Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 26: Bạn gái của Yến Cảnh Đình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước mắt cậu là một màu trắng xóa, như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc không thể tan biến, đi mãi cũng không ra khỏi. Tống Xuyên chỉ biết mình không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu đi tiếp dựa vào trực giác của mình trong màn trắng xóa đó, không biết đi bao lâu, đột nhiên có cánh cửa xuất hiện trước mặt, cậu không nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa bước vào.

Đây là phòng dành trẻ sơ sinh, không lớn lắm, trên sàn bày rải rác đồ chơi nhỏ, góc tường chất đầy ghế ngồi và tã lót cho trẻ em. Ánh nắng rất đẹp xuyên qua cửa kính chiếu sáng nửa căn phòng, trông thật ấm áp. Cạnh cửa sổ đặt chiếc cũi nhỏ, một người phụ nữ trẻ đang ngồi bên cũi, chơi đùa với đứa bé bên trong.

Người phụ nữ lúc này chỉ khoảng hơn 20 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, mái tóc đen được buộc gọn ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt giống Tống Xuyên đến năm sáu phần. Khí chất dịu dàng, khi cười đôi mắt cong cong, nhìn rất ấm áp.

Tống Xuyên ngây người hồi lâu, cổ họng như bị nghẹn lại, mãi mới run rẩy gọi được một tiếng: "Mẹ..."

Nhưng người phụ nữ không nghe thấy tiếng của cậu, cũng không nhìn thấy cậu, chỉ tự mình cười nói với đứa bé trong cũi: "Hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của Tiểu Xuyên nhà chúng ta, bạn nhỏ của mẹ có vui không?"

Đứa bé trong cũi không hiểu sinh nhật là gì, chỉ khúc khích cười theo.

Người phụ nữ bóp nhẹ má đứa bé: "Mẹ không có gì để tặng con, chỉ mong con có thể vui vẻ, sau này gặp được người thật lòng yêu thương con, cùng nhau sống hạnh phúc cả đời."

"Đương nhiên, quan trọng nhất là..." Nụ cười của người phụ nữ thu lại, giọng cũng trầm đi đôi chút, nhưng vẫn rất dịu dàng, "Mẹ không muốn con đi vào vết xe đổ của mẹ."

"Mẹ... mẹ!" Tống Xuyên rất muốn tiến lên, chạm vào tay mẹ, rúc vào lòng mẹ khóc một trận thỏa thích, kể hết những ủy khuất và đau khổ đã chịu đựng bao năm qua. Giống như khi còn nhỏ, bị bắt nạt ngoài kia rồi chạy về nhà, vừa khóc vừa tố cáo trong vòng tay mẹ, khóc đến khi ngủ thϊếp đi, hôm sau lại là một Tống Xuyên tươi vui hoạt bát.

Nhưng điều đó mãi mãi không thể nữa rồi.

Tống Xuyên dùng hết sức lực, nhưng đôi chân không thể tiến lên nửa bước, ngược lại cảm thấy phía sau như có một lực hút khổng lồ, kéo cậu ra khỏi cánh cửa.

Tống Xuyên tuyệt vọng vùng vẫy, cơ thể không kiểm soát được mà rơi xuống, chỉ có thể nhìn thấy hai hình bóng, một lớn một nhỏ, ngày càng xa.

Cảnh tượng chuyển đổi, lần này cậu xuất hiện trong một căn phòng cổ kính.

Căn phòng này được trang trí theo phong cách kiến trúc Trung Hoa, phòng rất lớn, một nửa là giá sách, thậm chí trong không khí còn phảng phất mùi giấy.

Tống Xuyên quay người lại, nhìn thấy một ông lão tuổi đã ngoài 50 nhưng vẫn uy nghiêm ngồi trước bàn làm việc.

Trước mặt ông là chàng trai trẻ, trông rất tuấn tú, hơi khom lưng, tóc mái che nửa khuôn mặt, đó là Tống Xuyên năm 19 tuổi.

Tống Tần nhìn chàng trai trước mặt hồi lâu, cuối cùng khó khăn mở miệng: "Tiểu Xuyên, con thực sự quyết định rời khỏi nhà họ Tống sao?"

Tống Xuyên 19 tuổi do dự rất lâu, rồi gật đầu: "Ông ngoại, con xin lỗi."

Tống Tần nhắm mắt thật sâu, thời gian trong khoảnh khắc ấy dường như khắc thêm vài nếp nhăn ở đuôi mắt ông, khiến ông già đi cả chục tuổi. Tống Xuyên năm 19 tuổi không dám ngẩng đầu, nên cậu không thấy được một Tống Tần luôn mạnh mẽ và trầm ổn, lúc này trong mắt lại đầy đau khổ.

"Con hãy ngẩng đầu lên nhìn ông ngoại đi!" Tống Xuyên tuyệt vọng gào khóc với bản thân năm 19 tuổi. Bây giờ cậu hối hận biết bao, hối hận vì lúc đó không ngẩng đầu lên nhìn, hối hận vì đã chọn theo Yến Cảnh Đình mà làm tổn thương cho những người thật lòng quan tâm đến mình.

Bàn tay của ông ngoại đưa lên, ông muốn chạm vào khuôn mặt của chàng trai nhưng lại nặng nề hạ xuống: "Con không có gì phải xin lỗi ta, nếu con muốn đi, thì cứ đi đi."

"Ta không quản được con, cũng như không quản được mẹ con năm đó."

Bờ vai của Tống Xuyên 19 tuổi khẽ run rẩy, cậu đã khóc.

"Con xin lỗi, ông ngoại." Tống Xuyên 19 tuổi quay người, chậm rãi bước ra ngoài.

Tống Tần nhìn bóng lưng cậu rời đi từ phía sau, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, theo khuôn mặt nhỏ xuống tách trà trước mặt.

"Không! Không! Quay lại đi!" Tống Xuyên cố gắng đẩy bản thân mình lúc 19 tuổi trở lại, nhưng cậu hoàn toàn không thể chạm vào.

Cánh cửa thư phòng từ từ đóng lại, Tống Tần cầm tách trà bên cạnh lên, chưa kịp uống đã bị cơn ho dữ dội ập đến.

Tống Tần ho đến trời đất quay cuồng, trong lòng bàn tay ông xuất hiện vũng máu nhỏ.

Thì ra lúc này, ông ngoại đã bị bệnh rồi...

"Con xin lỗi, con xin lỗi, ông ngoại." Tống Xuyên quỳ trên đất, liên tục dập đầu, hận không thể đập trán mình đến chảy máu.

Cậu đau đớn tột cùng, nhưng bất lực.

Cậu không thể thay đổi được gì.

Trong cảnh tượng cuối cùng, cậu nhìn thấy Yến Cảnh Đình.

Cậu còn thấy mình lén lút theo sau Yến Cảnh Đình, từ nhà họ Yến đến công ty.

Thấy Yến Cảnh Đình đồng ý ở bên mình, cậu vui mừng khôn xiết.

Cậu thấy mình hạ thấp bản thân làm người tình bí mật của Yến Cảnh Đình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

Cậu thấy cuối cùng...

Yến Cảnh Đình đứng trước mặt cậu, nói: "Tôi vốn dĩ chưa từng yêu cậu, tôi chỉ muốn tập đoàn Đằng Việt."

Khuôn mặt Yến Cảnh Đình trước mặt cậu trở nên vỡ nát, trái tim Tống Xuyên từng chút một rơi xuống, rơi vào vực thẳm không đáy. Bên tai vang lên vài tiếng "tít tít" có nhịp điệu, Tống Xuyên bất ngờ mở mắt, lại là một màu trắng chói mắt.

Mùi thuốc sát trùng quanh quẩn bên mũi, tai cậu còn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa và hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh - là Lâm Việt đang nằm gục bên giường, ngủ thϊếp đi.

Cậu cố gắng ngồi dậy vô tình đánh thức Lâm Việt bên cạnh. Lâm Việt thấy cậu tỉnh, khuôn mặt ngái ngủ lập tức trở nên tỉnh táo, vội vàng tiến lại gần: "Thế nào rồi, còn khó chịu không?"

"Không sao" Tống Xuyên khoát tay, dù cảm thấy toàn thân không thoải mái nhưng vẫn cố chấp ngồi dậy "Sao tôi lại ở đây?"

Lâm Việt đỡ cậu ngồi dậy, đặt một chiếc gối sau lưng cậu, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi mới nói: "Uống rượu quá nhiều, viêm dạ dày xuất huyết."

Suýt chút nữa là chết rồi.

Câu này anh nén lại không nói ra.

"Ồ" Tống Xuyên chỉ thản nhiên đáp một câu, như thể vừa nghe một câu hỏi thường nhật như tối nay ăn gì."Bên Lý tổng thế nào rồi?"

"Lý tổng bên đó cho anh một vai khá tốt, là vai phụ trong tác phẩm lớn, đất diễn cũng không ít."

"Cũng được, không quá thiệt." Tống Xuyên khẽ mỉm cười tự an ủi.

Lâm Việt muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở lại: Anh vốn nghĩ rằng Tống Xuyên sẽ chất vấn mình tại sao đêm qua không ra tay cứu giúp, thậm chí anh đã chuẩn bị cả lời giải thích, ai ngờ Tống Xuyên không đề cập đến chuyện này, điều này khiến anh càng áy náy.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một y tá trẻ bước vào, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tống Xuyên, thấy cậu đã qua cơn nguy hiểm, không kìm được nói: "Thật không hiểu nổi các anh, chỉ biết uống rượu, không biết quan tâm đến sức khỏe gì hết?"

Tống Xuyên không giận, ngược lại còn mỉm cười thân thiện.

Gương mặt cậu dù đang bệnh, tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ yếu đuối khiến người ta cảm thấy thương xót. Nụ cười ấy làm cô y tá đỏ mặt, những lời trách mắng tiếp theo cũng nghẹn lại, thay vào đó là câu: "Lần sau nhớ chú ý nhé."

Cô y tá mang theo khuôn mặt đỏ ửng rời đi.

Y tá vừa đi, hai người lập tức rơi vào không khí im lặng khó tả, Lâm Việt vốn đã bất an, trong tình cảnh gượng gạo này lại càng cảm thấy không thoải mái. Anh vò đầu bứt tai một lúc, cuối cùng tìm được cơ hội: "Anh đói không, để em ra ngoài mua chút đồ ăn cho anh."

Tống Xuyên vốn định nói không đói, nhưng nghĩ lại, Lâm Việt ở đây cả đêm chắc chưa ăn gì, có lẽ cậu ấy cũng đói rồi.

Tống Xuyên gật đầu, Lâm Việt nhanh chóng rời đi, tốc độ nhanh như gắn tên lửa vào mông.

Tống Xuyên ngồi một mình trên giường bệnh, đợi mãi không thấy Lâm Việt quay lại, cậu liền xuống giường đi vệ sinh.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Tống Xuyên vịn tường chầm chậm đi về phòng bệnh, tình cờ đi ngang qua quầy lễ tân tầng này, một người đàn ông mặc vest quay lưng lại thu hút sự chú ý của cậu.

Trong bệnh viện hầu hết mọi người đều ăn mặc giản dị, rất ít người mặc trang phục trang trọng như vậy, hơn nữa người này cao ráo, dáng người thon thả cân đối, vai rộng chân dài, thân hình chuẩn mẫu nam, chỉ nhìn từ phía sau cũng đoán được khuôn mặt chắc chắn không tồi.

Hơn nữa, Tống Xuyên càng nhìn bóng lưng này càng thấy quen, cho đến khi một người phụ nữ từ phòng bệnh phía sau người đàn ông bước ra, tự nhiên khoác tay anh ta.

Người phụ nữ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người, không ít người hít một hơi kinh ngạc, thi nhau lấy điện thoại ra chụp.

Người đàn ông cũng quay đầu lại, khi nhìn rõ gương mặt anh ta, Tống Xuyên sững sờ tại chỗ.

Gương mặt tuấn tú, hoàn mỹ, nhưng luôn mang theo vẻ lạnh lùng.

Người đàn ông này không phải Yến Cảnh Đình còn có thể là ai?

Yến Cảnh Đình quay đầu lại, cũng vừa khéo nhìn thấy Tống Xuyên.

Tống Xuyên mặc bộ quần áo bệnh nhân, vẻ mặt yếu ớt tái nhợt, trong lúc bất ngờ, cậu quên cả việc quay đầu bỏ đi, cứ nhìn chằm chằm vào Yến Cảnh Đình.

Hai người đối diện nhau từ xa.

Ánh mắt của Tống Xuyên lướt qua khuôn mặt Yến Cảnh Đình, rồi dừng lại ở cánh tay đang khoác của Yến Cảnh Đình và người phụ nữ.

Người phụ nữ này khoảng hơn 20 tuổi, dáng người cao ráo, khí chất tuyệt vời, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Cô đi đôi giày cao gót mảnh, mặc bộ bộ đồ đơn giản của Chanel, tay cầm túi xách có logo của nhãn hiệu xa xỉ, cả người toát lên vẻ quý phái, giá trị bộ trang phục có thể bằng nửa năm chi tiêu của một gia đình bình thường.

Người phụ nữ này trông rất quen, hình như là nghệ sĩ nổi tiếng.

Nhưng Tống Xuyên không có tâm trí để nghĩ đến danh tính cô ta, ánh mắt cậu dán chặt vào cánh tay đang khoác giữa hai người, điều này khiến cậu hiểu rõ mối quan hệ của họ.

Tim cậu đột nhiên đau nhói, đau đến mức không thở nổi.

Tay Tống Xuyên bám chặt vào tường để giữ thăng bằng, gần như muốn bóc ra một mảng tường.

Cậu cứng ngắc muốn quay người đi, không muốn nhìn, không muốn thấy gì cả.

Nhưng Yến Cảnh Đình không cho cậu cơ hội đó, thấy Tống Xuyên thất thần, khiến trong lòng hắn cực kỳ phấn khích, ngược lại còn bước tới, nhếch môi nói: "Thật trùng hợp."

Tống Xuyên ngẩng đầu lên, cứng nhắc mỉm cười: "Thật trùng hợp."

Người phụ nữ nhìn hai người họ, cũng mỉm cười với Tống Xuyên, càng ôm chặt tay Yến Cảnh Đình hơn: "Chào anh, tôi là Tề Thiên Thần, bạn gái của A Đình."
« Chương TrướcChương Tiếp »