Chương 30: Chuyện xưa của Lý Lăng (30)

Lý Lăng không nói gì, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Tình huống bây giờ, chúng ta chỉ có thể đi từng bước một," Lục Tỉnh do dự một lát rồi hỏi nàng: "Còn có chuyện gì khác nữa không?"

Rõ ràng là đang đuổi khách, Lý Lăng chỉ có thể nói: "Không có."

Nàng chậm rãi đi tới cửa, luôn cảm thấy có việc chưa nói xong, lúc nhìn lại thì Lục Tỉnh đã không còn ở phòng ngoài nữa.

Nàng đuổi tới đến cửa phòng ngủ, cửa đang khép hờ nên nàng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa ra.

Bên trong, Lục Tỉnh đang thay y phục dạ hành, nghe tiếng thì nhìn về phía nàng.

Ngoại bào màu xanh nhạt đã được cởi ra gần hết, quần áo mỏng giắt ở trên khuỷu tay, phần trên của cánh tay khỏe khoắn và toàn bộ phần thân trên lộ ra bên ngoài, cơ thể hắn cũng không quá trắng, mà là một màu sắc tươi sáng và ấm áp dưới ánh nến lung linh, cơ thể hắn rất đẹp, săn chắc và mịn màng, cùng lượng cơ bắp vừa phải gắn đều vào thân hình mảnh khảnh của hắn, hai đường nhân ngư quyến rũ từ hai bên cơ bụng đẹp đẽ và rắn chắc của hắn nghiêng nghiêng chui vào trong cạp quần.

Lý Lăng dường như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào cơ thể hoàn hảo này không chớp mắt, không thể di chuyển bước chân của mình chút nào.

Thái dương Lục Tỉnh giật giật, hắn nhanh chóng cởϊ qυầи áo trong trắng như tuyết, cầm lấy y phục dạ hành trên móc áo mặc vào.

"Đừng mặc!" Lý Lăng kêu một tiếng, đi tới trước mặt hắn vài bước, mở cổ áo ra, "Để ta xem một chút."

Khóe miệng Lục Tỉnh khẽ run lên, nhưng không nói gì, vô thức lùi lại hai bước, dựa lưng vào bàn, hắn chống lên bàn, năm ngón tay khép lại lại buông ra, cuối cùng cũng không có động tác từ chối.

Ánh nến lung linh phản chiếu một lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng lướt qua ngực hắn, chạm chỗ này, xoa chỗ kia, thậm chí còn đưa mặt lại gần để nhìn kỹ từng tấc da thịt của hắn.

Lục Tỉnh không dám nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên nhìn một cây xà ngang trên trần nhà.

Mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn với hương hoa mận đọng lại xung quanh hắn, có một mùi thơm cơ thể mơ hồ và một hơi thở như mật ong, ăn mòn cơ thể ngày càng nóng bức và thần trí choáng váng của hắn.

Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, khó khăn nói: "Lý Lăng, nam nữ thụ thụ bất thân."

Nàng cởi bỏ hoàn toàn y phục dạ hành của hắn, dùng tay ấn lên cơ bụng hắn, nói một cách sáo rỗng: "Nhi nữ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết mà. "

Lục Tỉnh chậm rãi nói: "Ta không phải ý tứ này. . ."

Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, bởi vì không tập trung nên nàng không nhìn thấy màu đỏ nhạt đang dần lan rộng dưới tai hắn.

"Nàng đã xem qua ta, sờ qua ta. . ." Hắn chậm rãi nói, giọng có chút khàn khàn, "Sau này nếu nàng lại muốn xem cơ thể nam nhân, xem ta là được, đừng ... xem đi xem những nam tử khác. "

Lý Lăng "ồ" một tiếng, "Được."

Hắn nguyện ý cho nàng xem, nàng đương nhiên không cần đi nhìn người khác nữa, với thân hình xinh đẹp này làm mẫu, những thân hình khác sẽ bị lu mờ, nàng tự nhiên không xem trọng những cơ thể khác.

Nghe được câu trả lời của nàng, khóe môi Lục Tỉnh khẽ nhếch lên, cố hết sức thả lỏng cơ thể.

Nàng lòng bàn tay làm thước đo, cẩn thận đo lường từng vách tường cơ, quan sát tỷ lệ của chúng. Vì quá gần nên môi nàng gần như chạm vào ngực hắn. Hơi thở mát lạnh từ chóp mũi và sự mềm mại của mái tóc mềm mại giống như lông vũ, khuấy động dòng máu đang ngủ yên trong cơ thể thể nam nhân, hắn thầm niệm thanh tâm quyết, rồi nhắm mắt lại.

"Lục Tỉnh, thân thể của huynh đẹp quá, đẹp hơn trong tranh rất nhiều!" Lý Lăng tán thưởng: "Đêm đó ánh sáng quá tối, thật sự không nhìn thấy ... rõ ràng."

"...Vậy sao?" Hắn thấp giọng nói, mở mắt ra, đồng tử sáng rực trong ánh nến, nhìn chăm chú vào nữ tử đang quan sát cơ thể hắn: "... Thích không?"

Lý Lăng gật đầu khẳng định: "Mạnh mẽ nhưng không cồng kềnh, mọi tỷ lệ đều hoàn hảo.”

"...Lý Lăng," Lục Tỉnh cúi đầu thì thầm bên tai nàng, giọng nói dịu dàng và khàn khàn: "Nếu không chờ trở về sư môn, ta liền báo cáo sư phụ. . ."

Ồ." Nàng hờ hững trả lời.

Hắn giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng vòng qua eo nàng: "Chúng ta-".

"Đừng nhúc nhích!" Nàng kêu lên.

Lục Tỉnh ngoan ngoãn hạ tay xuống, ống tay áo tuột khỏi tay hắn, rơi xuống đất như một đám mây đen. Hắn lại nhấc tay lên, vuốt ve vai nàng, sau đó chậm rãi di chuyển đến cổ nàng, nhẹ nhàng đỡ sau gáy nàng.

Nữ tử gần như hoàn toàn bị vây trong vòng tay hắn mà không hề hay biết, tự nhủ: "Chất liệu gì có thể tạo ra cảm giác này? Da cá mập mà ta thường dùng nhất định không được, nó quá mềm..."

Lục Tỉnh đang định hôn nàng cứng người lại, rốt cuộc ý thức được mình ở trong mắt nàng, từ đầu đến cuối chỉ là một con rối hình người không có linh hồn, lời hắn nói, nàng đại khái một câu cũng không có nghe rõ.