ hai người Trần

Cẩn Ngôn và Lâm An Bắc hình như trời sinh ra đã không hợp nhau, đều

khuyên Doãn Vị tránh xa người kia ra một chút.

“Những tin tức bát quái nói gió thành mưa kia chị cũng tin tưởng là sao chứ, mỗi ngày An

Bắc đều về nhà, những cô oanh oanh yến yến kia cũng chỉ là gặp dịp thì

chơi mà thôi, về điều này em đối với anh ấy có lòng tin tuyệt đối, chị

cũng không cần lo lắng cho em, em có thể tự bảo vệ tốt chính mình, còn

chị chỉ cần bảo vệ tốt bảo bảo trong bụng là được rồi.”

Bàn tay

Doãn Vị nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã nhô lên cao của Trần Cẩn Ngôn, vừa nói vừa vui vẻ chơi đùa với bé cưng trong bụng cô ấy, tưởng tượng sau này

đứa bé của cô và Lâm An Bắcsẽ có dáng vẻ như thế nào.

Hoan hỷ

nhất tiểu nhi vô lại, trước khe nằm bóc đài sen! Đây là câu thơ mà Doãn

Vị từng rất thích, là điều cô luôn nghĩ tới, bên trong đài sen, hình ảnh đứa bé mặc cái yếm nằm chơi đùa, quả nhiên là niềm vui của cuộc sống!

Lúc lái xe đi về, ngang qua sạp báo, nhìn một đống người chen lấn vây lấy

sạp báo, Doãn Vị nhíu mày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn rồi sao?

Đằng sau xe tiếng còi inh ỏi không ngừng, Doãn Vị đành đè xuống sự lo lắng

trong lòng, theo dòng xe chạy từ từ về phía trước. Khi gặp đèn đỏ ở ngã

tư đường, xe vừa vặn chạm vạch dừng lại, ba mươi giây chờ đèn đỏ, Doãn

Vị chán muốn chết ngẩng đầu lên đằng trước nhìn xung quanh, trong đầu

vẫn còn suy nghĩ nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, nhưng không ngờ vừa

ngẩng đầu đã nhìn thấy màn hình lớn treo trên toà nhà phía trước đang

phát sóng trực tiếp hiện trường phỏng vấn người mà chạm tay có thể bị

bỏng (ý là gần đây rất nổi tiếng, so hot ~~) tân đạo diễn Mộ Hoa.

Khoảng cách khá xa, Doãn Vị không thấy rõ dòng chữ thuyết minh, chỉ có thể mơ

hồ nhìn thấy người ngồi ở trên ghế sa lon, giơ tay nhấc chân đều là toát lên vẻ tràn đầy tự tin của người đàn ông, tuổi đã hơn 50 nhưng được

chăm sóc rất tốt, nhìn qua chỉ khoảng chừng bốn mươi, cả người mặc quần

áo nhìn có vẻ tuỳ tiện nhưng lại lộ ra cảm giác ưu việt nhìn từ trên cao xuống, nở nụ cười ngạo mạn làm cho người khác ghê tởm buồn nôn!

Nghĩ đến người phụ nữ đã an nghỉ dưới đất kia, cả đời đau khổ, chết cũng

không được yên ổn, còn rơi vào cảnh mang tiếng xấu làm người thứ ba. Ánh mắt Doãn Vị sắc bén, nhìn chòng chọc vào nụ cười tàn nhẫn đó, cho đến

khi đèn tín hiệu đổi màu, phía sau truyền đến tiếng còi xe chói tai gay

gắt, cô mới cúi thấp đầu, vứt bỏ khó chịu trong lòng lái xe đi tiếp!

Kết hôn đã lâu như vậy, số lần Doãn Vị tới công ty tìm Lâm An Bắc có thể

đếm được trên đầu ngón tay. Lúc ban đầu bởi vì quan hệ của hai người xấu đến mức không thể nào tìm ra cơ hội để đến đây, bây giờ là vì sợ cái

người thể lực sung mãnh lúc nào cũng có thể động dục, bởi vì Lâm An Bắc

không chỉ có một lần đề nghị muốn ở phòng làm việc làm thử một lần, cảm

giác có kí©h thí©ɧ hơn hay không.

Doãn Vị nghĩ tới những chuyện

như vậy không tự chủ được mà đỏ mặt, vách tường thang máy phản chiếu

bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc dài buộc gọn lên sau ót, áo khoác màu xanh dương, quần jean rách kết hợp với giày màu nâu nhạt, hiện lên vẻ đẹp

của tuổi trẻ.

Thang máy đinh một tiếng dừng lại, từ từ mở cửa ra, Doãn Vị bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Thân Kính bên ngoài phòng làm việc liền đi tới:“Nghe nói cô rời nhà đi Bắc Kinh một chuyến, quay về

sớm vậy sao?”

“Ừ, mới về sáng nay, Lâm tổng họp chắc khoảng hơn

một tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc, có muốn cùng tôi đi uống một ly cà

phê không?”

“Làm vậy có quấy rầy đến công việc của cô hay không?”

“Không có chuyện gì, phục vụ tốt Tổng giám đốc phu nhân cũng là một trong những công của tôi.”

Hai người đi đến quán cà phê kế bên công ty ngồi xuống, Doãn Vị uống một ly sữa bò, Thân Kính uống một ly Cabo quirrell. Bên ngoài bầu trời âm u và đám người đang vội vã, bên trong là hai người ngồi đối diện nhau.

Thân Kính là người mở miệng trước tiên, giọng nói êm tai dễ nghe như lúc ban đầu:“ Quen biết lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta đối

mặt với nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, tôi nghĩ rằng chúng ta có

thể trở thành bạn bè của nhau, cô thấy thế nào?”

“Được chứ, lúc đầu là do tôi hiểu lầm, thật ngại quá.”

Doãn Vị gật đầu một cái, bỏ qua cô ấy đã từng có xì căng đan là bạn gái Lâm

An Bắc mà nói, Doãn Vị rất thích Thân Kính, cảm thấy hai người đều cùng

là một kiểu người, đề tài nói chuyện trên trời dưới đất sẽ có rất nhiều.

Thân Kính không để bụng cười cười, mở to đôi mắt, nghịch ngợm cười giễu

nói:“Tôi có thể hiểu được mà, chắc tên khốn Lâm An Bắc kia còn chưa có

giải thích rõ với cô phải không.”

Doãn Vị còn chưa từng thấy qua

biểu cảm này của Thân Kính, mắt to linh động chớp chớp, trên mặt nhộn nở nụ cười tươi tắn, trên người tản mát hơi thở thanh xuân tràn đầy một

chút cũngkhông thể nhnậ ra được cô là người phụ nữ đã hơn ba mươi

tuổi.

“Tính tình anh anh ấy rất khó chịu đấy!”

“Ha ha, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Thân Kính đối với sự miêu tả của Doãn Vị không

thể tán thành hơn được nữa, kích động đến huơ tay múa chân nói cho Doãn

Vị thay đổi của Lâm An Bắc trong vòng bốn năm không có cô ở đây, và

chuyện anh vẫn luôn nhớ cô mãi không quên!

“Tôi cam đoan với cô,

bốn năm qua bên cạnh Lâm An Bắc tuyệt đối không có một người phụ nữ nào, những tin tức trên báo chí kia đều là đám phóng viên lợi dụng, bắt được một cơ hội chụo một tấm ảnh là bắt đầu phóng đại mọi chuyện lên, mà tôi thì sao chứ, đương nhiên là bị anh ta lợi dụng trở thành bia đỡ đạn.”

“Lâm phu nhân không thích tôi chắc cô cũng biết.” Nhìn Doãn Vị gật đầu một

cái, Thân Kính tiếp tục nói:“Thật ra thì trước kia tôi cũng không gặp bà ấy, chỉ có một lần đi sân bay đón Hàn Địch gặp bà ấy từ nước ngoài trở

lại, sau đó lại gặp ở nhà hàng một lần nữa, vì vậy mà anh ấy dường như

cảm thấy tôi không đứng đắn hoặc là bắt cá hai tay người của cô, dù sao

mặt nặng mặt nhẹ với tôi không ít, lão phu nhân là đau lòng con trai của mình mà thôi.”

“Là rất bao che, tôi còn không dám nói cho bà ấy

biết trước kia đã cùng An Bắc ở chung một chỗ, sợ bà tức giận, nhưng còn cô và Hàn địch thì sao?” Doãn Vị cho rằng đây là chuyện riêng của người ta, không tiện hỏi, nhưng cảm thấy rất nghi ngờ, với tính tình của Hàn

Địch, làm sao có thể dễ dàng để Thân Kính làm việc ở bên cạnh Lâm An

Bắc, còn vẫn lấy thân phận bạn gái của An Bắc để gây xì căng đan.

“Tôi có nghe Hàn Tiêu nói qua, ở nước Mĩ hai người đã gặp nhau đúng không,

chính tôi ở nước Mĩ còn gặp cô một lần, ở trong biệt thự của Hàn Địch,

cô có còn nhớ hay không?”

Đó là Doãn Vị vừa tới nước Mĩ không

bao lâu đã xảy ra chuyện, qua 4 năm rồi, cô cũng không có ấn tượng gì

nhiều, hơn nữa lúc ấy cách nhau khá xa, cô ở trên lầu cũng chỉ là vội vã nhìn thoáng qua, sau đó thì không gặp lại, ngay cả Hàn địch cũng không

thấy nữa, chỉ là không ngờ người đó sẽ là Thân Kính.

“Hình như đã xảy ra chuyện gì đó, lúc đó tôi không thấy rõ mặt của cô, chỉ cảm thấy

cô cãi nhau với Hàn Địch hình như rất kịch liệt.”

Doãn Vị cầm ly

sữa nóng trong tay, nhớ lại cảnh tượng năm đó, đó là lần đầu tiên cô

thấy có người dám cùng Hàn Địch cãi lộn, hơn nữa lúc ấy ở trong phòng

khách, Thân Kính đã cho Hàn Địch một bạt tai, mức độ nhanh nhẹn dũng

mãnh tuyệt đối không thua kém Trần Cẩn Ngôn một chút nào.

“Là rất dữ dội.” Thân Kính nghĩ đến trước khi kết hôn gây lộn lớn như vậy còn

cảm thấy giống như mới xảy ra ngày hôm qua, tất cả hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu: “Tôi và Hàn Địch Hàn Tiêu đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ,

lúc đầu là tôi lại theo đuổi Hàn Địch, anh ấy bị tôi làm phiền sợ mới ra khỏi nước. Giống như những cặp người yêu bình thường kia, chúng tôi

cũng cãi lộn ầm ĩ, nhưng ai biết tên khốn kia cầu hôn một lần tôi chưa

đồng ý, thế nhưng tìm người phụ nữ khác nuôi dưỡng ở trong nhà, hành

động thật là ngây thơ không thể chịu được.”

Nhìn vẻ giật mình của Doãn Vị, Thân Kính cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, tóc bay tán

loạn, có chút ngượng ngùng mở miệng:“Cô có phải cảm thấy chúng tôi rất

nhàm chán hay không, ha ha, bây giờ nghĩ lại củng cảm thấy thật đúng là

nhàm chán, thoáng một cái con gái cũng lớn như vậy, ngày thật đúng là

trôi qua mau.”

Doãn Vị rất muốn trợn to mắt lên, thảo nào ngày

trước Hàn Địch lại tìm cô gây phiền phức, cô còn tự mình đa tình cho là

người ta dây dưa tán tỉnh, nào biết người ta chỉ là quá nhàm chán, đùa

giỡn trêu chọc Lâm An Bắc, khó trách lúc đầu nói cho anh ta biết mình

kết hôn, anh takhông thèm để ý chút nào trả lời một câu tôi không quan tâm.

“Không sao cả, chẳng qua là cảm thấy cô mới hình dung Hàn địch bằng cái từ kia rất chính xác, đúng là tên khốn kiếp.”

“Ha ha, anh ấy là rất khốn kiếp, chỉ là rất thương con gái, Hàn Ly Yên nhà

chúng tôi bị anh ấy cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi, lời của tôi nói đều không có giá trị gì cả.”

“Cô biết tôi mới vừa nhận ra bản

chất của anh ta mà, Hàn Địch suốt ngày tìm tôi gây phiền toái, tôi còn

tự mình đa tình nói cho anh ta biết đã kết hôn, kết quả anh ta nói một

câu mình không quan tâm. Làm cho người khác hiểu lầm nha, sợ rằng lúc ấy anh ta vui mừng đến tận mây xanh đi, tôi đây là tự ném mặt mũi của mình đi hết rồi.”

Nói đến chuyện này Doãn Vị cũng không nhịn được

cười lớn, làm sao mà lại nghĩ rằng Hàn Địch coi trọng mình được cơ chứ,

hơn nữa vừa khéo chính là mỗi lần như vậy đều bị Lâm An Bắc bắt gặp, cho dù nhà họ Lâm thế lực lớn cỡ nào, hiệu suất cũng không thể nhanh như

vậy chứ, trừ phi có người từ trong gián điệp!

“Yên tâm, tôi về nhà sẽ giúp cô hả giận, ha ha, thật tốt, có thể cùng cô ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người xúm lại nói nói xấu Lâm An Bắc và Hàn địchrất nhiều, đi ra khỏi quán ang theo cà phê trở về, hội nghị vừa đúng lúc kết thúc, một đoàn

người nối tiếp nhau từ phòng họp đi ra ngoài, mà trong đó còn có Hàn

địch và bóng dáng của Tư Tuấn Tiêu!