Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 28: Động Tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Xuyên sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ từng tự tin, nhưng mối quan hệ giữa cậu và Yến Cảnh Đình, cậu tự tin cho rằng chỉ cần mình không chủ động tìm đến, thì cả hai người họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thực tế chứng minh, cú vả mặt lần này đến quá nhanh, nhanh đến mức Tống Xuyên chưa kịp chuẩn bị đã đánh cho choáng váng.

“Mẹ kiếp!” Lâm Việt ném điện thoại lên giường “Cái vận may quái quỷ gì thế này?”

Tống Xuyên cũng muốn biết, mình gặp được cái vận may chết tiệt gì đây.

Đúng là tuyệt vc.

Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao từ nhỏ đến giờ không bao giờ trúng xổ số, hóa ra vận may đều tích lũy đến bây giờ.

Vai diễn lần này là cơ hội đổi đời của Tống Xuyên, một bộ phim lớn với chi phí lớn và lưu lượng cao, dù nữ chính là Tề Thiên Thần thì cậu cũng không thể bỏ qua.

Hơn nữa, bộ phim “Thụy Tuyết” này trước khi bấm máy đã có độ thảo luận cao, thêm vào đó scandal giữa Tề Thiên Thần và Yến Cảnh Đình, càng khiến bộ phim thu hút nhiều sự chú ý. Chỉ riêng lưu lượng của nữ chính Tề Thiên Thần cũng đã đủ để tạo độ hot, chưa kể nam chính cũng không kém cạnh, là minh tinh mới nổi gần đây. Lâm Việt cho cậu xem ảnh và giới thiệu một phen, khiến Tống Xuyên mơ hồ có chút ấn tượng.

Phía đoàn phim bắt đầu quay từ rất sớm, Tống Xuyên nằm viện nghỉ ngơi vài ngày, bệnh dạ dày còn chưa khỏi hẳn, đoàn phim đã quyết định khởi quay, cậu chưa kịp đọc kỹ kịch bản đã phải bắt đầu.

Lâm Việt bận chuẩn bị phim mới nên không có thời gian đi cùng cậu, Tống Xuyên đành tự chuẩn bị hành lý, một mình đến đoàn phim. Nhìn các nghệ sĩ khác có vài trợ lý đi theo chăm sóc, còn Tống Xuyên không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, cậu thậm chí không có công ty quản lý, chỉ có thể tự mình làm mọi thứ.

Tống Xuyên không có tiếng tăm, lại là một tân binh không có gia thế, từ đầu đến cuối không ai thèm nhìn cậu một cái. Còn Tề Thiên Thần, với tư cách là ngôi sao hàng đầu, được sắp xếp vị trí mát mẻ, xung quanh có mấy trợ lý phục vụ.

Tề Thiên Thần đã trang điểm xong, đang chờ quay cảnh đầu tiên với nam chính, cô mặc một bộ sườn xám thời dân quốc, tóc dài búi cao trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài , dáng người uyển chuyển, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần...

Quả nhiên, người ta nổi tiếng không chỉ dựa vào gia thế.

Không trách Yến Cảnh Đình lại thích cô ta.

Một trợ lý nhỏ từ ngoài chạy tới, tay cầm ly trà sữa, vội vã chạy đến mà không chú ý bậc thang, trượt chân ngã sấp mặt. Trà sữa trên tay văng ra xa, suýt nữa trúng vào giày cao gót của Tề Thiên Thần.

Trà sữa không bắn vào người, nhưng cũng làm cô hoảng sợ đến biến sắc, chỉ tay mắng trợ lý nhỏ: “Cô có thể cẩn thận chút được không? Đôi giày này là hàng thiết kế riêng! Giá trị bằng nửa năm lương của cô, cô không đền nổi đâu!”

Trợ lý nhỏ vội vàng đứng dậy, trên người còn dính đất chưa kịp phủi, mồ hôi hòa với đất bám đầy mặt, nhếch nhác không tả nổi, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ đi mua ngay ly khác.”

Tề Thiên Thần trợn mắt, phẩy tay: “Biến đi.”

Trợ lý nhỏ không kịp lau mồ hôi, lập tức chạy đi.

Tề Thiên Thần dường như phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tống Xuyên, nhíu mắt suy nghĩ một lát, quay sang quản lý bên cạnh thì thầm điều gì đó, cả hai liên tục liếc nhìn về phía cậu.

Chắc đang bàn về cậu.

Tề Thiên Thần dường như đã biết thân phận của Tống Xuyên, gật đầu, chỉ lười nhác liếc qua cậu một cái, rồi lại nằm trên ghế để thợ trang điểm dặm lại phấn.

Cứ như thể người gặp Tống Xuyên hôm qua không phải là cô vậy.

Nam chính vừa trang điểm xong bước ra, Tống Xuyên bị bỏ mặc một hồi lâu mới được thông báo đi trang điểm.

Cậu mặc bộ quần áo thể thao bình thường, đội chiếc mũ lưỡi trai, tổng giá trị trang phục không quá ba con số. So với các diễn viên khác mặc đồ cao cấp, thương hiệu nổi tiếng bốn năm chữ số thật khó mà so sánh, nhưng so với nhân viên làm việc tại đoàn làm phim cũng không chênh lệch lắm.

Khi thợ trang điểm thấy cậu bước vào vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Tống Xuyên bỏ mũ ra, nhẹ nhàng hỏi: “Đến lượt tôi phải không?”

“À... ừ!” Thợ trang điểm ngây ra một lúc, mới chợt nhận ra, gật đầu: “Phải.”

“Cảm ơn.” Tống Xuyên mỉm cười, khóe môi nhếch lên, ánh mắt như có một tầng ấm áp, khiến thợ trang điểm đỏ mặt.

Khi tạo hình cho cậu, thợ trang điểm không nhịn được kinh ngạc. Tống Xuyên có gương mặt đặc biệt dễ trang điểm, từ chân mày đến mũi, môi, đâu đâu cũng đẹp như được đo đạc chính xác mà tạo ra. Đặc biệt là đôi mắt rất tình, trong trẻo, sạch sẽ, lại ấm áp nho nhã, nhìn ai cũng khiến người ta động lòng. Dáng người cậu tuy không quá nổi bật, nhưng cũng gần một mét tám, mang thêm miếng độn tăng chiều cao thì cũng là người cao ráo.

Cô đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm, trang điểm cho vô số minh tinh lớn nhỏ, nhưng người đẹp thế này, đã lâu rồi cô không gặp.

Thợ trang điểm vén hết tóc cậu ra sau tai, để lộ vầng trán mịn màng khiến cậu tăng thêm vài phần sắc sảo mạnh mẽ. Cảnh đầu tiên cậu phải mặc quân phục, dáng người Tống Xuyên vốn mảnh mai nên mặc bộ đồ này hơi rộng. Vì gương mặt cậu quá xuất sắc, tổ đạo cụ đặc biệt điều chỉnh lại bộ đồ này.

Nữ chính bộ phim tên là Ngọc Tuyết, bề ngoài là ca kỹ* trong chốn phong nguyệt, muốn dựa vào thủ lĩnh quân phiệt lúc bấy giờ để lấy tin tức. Tống Xuyên đóng vai thủ lĩnh quân phiệt Phó Ngôn, người bị cô lợi dụng.

ca kỹ*: người phụ nữ sống bằng nghề ca hát và mại da^ʍ trong xã hội cũ.

Yến Cảnh Đình vừa đến phim trường, chưa kịp đặt chân xuống đất, Tề Thiên Thần đã ngửi thấy mùi chạy tới, ôm tay hắn làm nũng: “Đã nói anh không cần đến rồi mà sao anh vẫn đến, công ty không bận à?”

Yến Cảnh Đình cố nén cảm giác khó chịu, nói: “Mấy hôm nay rảnh rỗi.”

“Vậy mấy ngày này anh ở bên em nhé?” Tề Thiên Thần dựa vào ngực hắn, làm nũng.

Yến Cảnh Đình chưa kịp trả lời thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồ lên, hắn ngước mắt nhìn, vừa hay bắt gặp bóng hình quen thuộc.

Tống Xuyên vừa thay đồ xong bước ra, khác hẳn với trang phục thoải mái thường ngày, bộ quân phục làm nổi bật dáng người cậu: vai rộng, eo thon, thẳng tắp cao ráo. Bộ đồ cứng rắn này kết hợp với khí chất ôn nhu của Tống Xuyên, tuy không đủ oai nghiêm nhưng lại có cảm giác như một kẻ phong lưu nho nhã*.

Phong lưu nho nhã*: cặn bã ôn nhu

Đồng tử Yến Cảnh Đình co lại, cơn ghen tức trào lên: cậu ta từ khi nào lại trở nên đẹp như vậy?

Trước kia ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng cúi đầu gù lưng, thậm chí không dám ngẩng mặt. Sao bây giờ rời khỏi hắn, lại trở nên phong quang đắc ý như thế?

Có lẽ ánh mắt của Yến Cảnh Đình quá nóng bỏng, làm Tống Xuyên cảm nhận được ánh nhìn đó, liền nhìn về phía ấy.

Và rồi cậu thấy một người mà cậu không hề muốn gặp chút nào đứng cạnh Tề Thiên Thần.

Hôm nay Yến Cảnh Đình không mặc vest mà mặc bộ đồ trắng đơn giản, làm nổi bật vai rộng chân dài của hắn và giảm bớt vẻ lạnh lùng thường thấy, phong cách này lại có phần trẻ trung rạng rỡ. Tề Thiên Thần đứng bên cạnh hắn, nhan sắc xinh đẹp, dáng người duyên dáng.

Đúng là trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi.

Yến Cảnh Đình ghé vào tai Tề Thiên Thần, khóe môi mỉm cười, không biết thì thầm điều gì mà khiến cô cười khúc khích.

Nhưng trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại liếc nhìn Tống Xuyên.

Tống Xuyên đã quay người lại, tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú xem kịch bản. Từ góc nhìn của Yến Cảnh Đình, hắn có thể thấy rõ cái cổ trắng nõn của cậu, hàng mi dài cong cong, sống mũi cao và đôi môi đỏ nhạt. Cậu rất tập chung không hề nhìn họ lấy một lần, điều này làm Yến Cảnh Đình cảm thấy thất bại.

Tề Thiên Thần không hiểu gì, ghé sát Yến Cảnh Đình, nói: “A Đình, câu chuyện anh kể lúc nãy không có phần sau sao? Em còn muốn nghe tiếp.”

“Không còn gì nữa.” Yến Cảnh Đình trả lời dứt khoát, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng thân mật vừa rồi.

Lạnh lùng và vô tình.

Tất cả đạo cụ và diễn viên đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn tuyên bố bắt đầu cảnh quay đầu tiên.

Cảnh đầu tiên diễn ra ở phòng hát, Tề Thiên Thần đóng vai Ngọc Tuyết, một ca kỹ trong chốn phong nguyệt, nổi tiếng khắp giới thượng lưu.

Nam chính bị lộ hành tung, buộc phải giả làm người hầu ẩn náu trong phòng hát, và nhiệm vụ của cô là bảo vệ nam chính. Phó Ngôn đến để bắt nam chính, nhưng vô tình bị Ngọc Tuyết thu hút, cuối cùng phải lòng cô.

Tiếng “action” vang lên, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Trong phòng hát, ánh đèn lung linh, xa hoa. Dưới sân khấu là những công tử nhà giàu đang thưởng thức màn biểu diễn, trên sân khấu là Ngọc Tuyết với dáng vẻ uyển chuyển, giọng hát ngọt ngào, khiến người ta mê mẩn.

Phó Ngôn do Tống Xuyên thủ vai đạp cửa bước vào, tiếng động lớn vang lên, thuộc hạ của anh lập tức xông vào, chẳng mấy chốc đã bao vây toàn bộ phòng hát. Khách khứa hoảng sợ chạy tán loạn, không lâu sau đã trống trơn. Ngọc Tuyết trên sân khấu vẫn bình tĩnh hát, sự hỗn loạn bên dưới không làm cô xao động. Phó Ngôn bước vào, ngồi xuống giữa sân khấu, rút khẩu súng từ thắt lưng ra đặt lên bàn.

Ông chủ phòng hát định bước lên ngăn cản, nhưng nhìn thấy súng liền sợ hãi lùi lại.

Phó Ngôn ngả người ra sau, tay đặt lên đùi nhẹ nhàng gõ nhịp, nhướng mày nhìn người phụ nữ trên sân khấu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Tề Thiên Thần trên sân khấu thật sự rất đẹp, nhưng ánh mắt của Yến Cảnh Đình chỉ dán chặt vào Tống Xuyên.

Từng cử chỉ, động tác của Tống Xuyên đã không còn là Tống Xuyên trong ấn tượng của hắn nữa, bây giờ cậu chính là Phó Ngôn.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, Phó Ngôn.

Tề Thiên Thần đang hát, ánh mắt đối diện với Tống Xuyên bên dưới, hơi thở bỗng chốc ngừng lại.

Tống Xuyên nhướng mắt, khóe mắt được điểm thêm một nốt ruồi lệ, đẹp đến mê hồn, còn đẹp hơn cả cô trên sân khuấu.

Nam chính vốn đóng vai một người hầu nghèo khổ, so với cậu lập tức bị lu mờ.

Cảnh quay đầu tiên kết thúc, Tống Xuyên được dẫn đi thay trang phục khác, đó là một bộ trường sam màu đen. Ban đầu vai diễn này dự định mặc bộ đồ tối màu để tôn lên tính cách phản diện của nhân vật, nhưng vì khí chất của Tống Xuyên quá thanh cao, nên họ đổi thành bộ trường sam màu thủy mặc*.

Màu thủy mặc*: ám chỉ màu nước mực, là sự pha trộn giữa màu đen và trắng hoặc xám, tạo nên màu sắc như tranh thủy mặc.

Cậu đeo một cặp kính gọng vàng, từ phía sau bước ra, trong sân, không chỉ diễn viên mà cả nhân viên cũng nhìn đến ngây ra.

Yến Cảnh Đình ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tống Xuyên bước ra, chỉ một cái nhìn thôi mà không thể rời mắt.

Trăng thanh gió mát, phong thái tao nhã.

Thật sự rất đẹp.

Yến Cảnh Đình cảm thấy cực kỳ khó chịu, sao trước đây hắn không phát hiện ra Tống Xuyên đẹp đến vậy?

Hắn chỉ muốn lấy bao tải bắt Tống Xuyên giấu đi, để mình hắn ngắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »