Chương 22: Buông tha cho tôi đi

Tống Xuyên chuyển toàn bộ số tiền 10 vạn cầm chưa nóng tay, cùng với 2 vạn còn lại trong thẻ của mình cho cậu bé. Lần này cả số tiền bán thân lẫn tiền vốn đều bị cậu chuyển đi sạch sẽ.

La Ngôn cầm điện thoại, không thể tin nổi nhìn thông tin số tiền nhận được, đếm đi đếm lại năm sáu lần mới dám tin rằng phía sau số 12 thật sự có bốn số 0. Nước mắt lưng tròng nhìn Tống Xuyên: "Anh Tống, tiền này anh lấy đâu ra?"

*12 vạn = 120 000 tệ

Tống Xuyên nhớ đến khuôn mặt của Yến Cảnh Đình, mông vẫn còn đau âm ỉ, không vui nói: "Bị chó cắn, người ta bồi thường."

La Ngôn biết câu này của Tống Xuyên chỉ là nói cho qua, nghĩ lại chuyện đêm qua, trong lòng cũng đoán ra được bảy tám phần. Không tiện hỏi thêm, cậu bé cẩn thận nói: "Vậy em... em sau này nhất định sẽ trả lại cho anh."

"Được." Tống Xuyên xoa đầu cậu, mỉm cười đáp, trong lòng cậu biết rõ, để một đứa trẻ còn không tự lo nổi cho bản thân trả tiền, không bằng để mình bán thân thêm vài lần còn đáng tin hơn.

Nhưng Tống Xuyên chỉ nghĩ vậy thôi, chứ chuyện bán thân thêm lần nữa, thực sự cậu không làm nổi.

Dỗ dành đứa nhỏ xong, Tống Xuyên lặng lẽ kiểm tra thông tin tài khoản của mình, thở dài không nói nên lời. Hậu quả của việc làm anh hùng hào phóng là sau bao nhiêu lâu làm việc, cậu không những không kiếm được đồng nào, còn mất thêm 2 vạn.

Tống Xuyên cảm thấy mình không chỉ là nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ, mà là nghèo đến mức có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra đường.

Những ly rượu đêm qua khiến dạ dày Tống Xuyên lại bắt đầu đau quặn. Cậu vội nuốt hai viên thuốc, tiện thể xin nghỉ một ngày. Nằm lì trên giường suốt một ngày một đêm, đến tối hôm sau lại bắt đầu đi làm như thường lệ.

Không biết có phải vì đêm đó gương mặt của Tống Xuyên đã nổi tiếng trong giới con nhà giàu hay không, mà tối nay có rất nhiều người đến tìm cậu. Nhờ vào khuôn mặt này, cậu rất được ưa chuộng trong giới con nhà giàu, tối nay thực sự đã bán được không ít tiền.

Tính ra còn nhiều gấp đôi so với bình thường!

Nhưng khoảng cách để chuộc lại căn nhà cũ, vẫn còn xa quá xa.

Ngày hôm đó, Tống Xuyên như thường lệ đi bê rượu, nhưng không cẩn thận đυ.ng phải một người đàn ông. Người đó có mái tóc dài ngang lưng, mặc áo khoác da rất nổi bật, giữa đám thanh niên trẻ trung thời thượng lại toát lên vẻ phong trần cổ điển. Cậu ta một tay cầm điếu thuốc chưa châm, tay kia cầm điện thoại, nói chuyện thận trọng dè dặt.

Có vẻ cậu ta đang có chuyện gấp, dù bị Tống Xuyên va phải cũng không để ý, chỉ lách sang một bên, cúi đầu tránh đi.

Trong ánh sáng mờ mờ, Tống Xuyên không ngừng cúi người xin lỗi, không nhìn thấy mặt đối phương.

Tống Xuyên giao rượu xong trở về, vừa hay thấy người đó từ ngoài cửa trở lại, hai người mặt đối mặt, ánh đèn chiếu tới, cả hai đều ngạc nhiên.

Người đó nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu, như không thể tin được hỏi: "Tống Xuyên?"

"Lâm Việt?"

Người này chẳng phải là vị đạo diễn nhỏ đã đưa cậu đến bệnh viện hôm trời mưa đó sao?

Lâm Việt gặp cậu cũng bất ngờ, nhìn từ trên xuống bộ đồng phục trên người Tống Xuyên, sắc mặt trở nên khó tả: "Anh làm việc ở đây...?"

Tống Xuyên biết Lâm Việt đang nghĩ gì, cậu cũng không muốn giải thích nhiều, gật đầu: "Ừm."

Tống Xuyên cúi đầu, giả vờ nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng vì cuộc sống, kiếm miếng cơm mà thôi."

"Ai mà không vậy chứ." Lâm Việt thuận miệng phụ họa, tự giễu nói: " Tôi bây giờ cũng chẳng có thành tựu gì, chỉ là một đạo diễn nhỏ, hằng ngày vẫn phải đi kéo đầu tư từ các ông chủ lớn."

"Ngày nào cũng bị mắng như con, người dưới trướng đều không giữ nổi, toàn nghĩ đến việc đổi công ty, quay phim cũng không tìm nổi diễn viên thích hợp."

Tống Xuyên thở dài đồng cảm, ánh mắt của Lâm Việt bỗng rơi trên người cậu, không biết đang nghĩ gì, nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới: "Anh có muốn làm việc với tôi không?"

"Gì cơ?"

Lâm Việt khoác vai Tống Xuyên: "Tôi bên này đang tuyển diễn viên, cậu đến thử một vai xem thế nào?"

"Diễn viên?" Tống Xuyên cả đời chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến ngành này, "Tôi chưa từng học..."

"Cần gì học? Bây giờ mấy diễn viên trẻ chẳng phải đều dựa vào nhan sắc sao, với ngoại hình của anh không làm diễn viên thì phí quá, nếu nổi tiếng, ít nhất một năm cũng kiếm được trăm vạn."

Lâm Việt rất hứng thú với cậu, gương mặt của Tống Xuyên chính là kiểu tiểu thịt tươi được ưa chuộng nhất hiện nay, thanh tú nhưng không mất đi nét riêng biệt. Dù chưa học qua diễn xuất cũng không sao, chỉ cần đưa vào mấy bộ phim ngôn tình ba xu, bây giờ mọi người đều thích nhìn mặt mà, nếu may mắn, không chừng có thể nổi tiếng.

"Trăm vạn..." Tống Xuyên lẩm bẩm, trong lòng hơi dao động, nếu có trăm vạn, cậu có thể chuộc lại căn nhà cũ.

Nhưng... nếu không nổi tiếng, cậu chẳng phải sẽ mất luôn cả công việc này sao?

Lâm Việt cũng không ép cậu, chỉ đưa số điện thoại của mình cho Tống Xuyên: "Nếu anh nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi."

Lâm Việt đưa số cho cậu xong, vội vàng đi vào phòng riêng, hai người cũng không nói thêm câu nào mà tiếp tục công việc của mình.

Có lẽ số điện thoại này thực sự là một điềm báo, đến nửa đêm khi Tống Xuyên kết thúc công việc, vừa thay đồ xong, đã thấy ông chủ béo xuất hiện ở cửa.

Ông chủ do dự nhìn cậu, rất không nỡ nói: "Tiểu Tống, cậu... cậu đừng làm ở đây nữa."

Tống Xuyên ngớ người: "Tại sao?"

Ông chủ béo vẻ mặt khó nói: "Cậu có phải đã đắc tội với công tử nhà họ Yến không? Chính là người thừa kế mới của nhà họ Yến, tên là... Yến Cảnh Đình ấy."

Tống Xuyên ngẩn ra, rồi chợt hiểu.

Yến Cảnh Đình, lại là Yến Cảnh Đình.

Yến Cảnh Đình không đời nào muốn buông tha cho cậu.

Ông chủ béo dù mặt mũi hung tợn, nhưng đối xử với Tống Xuyên cũng không tệ, dù sao thời gian cậu ở đây, doanh thu cũng tăng không ít, nhưng dù như vậy, ông ta cũng không dám đắc tội với Yến Cảnh Đình, nhỡ đối phương không vui, cửa hàng nhỏ này của ông chẳng phải sẽ đóng cửa ngay sao.

"Tiểu Tống, cậu cũng đừng trách tôi, chúng tôi cũng chỉ là kinh doanh nhỏ, nhà họ Yến tôi không dám đắc tội, cậu nói xem có phải không."

Tống Xuyên gật đầu, hít một hơi sâu, cười khổ: "Tôi biết rồi."

Ông chủ thanh toán tiền lương cho Tống Xuyên, không nhiều cũng không ít, được khoảng vài vạn.

Khi cậu đi, cũng không muốn nói với La Ngôn, dự định tự mình lén lút rời khỏi, tránh cho đứa trẻ có tuyến lệ phát triển quá mức này thấy được lại ôm cậu khóc lóc sướt mướt. Nhưng ai ngờ ông chủ tốt bụng quá mức, vừa ra khỏi cửa đã thông báo chuyện này cho cậu nhóc, còn nói để Tống Xuyên tạm biệt bạn bè.

Tạm biệt cái gì chứ, nói như thể cậu sắp chết đến nơi rồi không bằng.

Thế là Tống Xuyên lại bị La Ngôn ôm khóc lóc suốt hai tiếng.

Thế giới của thiếu niên luôn quá nhỏ, chỉ là không thể gặp nhau hàng ngày thôi đã coi như sinh ly tử biệt. La Ngôn khóc đến khi Tống Xuyên không thể dỗ dành nữa, cuối cùng cậu bé mới ngước mắt đỏ hoe nhìn Tống Xuyên hỏi: "Anh Tống, sau này anh có đến thăm em không?"

"Có, anh sẽ đến mà."

Tống Xuyên đáp, nhìn thiếu niên thật lâu: "Nhất định phải bảo vệ bản thân."

"Và, sớm rời khỏi nơi này."

Lúc này, Yến Cảnh Đình đang ở trên tầng thượng, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, chân trần giẫm trên tấm thảm lông cừu, tay cầm một tách cà phê, hương cà phê lan tỏa khắp phòng. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ngắm ánh sáng bình minh le lói trên bầu trời buổi sớm.

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, hắn nhìn xuống, không ngạc nhiên khi thấy cái tên quen thuộc.

Yến Cảnh Đình từ từ nhấp hết ly cà phê trong tay rồi mới nhấc máy.

Giọng của Tống Xuyên xuất vang lên mang theo sự run rẩy vì tức giận: "Yến Cảnh Đình, anh nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận tôi sao?"

Yến Cảnh Đình mỉm cười nhẹ, cố ý nói: "Tống Xuyên, đến cầu xin tôi đi."

"Cầu xin tôi, sau đó tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu."

Tay cầm điện thoại của Tống Xuyên run lên. Yến Cảnh Đình vẫn ngạo mạn như vậy, hắn nghĩ mình có quyền lực, có tiền, có gương mặt, bên cạnh có hàng tá người theo đuổi, nên ai cũng phải quỳ gối dưới chân hắn.

Hắn nghĩ mình là một vị vua cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng, cho rằng chút ân huệ của hắn có thể đổi lấy tấm chân tình của người khác, rằng chỉ cần cho người ta chút thức ăn, họ sẽ như chó mà chạy theo hắn.

Cậu đã mất 5 năm để hiểu ra đạo lý này, làm sao có thể một lần nữa rơi vào bẫy?

"Yến Cảnh Đình, trong mắt anh, tình yêu là gì?"

Yến Cảnh Đình bị câu nói này làm cho sững sờ, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu không nói gì.

"Tình yêu là dám vì anh từ bỏ mọi thứ, dám trao tất cả những gì mình có cho anh, thậm chí dám moi lấy trái tim mình đặt vào tay anh. 5 năm qua, tôi từ bỏ nhà họ Tống, từ bỏ công ty Đằng Việt, từ bỏ ông ngoại. Tôi rất ít khi tin tưởng người khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh, tôi tin tưởng anh vô điều kiện, trao toàn bộ tình yêu đời mình cho anh. Trái tim của tôi đã trao cho anh, nhưng rồi sao..."

Tống Xuyên nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: "Nhưng anh lại nghiền nát trái tim tôi rồi vứt xuống đất, không thèm nhìn lấy một lần, anh coi tôi như con chó, con mèo, nghĩ rằng chỉ cần cho tôi thức ăn, tôi sẽ ngoan ngoãn giữ nhà cho anh. Nhưng chó mèo cũng cần được bầu bạn, huống chi tôi là con người!"

"Tôi có trái tim, tôi biết đau, tôi sẽ buồn khi nghe anh chê cơm tôi nấu dở, sẽ đau lòng khi thấy anh cùng người khác tay trong tay xuất hiện trước giới truyền thông, trong các buổi tiệc rượu với tư cách là tình nhân. Tôi sẽ tổn thương khi anh bỏ rơi tôi mà lạnh lùng bước qua, sẽ không có cảm giác an toàn vì anh chưa bao giờ thừa nhận tôi."

Yến Cảnh Đình im lặng, hắn bỗng cảm thấy ngực mình nhói lên.

"Và anh chưa bao giờ biết, anh cũng không thèm biết, vì anh không có tình cảm, vì anh vốn dĩ không yêu tôi."

Tình yêu đơn phương, mãi mãi là thấp hèn.

Lúc này Tống Xuyên đã khóc không thành tiếng, cậu trút hết toàn bộ ấm ức 5 năm của mình ra, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu mạnh mẽ lau nước mắt: "Chúng ta đã chia tay rồi, Yến Cảnh Đình, anh buông tha cho tôi đi."