Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 20: Ở bên tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
La Ngôn được Tống Xuyên giải thoát cho, lần đầu uống rượu đã bị chuốc đến không biết trời đất là gì, ngã gục xuống đất, ánh mắt mơ màng không có tiêu cự, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả người trước mắt cũng đang quay.

Tống Xuyên định cúi xuống đỡ cậu bé dậy, nhưng bị đám người chặn lại. Đám công tử nhà giàu này học lỏm được tính côn đồ triệt để, cười cợt nói với cậu: "Đừng vội lo cho cậu ta, uống hết rượu của mình trước đã."

Thậm chí có người định chạm vào mặt Tống Xuyên, Yến Cảnh Đình giật mình, chưa kịp đứng dậy thì Tống Xuyên đã nhẹ nhàng xoay mặt tránh né.

Tiếp tục ngửa đầu, uống thêm một ly.

Người đẹp uống rượu, đặc biệt là uống trong tình trạng tự hủy hoại bản thân như thế này, rượu chảy theo chiếc cằm trắng mịn, một giọt rơi xuống, thấm vào thảm len dày. Đầu hơi ngẩng lên, lộ ra chiếc cổ dài mảnh, mạch máu rõ ràng, yết hầu nhấp nhô theo từng ngụm nuốt, vẻ đẹp cám dỗ đầy sa đọa này mạnh mẽ tác động đến thị giác người nhìn.

Đám công tử nhà giàu này không có sở thích cụ thể nào, nam nữ đều ăn, chỉ cần là cái đẹp sẽ thích. Vì gia thế giàu có, nên xung quanh họ luôn có những nam thanh nữ tú vây quanh. Nhưng những người tự nguyện đến gần lại thiếu đi cảm giác kí©h thí©ɧ, vì thế khi thấy một mỹ nhân cứng rắn và lạnh lùng như Tống Xuyên sắp rơi từ đài cao xuống, họ cảm thấy vô cùng phấn khích.

Ánh mắt thèm thuồng của những công tử nhà giàu nhìn cậu càng trở nên sắc bén, Yến Cảnh Đình ngồi tựa lưng trên ghế sofa không khỏi khó chịu, tay đặt trên đùi nắm chặt, chiếc nhẫn trên ngón tay in hằn vào lòng bàn tay.

Ngọn lửa vô danh trong lòng hắn càng bốc cháy dữ dội, sắp thiêu đốt hắn đến kiệt sức.

Gã tóc đỏ thèm thuồng nhìn Tống Xuyên, ánh mắt da^ʍ ô nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhân lúc Tống Xuyên không để ý định vòng tay ôm eo cậu. Lúc này đầu óc Tống Xuyên đã mơ màng, dạ dày đau rát như lửa đốt, nhưng tay gã tóc đỏ chưa kịp chạm vào cậu đã bị ai đó đẩy ra. Lực đẩy mạnh đến mức gã không đứng vững, ngã nhào xuống đất, còn kéo theo mấy cô gái.

Tiếng la thét, chửi rủa cùng âm thannh bàn ghế và chai rượu đổ vỡ vang lên không ngừng.

Gã tóc đỏ được đỡ dậy, Yến Cảnh Đình ra tay mạnh mẽ nhưng vẫn giữ chút tình cảm, chỉ khiến gã suýt ói hết thức ăn hôm trước, chưa đến mức đe dọa tính mạng.

Người bạn đỡ gã dậy bất mãn hét vào mặt Yến Cảnh Đình: "Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà? Mày trở mặt chỉ vì chuyện này?"

"Ừ."

Yến Cảnh Đình đáp một cách dứt khoát, khiến họ cứng họng, vài người ngầm phỉ nhổ nhưng lời muốn chửi lại bị nuốt xuống, không dám nói thêm gì.

Tống Xuyên mơ màng, ngẩn ngơ cả buổi, không nghe thấy từ đó.

"Được! Được!!" Gã tóc đỏ chỉ vào Yến Cảnh Đình, lẩm bẩm mãi không ra câu, bị đám người đỡ lấy mà vẫn không đứng vững, hoàn toàn chẳng còn chút uy lực nào.

"Yến Cảnh Đình, đừng tưởng rằng mày là..." Gã tóc đỏ nói không kịp thở, định chửi lớn nhưng bị những người xung quanh hiểu chuyện ngăn lại.

Bây giờ Yến Cảnh Đình đã nắm quyền kiểm soát nhà họ Yến, không ai muốn đối đầu với hắn.

Cuộc gặp gỡ này vốn chỉ để làm quen và tìm cơ hội hợp tác với Yến Cảnh Đình.

Đến nước này, dù không thể hợp tác cũng không nên để trở thành kẻ thù.

Gã tóc đỏ tuy hành sự liều lĩnh, nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường vài năm, biết rõ nặng nhẹ, bị người khác ngăn lại đành nuốt cơn giận vào trong.

Bên này Tống Xuyên bị Yến Cảnh Đình kéo một cái, rượu trong tay cậu đổ hết xuống đất, ly rơi trên thảm len mềm không gây tiếng động. Còn cậu thì loạng choạng ngã vào lòng người trước mặt, mùi hương quen thuộc tràn ngập trước đầu mũi.

Dù hơi choáng váng, nhưng Tống Xuyên đã quá quen thuộc với mùi hương này, cậu đẩy Yến Cảnh Đình ra, bướng bỉnh giơ tay với lấy ly rượu trên bàn: "Tôi còn chưa uống xong..."

"Cậu muốn chết à!" Yến Cảnh Đình nghiến răng ken két, mấy từ thốt ra từ kẽ răng.

"Liên quan gì đến anh?"

Mắt Tống Xuyên cay xè vì rượu, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Yến Cảnh Đình, lạnh lùng phản pháo.

Yến Cảnh Đình bị chặn họng, không nói nên lời.

Đúng vậy, họ bây giờ không có bất kỳ mối quan hệ nào, việc Tống Xuyên làm gì cũng không liên quan đến hắn.

5 năm qua, sự nhẫn nhịn và phục tùng của Tống Xuyên đã khiến Yến Cảnh Đình tự tin rằng Tống Xuyên sẽ mãi mãi ngoan ngoãn ở bên hắn, nghe theo mọi điều hắn nói.

Nhưng làm gì có con thỏ nào mãi mãi ngoan ngoãn, khi hắn ném nó xuống bùn và giẫm đạp lên, sao không nghĩ tới có ngày nó sẽ quay lại cắn hắn một cái?

Tống Xuyên cười chua xót, nước mắt trong hốc mắt bị cậu ép trở lại, cậu sẽ không khóc trước mặt Yến Cảnh Đình, hắn không đáng.

Tống Xuyên muốn bản thân phải ghi nhớ Yến Cảnh Đình không đáng.

Cậu với tay lấy ly rượu trên bàn, không nhìn hắn nữa, ngửa đầu uống cạn.

Uống một hơi dứt khoát, Tống Xuyên không biết là vì muốn uống nhanh để lấy tiền hay để cố chuyển dời sự chú ý, không bận tâm đến người đàn ông bên cạnh nữa.

Khi cậu chuẩn bị lấy ly thứ hai bỗng tay cậu bị giữ chặt, ly rượu trên bàn bị hất đổ hết. Yến Cảnh Đình cười lạnh, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ: "Nếu cậu muốn tiền, được, ở bên tôi, mười vạn."

Đám công tử nhà giàu xung quanh nhìn nhau, biết rằng sự việc đang diễn biến theo hướng khác, những người hiểu chuyện đã bắt đầu lặng lẽ rời đi.

Còn người phụ nữ tóc xoăn bên cạnh Yến Cảnh Đình lại dựa sát vào hắn, thấy Yến Cảnh Đình có hứng thú với Tống Xuyên, không khỏi cảm nhận được nguy hiểm, không dễ gì mới có được cơ hội này sao có thể để Tống Xuyên cướp mất.

Cô ta vội vàng tiến đến, cười nịnh nọt: "Yến tổng, cậu ta chỉ là người mới không biết điều, em biết cách chơi hơn, sao anh không chọn em..."

"Cút." Yến Cảnh Đình không thèm nhìn cô ta, giọng trầm như mọi khi nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương.

Người phụ nữ run lên, nhưng vẫn không từ bỏ, giọng đầy quyến rũ: "Yến tổng..."

"Tôi bảo cô cút." Yến Cảnh Đình quay lại nhìn, đây là lần đầu tiên cô ta nhận được cái nhìn trực diện từ hắn, nhưng cái nhìn đó không chứa đựng chút tình cảm nào, chỉ có sự lạnh lẽo thấu tâm can.

Người phụ nữ theo bản năng cảm thấy lạnh sống lưng, cười gượng, bị một cô gái khác hiểu chuyện kéo sang một bên, lôi ra khỏi cửa.

Không bao lâu sau, cửa đóng mở vài lần, trong phòng chỉ còn lại Tống Xuyên và Yến Cảnh Đình nhìn chằm chằm nhau.

Tống Xuyên đã uống vài ly, vốn dĩ không quen uống rượu nên đã say mèm, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tỉnh táo, gắng gượng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Yến Cảnh Đình: "Mười vạn anh nói, một xu cũng không được thiếu”.

Bây giờ còn bàn chuyện tiền sao?

Cơn giận của Yến Cảnh Đình càng bùng lên.

Hắn đứng trước mặt Tống Xuyên, nhưng trong mắt Tống Xuyên chỉ có tiền.

Có phải bây giờ cậu đang tính toán xem một đêm của mình có đáng giá bao nhiêu không?

Có phải hôm nay cậu sẵn sàng vì tiền ở bên hắn, lần sau cũng sẽ sẵn sàng vì tiền mà ở bên người khác?

"Cậu muốn ở bên tôi, thì phải có bản lĩnh, rót rượu đi." Yến Cảnh Đình cười trên môi nhưng mắt lại trầm xuống.

Tống Xuyên cố gắng vỗ mạnh vào đầu làm cho mình tỉnh táo hơn, bước loạng choạng đến bàn, tìm một chiếc ly mới trong đống ly lộn xộn, rót nửa ly rượu.

Yến Cảnh Đình ngồi trên ghế sofa, tựa lưng vào ghế, khẽ mở môi: "Đút cho tôi."

Tống Xuyên sửng sốt: "Anh không có tay à?"

Yến Cảnh Đình nhướng mày nhìn cậu: "Sao, chẳng lẽ cậu chưa từng thấy ai làm thế này à?"

Tống Xuyên cắn môi dưới, hít sâu một hơi.

Sao cậu có thể chưa thấy chứ, ngay ngày thứ hai đi làm, cậu được cử đi đưa rượu đến một phòng riêng. Trong góc tối của chiếc sofa ở những phòng nhỏ dưới lầu, một ông chú trung niên béo ú ôm một cô gái trẻ trong lòng, và cô gái ngoan ngoãn đút rượu cho ông ta.

Ánh mắt dâʍ ɖu͙© của ông ta dán lên người cô gái.

"Sao, đến đây mà chưa được huấn luyện à?" Yến Cảnh Đình mỉa mai.

Yến Cảnh Đình nhìn chằm chằm vào Tống Xuyên, cơ thể hơi ngả ra sau, thoải mái dựa vào lưng ghế, áo sơ mi mở hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh tế, hắn lặp lại: "Đút cho tôi."

Tống Xuyên lặng lẽ nắm chặt tay, giữa thể diện và tiền bạc, cậu chọn cái sau.

Cậu rót thêm rượu vào ly, cầm thẳng ly đến trước mặt Yến Cảnh Đình: "Mở miệng."

Yến Cảnh Đình liếc nhìn ly rượu: "Cậu đã thấy ai phục vụ khách như vậy chưa?"

Yến Cảnh Đình dùng ngón tay dài chỉ vào ghế sofa bên cạnh: "Quỳ lên, đút cho tôi."

Tay Tống Xuyên vô thức siết chặt ly rượu.

Quỳ bên cạnh hắn, chẳng phải đây là kiểu quyến rũ điển hình sao?

Yến Cảnh Đình nhất định phải thấy cậu bị làm nhục đến mức này.

Cậu cầm lấy ly rượu, quỳ một nửa trên ghế sofa, chiếc ghế lún sâu xuống.

Tống Xuyên không ngờ sofa lại mềm như vậy, cơ thể mất kiểm soát nghiêng về phía trước, suýt ngã vào người Yến Cảnh Đình, nhưng tay cậu đã chống lên vai hắn, mặt hai người chỉ còn cách nhau vài centimet.

Yến Cảnh Đình cũng ngạc nhiên, sau đó nói: "Xem ra nơi này dạy cậu không ít thứ, ngay cả mánh khóe này cũng học được."

Đây rõ ràng là lời mỉa mai, từng chữ như mũi kim đâm vào tim cậu.

Tống Xuyên không muốn giải thích gì, vì cậu biết Yến Cảnh Đình cũng sẽ chẳng nghe.

Cậu cầm ly rượu đặt lên môi Yến Cảnh Đình, ánh mắt hắn sâu thẳm, làn da trắng lạnh đối lập với màu đỏ của rượu. Dù ngả lưng vào ghế một cách tùy tiện, nhưng vai và cổ hắn lại không hề thả lỏng như người bình thường mà thẳng tắp, khí chất bẩm sinh khiến hắn dù trong hoàn cảnh nào cũng toát lên vẻ điềm tĩnh, không vội vã, giống như một bá tước ma cà rồng thời Trung cổ đang quan sát con mồi của mình.

Khóe môi hơi nhếch, tạo nên vẻ quyến rũ cấm kỵ.

Gương mặt này của Yến Cảnh Đình, cậu nhìn thế nào cũng không thấy chán.

Đã khắc sâu vào tâm trí, không thể dứt ra được, từng đường nét trên khuôn mặt, từng chi tiết trên thân hình, không chỗ nào mà cậu chưa vẽ đi vẽ lại hàng nghìn lần trong tâm trí.
« Chương TrướcChương Tiếp »