Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 16: Kết thúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
500 vạn đối với cậu chẳng khác gì sự sỉ nhục suốt 5 năm qua.

500 vạn đổi lấy 5 năm?

Toàn là những điều vô nghĩa!

Tống Xuyên không muốn lại phải chịu cảnh thấp hèn trước mặt Yến Cảnh Đình, cậu muốn cuộc chia tay này phải thật có thể diện. Cậu giữ thẳng lưng, rời đi ngay sau khi nói lời chia tay, dứt khoát và gọn gàng, toàn thân tỏa ra khí chất kiêu hãnh không chịu cúi đầu. Trong mắt những người trong phòng họp không hiểu rõ sự tình, Tống Xuyên trông giống như một gã tồi tệ muốn bỏ rơi người khác sau khi đã trả phí chia tay.

Còn Yến tổng của họ, lại giống như tình nhân nhỏ bị bỏ rơi.

Mọi người nhìn nhau không dám hé răng, nhưng đều không khỏi nhìn sếp của mình bằng ánh mắt tò mò xen lẫn chút thương cảm.

Cho đến khi khuôn mặt Yến Cảnh Đình đen lại, cây bút trong tay hắn bị bẻ gãy trong cơn tức giận, mọi người mới chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Tống Xuyên thẳng lưng đi qua những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, bước vào thang máy. Ngay khi cửa thang máy đóng lại, mọi sự giả vờ của cậu ngay lập tức tan biến. Đôi chân cậu mềm nhũn suýt ngã, phải bám vào tay vịn mới đứng vững được.

Cậu ôm lấy ngực, cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở, mũi cay xè, chỉ có thể ngẩng đầu để ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra.

5 năm ngu ngốc của cậu sẽ khép lại tại đây.

Tống Xuyên nhìn vào bức tường thang máy phản chiếu hình ảnh mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: Nhìn đi Tống Xuyên, mày không còn thấp kém nữa, mày cũng có thể rời xa Yến Cảnh Đình một cách dứt khoát.

Cậu đã làm được, nhưng đổi lại là nỗi đau xé nát tâm can.

Nhưng không sao cả, thời gian có thể chữa lành mọi thứ, nỗi đau này rồi cũng sẽ dần phai nhạt trong cuộc sống và công việc bận rộn sắp tới. Đợi đến nhiều năm sau, khi nhớ lại 5 năm này sẽ không còn đau khổ nữa mà đây sẽ là câu chuyện vui cậu có thể kể cho người khác: “Ai mà chưa từng ngu ngốc? Khi còn trẻ, tôi cũng từng dành 5 năm cho một người đàn ông.”

Đến lúc đó, ngay cả Yến Cảnh Đình trong ký ức của cậu, cũng sẽ chỉ là một bóng hình mờ nhạt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cuộc họp bị gián đoạn bởi sự cố bất ngờ, khiến bầu không khí vốn đã nghiêm túc càng thêm phần căng thẳng. Với khuôn mặt đen như đáy nồi của tổng giám đốc, không ai dám lên tiếng trước. May mắn là trợ lý của hắn khá lanh lợi, nhanh chóng xoay chuyển tình thế và nhẹ nhàng ra lệnh tiếp tục cuộc họp.

Cuộc họp tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ, không có câu hỏi hay thắc mắc nào được đưa ra, ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi Yến Cảnh Đình, người như chiếc tủ lạnh di động này. Cuối cùng cuộc họp kết thúc sớm hơn nửa tiếng so với dự định.

Tối đó, Yến Cảnh Đình một mình tham dự bữa tiệc thăng chức do bạn bè trong giới kinh doanh tổ chức. Công ty đã thoát khỏi khủng hoảng nên việc tổ chức bữa tiệc này cũng là việc cần thiết phải làm.

Trong bữa tiệc toàn là những người bạn xã giao trong giới kinh doanh, thậm chí không có lấy người bạn thật sự nào. Đối với hắn, bữa tiệc chỉ là để giữ thể diện, nói những lời khách sáo, sau đó bị ép uống vài ly rượu.

Hắn có chút hơi say, ngả lưng trên ghế sofa, sau vài ly rượu đã khiến cơ thể hắn nóng lên. Hơi khó chịu nên hắn kéo bung 2 cúc áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Trong tay hắn cầm nửa ly rượu vang đỏ, lắc lư nhưng không uống. Chất lỏng màu đỏ sẫm phản chiếu ánh đèn mờ tạo ra một tầng ánh sáng mờ ảo trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến các cô gái đi qua nhìn không chớp mắt.

Nhưng phần lớn những người đến đây đều biết tính khí của Yến Cảnh Đình, hắn không thích ai lại gần mình, ai dám tiếp cận hắn chẳng khác nào đùa giỡn với tiền đồ của chính mình.

Nhưng vẫn có người gan dạ, tự tin và không tin vào điều đó.

Một chàng trai thanh tú mặc áo trắng quần đen, là tiểu minh tinh tuyến 18 trong giới giải trí, đã cố gắng rất nhiều để có được tấm vé tham dự bữa tiệc này, chỉ vì muốn tìm được kim chủ bao dưỡng mình.

Cậu ta vừa nhìn đã để mắt ngay đến người khó tiếp cận nhất.

Có những người sinh ra đã là trung tâm của mọi sự chú ý, dù họ cố ý ẩn mình trong đám đông nhưng khí chất xuất chúng của họ vẫn đủ để nổi bật.

Chẳng hạn như Yến Cảnh Đình.

Với vẻ ngoài xuất sắc cùng với gia thế giàu có, ai mà không nhìn hắn như vị kim chủ đáng để săn đón chứ?

Minh tinh tuyến 18 sử dụng kỹ năng quyến rũ của mình, cầm theo ly rượu như vô tình tiến lại gần hắn, rồi nghiêng tay —

Rượu trong ly đổ toàn bộ lên quần của Yến Cảnh Đình.

“Xin lỗi Yến tổng, tôi không cố ý, để tôi lau giúp anh —”

Lời vừa dứt, minh tinh tuyến 18 đã bị bóp cổ kéo lên.

Cậu ta mở to mắt đối diện với đôi mắt hơi nheo lại nhưng không che dấu được vẻ hung dữ sâu bên trong của Yến Cảnh Đình, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai bảo cậu ăn mặc như thế này?”

Tiểu minh tinh này mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần đen giản dị, dáng người mảnh mai, tóc dài che mắt, khuôn mặt có đến năm sáu phần giống người đó, khiến hình bóng đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Minh tinh tuyến 18 sợ đến tái mặt, cậu ta chỉ muốn tìm một kim chủ, nhưng ánh mắt của Yến Cảnh Đình như muốn lấy mạng cậu ta. Cậu hoảng sợ lắc đầu, lắp bắp nói: “Không... không... không ai cả, là tự tôi...”

“Tự cậu?” Yến Cảnh Đình rõ ràng không tin, tay siết chặt hơn khiến cậu ta gần như ngất đi.

Thấy người kia sắp không xong, những người xung quanh vội ngăn lại, minh tinh tuyến 18 cuối cùng cũng thoát khỏi cửa tử, lăn ra xa mấy mét, thở hổn hển.

Ánh mắt Yến Cảnh Đình lạnh lùng, khuôn mặt tối sầm lại: “Đừng để tôi thấy cậu ăn mặc thế này lần nữa, cút!”

Tiểu minh tinh không dám nán lại, tay chân run rẩy bỏ chạy.

Bữa tiệc kết thúc trong không khí không vui, hơi men của Yến Cảnh Đình tan đi phần nào sau vụ lộn xộn đó. Trên đường trở về, hắn có vẻ mệt mỏi, đôi mắt hơi khép lại nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Trợ lý ngồi ngay ngắn bên cạnh, không dám thở mạnh, từ sau khi Yến Cảnh Đình bị Tống Xuyên trả lại thẻ ngân hàng vào buổi sáng, sắc mặt hắn chưa bao giờ dễ chịu, giống như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, với tư cách là trợ lý riêng, anh đã bị ảnh hưởng không biết bao nhiêu lần. Trợ lý ôm theo trái tim lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn ông chủ của mình, thấy đối phương vẫn nhắm mắt dưỡng thần, mới cẩn thận đưa mắt đi, sợ rằng ông chủ lại nổi giận vô cớ.

Cứ như vậy vài lần đến khi trợ lý khó khăn lắm mới thả lỏng được chút, Yến Cảnh Đình đột nhiên thốt ra một câu khiến anh suýt hồn bay phách lạc: “Trở về chuẩn bị bữa khuya đi.”

“B... b... bữa khuya?” Trợ lý lắp bắp, “Chẳng phải ngài không ăn khuya sao?”

Yến Cảnh Đình lạnh lùng liếc một cái: “Khi nào tôi nói không ăn…”

Hắn đột nhiên im bặt vì chợt nhớ ra, ngoài Tống Xuyên, hình như không ai biết hắn đôi khi sẽ ăn khuya, vì bữa đó của hắn chỉ toàn ăn đồ do Tống Xuyên nấu.
« Chương TrướcChương Tiếp »