Chương 3: Tân nương ngủ quên

Gậy Như Ý nâng khăn trùm đầu lên từng chút một. Đầu tiên là đôi môi đỏ mọng, óng ánh như châu. Sau đó là mũi đẹp cao thẳng, làn da trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng.

Đúng là một dung nhan xinh đẹp, nhưng thế tử được sinh ra dưới chân thiên tử, từ nhỏ đã gặp qua không ít nữ tử xinh đẹp, nhan sắc này cũng không dễ dàng gây ấn tượng với hắn.

Gậy Như Ý trong tay dừng lại một chút, sau đó dùng hết sức vén khăn trùm đầu lên, mảnh lụa màu đỏ mềm nhẹ rơi xuống giường tân hôn.

Nữ nhân dưới chiếc khăn trùm đầu nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu, hơi thở đều đều.

Nàng ngủ rồi.

Vệ Chương im lặng.

Hắn vừa rồi cũng thử tưởng tượng đến hình dáng của tân nương dưới khăn trùm đầu, có lẽ là rụt rè cũng có lẽ là đoan trang. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến tân nương sẽ ngủ quên trong đêm động phòng hoa chúc.

Khăn trùm đầu được vén lên, ánh nến trong phòng đột nhiên không có trở ngại chiếu thẳng vào mặt Thanh Thương. Mí mắt nàng run lên, mở mắt ra.

Nha hoàn hai bên đã đi hết, căn phòng trống không. Ánh mắt nàng hơi mơ hồ, quay sang phía bên cạnh lại không ngờ mà đυ.ng phải một người.

Thanh Thương đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt dọc theo đai ngọc trên eo nam nhân nhìn thẳng lên trên, sau đó bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt này mang theo lạnh lẽo khiến người ta phát run. Nhưng lấy nước da trắng như ngọc làm nền, giống như đã được ngâm mình trong nước ấm, gột rửa đi sự lạnh lẽo, sinh ra một tia ôn nhu bất ngờ.

Làn da đó rất đẹp, nhưng nó lại giống như một ngày đầy tuyết rơi với những đám mây lộ ra một mặt trời nhợt nhạt.

Nam nhân lặng lẽ đứng đó, mặc cho Thanh Thương không còn thứ gì che đậy mà dò xét, thần sắc như thường.

Thanh Thương mở to hai mắt nhìn một hồi, mới như tỉnh mộng —— đêm nay là đêm tân hôn của nàng, nam nhân này chính là phu quân của nàng. Nghĩ như vậy, một luồng hơi nóng từ sau tai truyền ra, bao phủ hai gò má. Chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết hiện lên một mảng ửng hồng.

Vệ Chương đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lúc, vẫn không có biểu cảm gì, đi tới bên bàn, rót rượu, đưa cho Thanh Thượng một ly.

Hắn nói: "Rượu hợp cẩn."

Giọng nói cũng thanh thanh lãnh lãnh, nói ra ba, lại thấy cũng không khác gì nhau.

Thanh Thương bị người phu quân nói như vậy làm cho bối rối, sắc đỏ trên mặt dần dần nhạt đi, chậm rãi vươn tay cầm lấy ly rượu hợp cẩn.

Thấy hắn bắt đầu uống, Thanh Thương cũng làm theo, uống một hớp xong liền cau mày chua xót.

Nàng âm thầm lén nhìn. Người nam nhân này uống mà sắc mặt không đổi, như thể uống nước lã vậy.

Chẳng lẽ ly rượu đó của hắn không đắng sao?

Ngay khi suy nghĩ nàng bay xa, đã có một ly rượu kề sát bên môi.

Vị thế tử gia nhìn nàng từ trên xuống, không mở miệng nói chuyện, cũng không có hành động gì khác.