Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 27: Oan gia ngõ hẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạn gái……

Một cái danh xưng bạn gái tuyệt biết bao.

Ba chữ này* như ba cây đinh sắt, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Tống Xuyên, khiến máu me chảy đầm đìa, đau đớn không tả nổi.

*“Bạn gái” trong tiếng trung được viết là “ 女朋友”

Tống Xuyên à Tống Xuyên, mày đã chia tay với hắn rồi, còn đau lòng gì nữa?

Cậu cố ép mình không nghĩ quá nhiều, lặp đi lặp lại rằng giữa họ đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.

Tống Xuyên ngẩng mặt lên, mỉm cười lịch sự với hai người: "Chào cô, tôi là Tống Xuyên."

Ánh mắt Yến Cảnh Đình rơi trên người Tống Xuyên, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ thẩm định thường thấy, quan sát từ trên xuống dưới vài lần. Sắc mặt Tống Xuyên nhợt nhạt, môi không chút huyết sắc, đứng lảo đảo trước mặt hắn như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

"Sao cậu lại ở bệnh viện?"

Tống Xuyên lảng tránh đáp: "Dạo này dạ dày không tốt..."

"Uống rượu à?" Không biết Yến Cảnh Đình có nhìn ra Tống Xuyên đang cố giấu diếm hay không, trực tiếp hỏi thẳng, ý nghĩa trong lời nói rõ ràng là "uống rượu tiếp khách."

Tống Xuyên nghiến răng, gật đầu.

Yến Cảnh Đình nhíu mày, lạnh lùng chế giễu: "Lại là ai? Lần này uống đến mức phải vào bệnh viện, xem ra đối phương cho cậu không ít lợi lộc."

Gϊếŧ người không bằng sát muối vào vết thương, Yến Cảnh Đình từ trước đến nay chưa từng nương tay với cậu.

Tề Thiên Thần nghe thấy những lời này, trong lòng hiểu rõ ý của Yến Cảnh Đình, ánh mắt nhìn Tống Xuyên mang theo chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là... khinh thường.

Cũng đúng, cậu có tư cách gì để người khác coi trọng chứ?

Tống Xuyên nhếch môi, nhìn thẳng vào hắn: "Chuyện của một nhân vật nhỏ bé như tôi, không phiền Yến tổng phải bận tâm."

Nói xong, Tống Xuyên chống vào tường, khó khăn muốn bước qua hắn, trong khoảnh khắc lướt qua nhau, cánh tay cậu bị giữ lại: "Tống Xuyên, cậu thực sự nghĩ cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?"

Yến Cảnh Đình cúi đầu, môi chạm vào tai Tống Xuyên thì thầm. Hương thơm nhẹ trên người hắn phả vào mũi cậu, thậm chí át cả mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cậu.

Cực kỳ ám muội.

May mà giọng hắn rất nhỏ, Tề Thiên Thần lại bị thân hình to lớn của Yến Cảnh Đình che khuất, khiến cô bạn gái này không nghe thấy cũng không nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Tai Tống Xuyên rất nhạy cảm, điều này Yến Cảnh Đình biết rõ nhất, bị hắn cố tình trêu chọc như vậy, tai cậu lập tức đỏ ửng sau đó lan xuống cổ. Tống Xuyên như bị bỏng, vội vàng hất tay Yến Cảnh Đình ra, ai ngờ đối phương vốn không dùng lực, dễ dàng bị cậu hất tay ra.

Ngược lại, Tống Xuyên đứng không vững, suýt ngã xuống đất.

"Tiểu Xuyên!"

Lâm Việt không biết từ lúc nào đã quay lại, anh mua cơm xong trở về phòng bệnh không thấy người, liền chạy đi tìm, không ngờ lại đúng lúc thấy cảnh Tống Xuyên suýt ngã.

Lâm Việt đỡ Tống Xuyên dậy, kiểm tra cậu từ trên xuống dưới, nếu không phải đang ở bên ngoài, anh hận không thể lột sạch cậu ra kiểm tra kỹ một lượt: "Tiểu Xuyên, anh không sao chứ, có đau không, có bị ngã không?"

"Tôi không sao" Tống Xuyên cười trấn an anh "Thật sự không sao, chỉ trượt chân ngã thôi, đừng lo."

"Tiểu... Xuyên?" Sắc mặt Yến Cảnh Đình lập tức trở nên u ám, miệng lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, hỏi Tống Xuyên "Cậu ta là ai? Bạn trai cậu?"

Tống Xuyên không muốn để ý đến hắn: "Không phải, chỉ là bạn thôi."

Nghe Tống Xuyên thẳng thừng phủ nhận, sắc mặt Yến Cảnh Đình dịu đi đôi chút, nhưng miệng vẫn không buông tha: "Vậy là mối quan hệ mập mờ?”

"Anh có thôi đi không!" Giọng Tống Xuyên cao lên hai tông, cậu không muốn để người khác dính líu vào chuyện của hai người bọn họ.

"Tôi nói đúng rồi?" Yến Cảnh Đình liếc nhìn cậu, Tống Xuyên càng dao động, hắn ta càng bình tĩnh, trong cuộc chiến ngầm này, hắn phải là người nắm quyền chủ đạo.

Lâm Việt lăn lộn trong giới này lâu rồi, đã từng thấy nhiều ánh mắt, sắc mặt, tự nhiên luyện được khả năng nhìn mặt đoán ý, từ giọng điệu và thái độ giữa hai người họ, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.

Yến Cảnh Đình vốn là kẻ sinh ra để nắm quyền, còn Tống Xuyên không có tâm cơ sâu sắc như vậy, chỉ cần vài câu đã có thể làm cậu mất bình tĩnh. Thấy Tống Xuyên tức đến mức tay cũng run lên, Lâm Việt đành cắn răng, một tay che trước Tống Xuyên, đối diện với ánh mắt Yến Cảnh Đình: "Tôi thích Tống Xuyên, đang theo đuổi anh ấy, còn những chuyện khác... không liên quan đến Yến tổng."

Tống Xuyên sững sờ, lập tức hiểu ra Lâm Việt đang giúp mình giải vây.

Ánh mắt Yến Cảnh Đình liền trở nên âm u lạnh lẽo, kẻ nắm quyền cao cao tại thượng trong khoảnh khắc nghe câu nói này lập tức rơi từ ngai vàng xuống: "Cậu đang... theo đuổi Tống Xuyên?"

Lâm Việt bị ánh mắt hắn làm cho sợ hãi, nhưng vẫn cố cứng rắn đối diện.

"Phải!"

"Tốt..." Ánh mắt Yến Cảnh Đình lướt qua Tống Xuyên, cười lạnh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lâm Việt, nở một nụ cười đầy chế giễu: "Chúc cậu sớm theo đuổi được."

Tống Xuyên biết, đây là dáng vẻ thường ngày của hắn, ôn hòa, nhã nhặn, bề ngoài càng không biểu cảm thì trong lòng sóng càng dữ dội.

Lâm Việt còn muốn tranh luận nhưng Tống Xuyên giơ tay ngăn lại: "Chúng ta đi thôi."

Lâm Việt không cam lòng trừng mắt nhìn Yến Cảnh Đình một cái, rồi quay lại, nhẹ giọng đáp: "Ừm, được."

Thật giống như giọng điệu cưng chiều giữa các cặp đôi.

Không biết có phải cố ý để chọc tức Yến Cảnh Đình hay không, Lâm Việt một tay đỡ Tống Xuyên, tay còn lại khẽ đặt lên eo cậu, nhìn từ phía sau, trông như Tống Xuyên đang dựa vào lòng Lâm Việt, cả hai chậm rãi trở về phòng bệnh.

Yến Cảnh Đình không quay đầu, để mặc hai người họ đi bước qua, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, lòng bàn tay đã bị móng tay cắt gọn gàng khắc lên vài vết hình trăng khuyết.

Tề Thiên Thần tò mò quay đầu nhìn họ đi xa, rồi thắc mắc hỏi: "A Đình, Tống Xuyên là ai? Sao em chưa từng nghe anh có người bạn này? Hai người rất thân sao?"

Cô ta là tiểu thư của một tập đoàn tài chính, từ nhỏ được nuông chiều, chỉ có người khác nhìn sắc mặt cô ta, nên cư nhiên không nhìn ra những ẩn ý trong chuyện này. Nói dễ nghe thì là đơn thuần, nói thẳng ra là ngu ngốc.

Điển hình của người ngốc nghếch có tiền, dễ bị lợi dụng.

Yến Cảnh Đình chớp mắt, che đi sự u ám bên trong, đáp: "Ha, thân đến mức không thể quen thuộc hơn nữa."

Hai chữ quen thuộc như bật ra từ kẽ răng.

Tề Thiên Thần không hiểu, còn muốn hỏi tiếp, Yến Cảnh Đình cúi đầu, nhìn vào mắt cô ta, nói: "Em không phải muốn ăn đồ Nhật ở quán mới mở sao, bây giờ chúng ta đi."

"Được ạ!" Tiểu thư lập tức bị giọng điệu ngọt ngào này làm cho mê mẩn, ôm lấy cánh tay Yến Cảnh Đình, làm nũng: "Em còn muốn đi dạo phố, xem phim, anh cũng phải đi cùng."

Đáy mắt Yến Cảnh Đình lóe lên một tia khó chịu, nhưng chỉ là thoáng qua, lập tức che giấu lại: "Được."

-------------------------------

Hai người trở lại phòng bệnh, Lâm Việt đỡ Tống Xuyên ngồi lại giường, tiện tay dựng bàn lên, sau đó bày đồ ăn vừa mua lên bàn. Vì dạ dày Tống Xuyên chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể ăn những đồ dễ tiêu như cháo. Cháo của quán này đóng gói rất kỹ, Lâm Việt mở mãi mới ra, dù ở bên ngoài lâu như vậy, cháo vẫn còn khá nóng, tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, làm Tống Xuyên mờ đi trong làn hơi đó, không thể thấy rõ biểu cảm.

Lâm Việt ngồi bên cạnh, ngước mắt nhìn trộm Tống Xuyên vài lần, thấy đối phương không để ý đến mình, anh mới không nhịn được mà mở miệng: "Xin lỗi, lúc nãy em vì nóng vội mới nói ra những lời đó, anh không… giận chứ?"

Tống Xuyên ngẩng đầu lên từ làn hơi nóng trước mặt, hơi nóng làm mặt cậu hơi đỏ lên, lông mày và mắt còn vương chút hơi nước, tạo cảm giác mơ hồ mập mờ, khiến tim Lâm Việt đập nhanh vài nhịp.

Tống Xuyên không biết khuôn mặt quyến rũ này của mình lại phạm phải tội gì, cười nhẹ: "Tất nhiên là không, tôi biết cậu nói dối để giúp tôi giải vây, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng."

Lâm Việt nghe những lời này, đầu cúi thấp hơn, không biết nên vui hay buồn, môi mấp máy định nói ra điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được những lời còn lại...

Thật ra không phải là nói dối, em thật sự thích anh mà.

"Đúng rồi," Tống Xuyên ăn từng miếng cháo nhỏ, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi "Lúc nãy người phụ nữ đó trông quen lắm, hình như là một minh tinh, cậu có biết cô ta không?"

"Ai?" Lâm Việt bị hỏi bất ngờ, suýt không phản ứng kịp, "Anh nói Tề Thiên Thần?"

Tống Xuyên gật đầu.

Lâm Việt ngạc nhiên nhìn cậu: "Anh không nhận ra Tề Thiên Thần sao? Cô ấy là tiểu hoa nổi tiếng nhất trong 2 năm gần đây, bộ phim nào cô ấy đóng cũng hot."

Mặt Tống Xuyên ngơ ngác, cậu không xem phim truyền hình, sở thích lớn nhất hàng ngày chỉ là đọc sách, xem tin tức, hưởng thụ cuộc sống tuổi già trước tuổi.

Lâm Việt thấy cậu hoàn toàn không biết gì, liền giải thích: "Dù sao cô ấy cũng là tiểu hoa tuyến 2 đang nổi, bất kỳ phim nào đóng cũng đều là nữ chính. Nhưng theo tin đồn, cô ấy là con gái độc nhất của tập đoàn tài chính nào đó, gia đình đổ không ít tiền để kéo tài nguyên mới mới có thể nổi tiếng như vậy. Nói trắng ra chỉ là một bình hoa, nhưng lại là một bình hoa có gia thế."

Tống Xuyên gật đầu.

Lâm Việt tiếp tục nói: "Mấy ngày nay em thấy trên mạng luôn có tin đồn Tề Thiên Thần đang hẹn hò với Yến Cảnh Đình, ban đầu em còn không tin, ai ngờ hôm nay nhìn thấy, lại là thật."

Lâm Việt nói xong, cẩn thận nhìn Tống Xuyên một cái, thấy đối phương không có biểu hiện gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tống Xuyên không nói gì, không biết có nghe thấy lời của Lâm Việt hay không, chỉ nhấm nháp từng miếng cháo nhỏ trước mặt, khuôn mặt vùi trong bát cháo to hơn cả mặt cậu, chẳng mấy chốc mà cậu đã ăn hết.

Lâm Việt nghe điện thoại xong quay lại, vừa thu dọn hộp cơm vừa nói: "Lúc nãy em nhận được điện thoại từ bên Lý tổng, bộ phim họ sắp xếp cho anh sắp khai máy, kịch bản chiều nay sẽ đến, đến lúc đó em sẽ đi lấy cho anh."

"Cảm ơn nhé" Tống Xuyên thỏa mãn ợ một tiếng, thu mình lại trên giường, đổi sang tư thế thoải mái hơn, "Bộ phim lần này nói về gì vậy?"

"Là phim dân quốc, tên là "Thụy Tuyết"" Lâm Việt mở điện thoại tra Baidu, nhập hai chữ "Thụy Tuyết", lập tức xuất hiện một loạt thông tin về bộ phim này, "Hình như kể về hai nhân viên tình báo ngầm trong thời chiến, phối hợp với nhau, cuối cùng nảy sinh tình cảm rồi ở bên nhau."

"Lần này anh đóng vai một đại quân phiệt, yêu sâu đậm nữ chính, sau khi phát hiện mình bị nữ chính lợi dụng thì hoàn toàn hắc hóa, cuối cùng bị nữ chính tự tay gϊếŧ chết. Cảnh diễn của anh trong giai đoạn đầu vẫn rất nhiều, diễn tốt chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Lâm Việt giơ ngón cái với cậu, Tống Xuyên yếu ớt cười: "Hy vọng là vậy."

"Chắc chắn anh sẽ làm được! Bộ phim này được đầu tư rất lớn, không cần lo lắng về mặt sản xuất. Để em xem nam nữ chính của phim này là ai, nếu là người nổi tiếng thì bộ phim này chắc chắn sẽ hot!" Lâm Việt phân tích đầy tự tin, tiện tay tìm kiếm tên nam nữ chính của "Thụy Tuyết" trên Baidu, bỗng dưng sững người.

"Sao vậy?" Tống Xuyên thấy anh nhìn chằm chằm vào điện thoại bỗng dưng bất động, linh cảm có điều gì không ổn, liền ngồi dậy, muốn nhích lại gần xem.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Lâm Việt hiện lên dòng chữ:

Nữ chính của "Thụy Tuyết" đã được xác định là Tề Thiên Thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »