Chap 32: Tình yêu của Lâm Việt

Khi bóng dáng của Ngọc Tuyết dần khuất khỏi tầm nhìn, mí mắt Phó Ngôn cũng không chịu nổi nữa, nặng nề khép lại.

"Cắt!"

Mọi người đều giật mình vì tiếng "cắt" này, như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

"Quá hoàn hảo, rất tốt!"

Tống Xuyên bò dậy khỏi mặt đất, vừa rồi phát súng của Tề Thiên Thần bắn trúng ngực cậu, để diễn thật nhất, cậu ngã thẳng xuống đất không có bất kỳ đệm lót nào, khuỷu tay đập mạnh xuống nền, không biết có bị nứt xương hay không.

Cậu xoa xoa khuỷu tay, đạo diễn không biết từ lúc nào đã bước đến, rất tán thưởng nói với cậu: "Câu thoại cậu vừa thêm vào thực sự rất cảm động, rất hay."

Đúng vậy, câu thoại sau khi Tống Xuyên ngã xuống không có trong kịch bản, là cậu tự mình thêm vào.

Ánh mắt Yến Cảnh Đình dừng lại trên người cậu, vừa xem qua kịch bản nên hắn rất rõ, câu nói cuối cùng là do Tống Xuyên ứng biến.

Hắn bỗng có cảm giác, bóng lưng Ngọc Tuyết vội vã chạy trốn dần mờ đi, tiếng nói chuyện xung quanh cũng trở nên mờ nhạt, cái nắng chói chang cũng dần xa xăm, cảnh tượng thay đổi, trở lại buổi chiều mưa tầm tã đó, Tống Xuyên lảo đảo bước ra khỏi cổng nhà máy bỏ hoang.

"Hóa ra... tất cả chỉ là lợi dụng, anh chưa từng yêu tôi."

Lúc đó trong lòng Tống Xuyên có phải cũng nghĩ như vậy không?

Yến Cảnh Đình nhìn về phía Tống Xuyên, phát hiện cậu đã được mọi người vây quanh, xung quanh toàn tiếng khen ngợi thật lòng, còn nói cậu chuyên nghiệp, đến chết cũng diễn rất thật, đạo diễn cũng vỗ vai cậu cười nói muốn hợp tác lần sau.

Tống Xuyên bị vây quanh ở giữa có chút bối rối, đây coi như đã mở được cánh cửa vào giới giải trí, lần đầu tham gia dự án lớn không những không làm hỏng việc, còn được khen năng lực chuyên môn tốt, thực lực mạnh. Đạo diễn của "Thụy Tuyết" đã giành nhiều giải thưởng lớn, tác phẩm của ông luôn có tiếng vang, Tống Xuyên để lại ấn tượng tốt với đạo diễn, cũng là một khởi đầu tốt.

Yến Cảnh Đình đột nhiên cảm thấy mình như càng lúc càng xa Tống Xuyên, bây giờ Tống Xuyên... dường như không còn là Tống Xuyên trước đây, người mà hắn quay đầu là có thể nhìn thấy, ngoắc tay là đến.

Cậu đã hoàn toàn thoát khỏi hắn, có cuộc sống riêng, có công việc riêng, có mối quan hệ riêng.

Quan trọng nhất là, trong lòng Tống Xuyên, dường như hắn đã không còn quan trọng nữa.

Bàn tay buông thõng bên người của Yến Cảnh Đình siết chặt cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.

Vai diễn của Tống Xuyên chết sớm nên kết thúc quay phim sớm, một số người trong đoàn phim tụ tập làm cho cậu bữa tiệc đóng máy đơn giản. Tiệc xong, Tống Xuyên nhận tiền rồi ra về, còn những người khác tiếp tục làm việc.

Lần này cậu đóng vai nam ba trong dự án lớn, số tiền nhận được không nhỏ, ít nhất cũng ngoài dự đoán của cậu. Hơn nữa đạo diễn cũng rất hài lòng với cậu và nói mong chờ hợp tác lần sau.

Điều này cũng có nghĩa là Tống Xuyên sắp được nổi tiếng.

Đêm sau khi đóng máy, việc đầu tiên Tống Xuyên làm là gọi điện cho Lâm Việt, báo tin vui này và mời anh ăn cơm. Lâm Việt bên kia bớt chút thời gian, đặc biệt từ phim trường về.

Hai người gặp nhau tại nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng trong thành phố, Tống Xuyên đến từ sớm, đợi một lúc Lâm Việt mới chậm rãi tới.

Lâm Việt từ ngoài cửa bước vào, vẫn là bộ trang phục mang phong cách hơi cổ điển, áo khoác màu nâu xám kết hợp với giày Martens. Chỉ có điều mới không gặp một thời gian, tóc của Lâm Việt đã dài ra, ban đầu tóc dài vừa phải còn có thể coi là lãng tử, giờ đã biến thành kiểu tóc giống như người rừng, buộc lỏng lẻo sau đầu.

"Phim trường có chút việc bị trì hoãn, xin lỗi." Cả người Lâm Việt đều toát lên hai chữ mệt mỏi, hốc mắt thâm quầng giống như đã lâu không được ngủ ngon giấc.

Tống Xuyên rót cho anh ly nước: "Gần đây sao thế, sao lại mệt mỏi như vậy ?"

"Không có gì, chỉ là thù lao của diễn viên gặp vấn đề, không có gì lớn." Lâm Việt nói nhẹ nhàng, nhưng Tống Xuyên nhìn ra từ ánh mắt của anh, đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Vì Lâm Việt không muốn nói nên Tống Xuyên cũng không tiện hỏi thêm. Món ăn được mang lên, rượu Tống Xuyên gọi cũng được dọn ra.

Chỉ có hai người họ, Tống Xuyên không uống rượu, thay bằng trà, vốn chỉ định để Lâm Việt uống chút cho vui. Ai ngờ bên phim trường Lâm Việt gặp rắc rối, mấy ngày nay tâm trạng vốn không vui, lại mừng cho Tống Xuyên, hai cảm xúc đan xen lẫn lộn, kết quả là Lâm Việt một mình uống rất nhiều.

Từng chai từng chai rượu được uống, Tống Xuyên cúi đầu nhìn mấy chai rỗng dưới chân, lại nhìn Lâm Việt bên cạnh đã say mèm, cuối cùng nắm lấy cổ tay anh, ngăn ly rượu sắp đưa lên miệng: "Cậu đến để chúc mừng tôi, đến giờ tôi chưa nghe một câu chúc nào, chỉ thấy cậu liên tục uống rượu, sao, định uống đến khi tôi phá sản à?"

Lâm Việt như uống đến ngốc, mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào tay mình và tay Tống Xuyên đan vào nhau rất lâu, yết hầu khẽ động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Tống Xuyên, như muốn khắc ghi từng đường nét khuôn mặt cậu vào trong đầu.

Tống Xuyên tưởng anh uống đến mức đầu óc mê muội, bất lực thở dài: "Thôi được rồi, để tôi đưa cậu về nhà."

Lâm Việt đột nhiên cười khẽ, nấc cục một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng."

Tống Xuyên: "..."

Người uống rượu đều phản xạ chậm như vậy sao?

"Được rồi, cảm ơn nhé." Tống Xuyên như dỗ trẻ con, thuận theo lời anh nói. Giơ tay gọi nhân viên phục vụ thanh toán tiền, rồi đỡ lấy cánh tay của Lâm Việt, kéo anh từ ghế dậy. Lâm Việt cao hơn 1m8 đè lên người Tống Xuyên, cậu vốn yếu đuối, cảm giác như chỉ cần lảo đảo một chút là sẽ ngã xuống không đứng dậy nổi.

May mắn thay, nhân viên nhà hàng rất chu đáo, giúp Tống Xuyên đỡ Lâm Việt ra đường, sau đó đưa cả hai lên taxi.

Tống Xuyên sắp xếp Lâm Việt ổn thỏa, lục lọi trong trí nhớ, nhớ lại địa chỉ và nói cho tài xế, tài xế nhìn Lâm Việt say không biết trời đất gì qua gương chiếu hậu, nói: "Nôn trên xe, một lần hai trăm tệ."

Tống Xuyên: "..."

Xe chạy đi, lăn qua gờ giảm tốc, theo sự lắc lư của xe, cả người Lâm Việt như không có xương, đổ gục lên ghế, đầu tựa vào vai Tống Xuyên.

Cơ thể Tống Xuyên cứng đờ, hơi thở toàn mùi rượu, nồng nặc đến mức khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn.

Tống Xuyên cố gắng chịu đựng, mở cửa sổ ra, gió từ ngoài thổi vào mang lại cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Không lâu sau, xe dừng trước cổng khu chung cư của Lâm Việt, Tống Xuyên trả tiền, rồi kéo anh ra khỏi xe, dìu vào trong. Tống Xuyên tự cổ vũ bản thân, không biết đã thầm nhẩm bao nhiêu lần "Chiến thắng ở ngay trước mắt, nhân dân không thể bỏ cuộc"*, ngay khi cậu cảm thấy sắp chết vì mệt, cuối cùng cũng đến cửa nhà Lâm Việt.

“胜利就在眼前,人民不能放弃” : Tui cũng không biết câu này dịch như nào cho ổn hết :))

Tống Xuyên mở cửa đỡ anh vào, đến khi ném anh lên giường, chính cậu cũng ngã phịch xuống đất thở dốc, cảm giác này giống như vừa chạy marathon vậy.

Nghỉ ngơi đủ, Lâm Việt cũng đã nằm ngủ say sưa trên giường, Tống Xuyên vận động vai một chút, bước ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có chỗ để đặt chân, nhà Lâm Việt trông như bị trộm viếng*, quần áo vứt lung tung khắp nơi.

Trộm viếng: là trộm ghé thăm á.

Tống Xuyên nhớ lần trước cậu đến nhà Lâm Việt, nhà cửa còn khá gọn gàng. Xem ra, Lâm Việt đã bỏ không ít công sức dọn dẹp đón cậu.

Quần áo trên sàn trải từ phòng ngủ ra tới phòng khách, Tống Xuyên từ phòng ngủ bước ra, gom hết quần áo lại. Mặc dù Tống Xuyên không bị OCD, nhưng không có nghĩa cậu có thể chấp nhận căn phòng như bị trộm viếng này. Cậu tốt bụng xếp quần áo lại gọn gàng, đặt ngay ngắn trên ghế sofa.

Tống Xuyên vừa xếp xong quần áo, liền cảm giác có ai đó phía sau. Cậu quay lại thì thấy Lâm Việt từ lúc nào đã bước ra. Không biết là tỉnh hay đang mộng du, Lâm Việt đi lảo đảo, toàn thân như chỉ có khung xương giữ anh lại, trông như xác sống ngàn năm.

Tống Xuyên tức giận nói: "Không ngủ mà ra đây làm gì, giả ma à?"

Lâm Việt không có phản ứng gì, chỉ đờ đẫn nhìn cậu.

Tống Xuyên có chút nghi hoặc, ánh mắt Lâm Việt nhìn cậu rất lạ.

Ánh mắt u ám, còn toát ra... một khát vọng khó tả?

Chẳng lẽ bị ma nhập rồi?

Tống Xuyên lạnh người, giữa đêm khuya, trong nhà chỉ có hai người sống, mà một người không được bình thường, điều này rất dễ khiến người ta sợ hãi.

"A Việt?" Tống Xuyên thử gọi.

Lâm Việt như không nghe thấy gì, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu, từ từ tiến lại gần.

Tống Xuyên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, lùi lại mấy bước, cho đến khi chân đυ.ng phải ghế sofa phía sau: "A Việt... cậu không sao chứ?"

Lâm Việt từng bước áp sát, khi tới gần, đột nhiên ôm chặt Tống Xuyên vào lòng.

"A Việt! A Việt!" Tống Xuyên giãy giụa điên cuồng, nhưng sức lực của Lâm Việt thật đáng kinh ngạc, cậu càng giãy giụa thì anh càng siết chặt hơn.

"Lâm Việt!"

Tiếng gọi đầy đủ cả họ tên này làm Lâm Việt ngẩn ra một lúc, Tống Xuyên tưởng anh đã tỉnh, ai ngờ Lâm Việt lại ôm chặt hơn, tham lam hít thở mùi hương trên người cậu, miệng không ngừng thì thầm: "Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên... Em thích anh."

Tống Xuyên tưởng mình nghe nhầm, nhưng từng câu từng chữ chân thành như vậy, tuyệt đối không phải là ảo giác!

Vậy thì chắc chắn Lâm Việt điên rồi.

"Cậu điên rồi!"

"Em không điên, Tiểu Xuyên." Lâm Việt khẽ gọi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào "Em yêu anh, em thực sự yêu anh, Tiểu Xuyên, ở bên em đi."

Tống Xuyên bị anh ôm chặt không thể thoát ra, việc duy nhất cậu có thể làm là cắn mạnh vào cổ Lâm Việt.

Cơn đau bất ngờ này kí©h thí©ɧ Lâm Việt, khiến anh càng trở nên điên cuồng hơn.

Lâm Việt đè cậu xuống ghế sofa, quần áo Tống Xuyên vừa gấp gọn giờ lại bị ép dưới thân, trong lúc giãy giụa rối tung lên. Bàn tay lạnh lẽo của Lâm Việt đã luồn vào trong áo của Tống Xuyên, may mà lớp áo bên trong được nhét vào quần, Lâm Việt mò mẫm mãi cũng chỉ chạm được lớp áo sơ mi.

Bàn tay của Lâm Việt càng lúc càng gấp gáp, đã bắt đầu trượt xuống, chạm vào thắt lưng của Tống Xuyên.