Chương 33: Cuộc gọi

Tống Xuyên bị đè chặt xuống, sức lực của Lâm Việt không hề giảm đi vì uống rượu, ngược lại còn khỏe đến kinh ngạc. Cộng thêm chiều cao hơn 1m8 của anh, Tống Xuyên hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Tay của Lâm Việt đã cởi được một nửa thắt lưng của cậu, Tống Xuyên cảm thấy phần eo lỏng ra. Khi Lâm Việt định rút thắt lưng của cậu, bỗng một tiếng động lớn vang lên...

Người trên thân cậu phát ra tiếng kêu đau đớn, đầu Lâm Việt nghiêng đi và đổ gục xuống vai cậu, ngay lập tức không còn tiếng động nào nữa.

Bỗng cảm thấy cổ mình ẩm ướt, Tống Xuyên thở hổn hển, chưa kịp phản ứng lại từ cơn hoảng sợ. Cậu run rẩy đưa tay lên sờ, cảm nhận được một bàn tay đầy máu.

Cậu hoảng hốt, vội đẩy người đàn ông trên người mình sang một bên rồi tự mình thoát ra. Lâm Việt bất động nằm yên, bị đẩy vào góc của sofa. Trán bị đập chảy máu, máu chảy dọc theo mặt, nhuộm đỏ một mảng lớn đệm sofa.

Tống Xuyên luống cuống, phản ứng đầu tiên là ném hộp thủy tinh trong tay sang một bên. Chiếc hộp thủy tinh to bằng bàn tay bị ném vào góc tường, các cạnh cứng của nó vẫn còn dính vết máu. Tống Xuyên run rẩy chạm vào mũi của Lâm Việt, không biết có phải do quá sợ hãi hay không, cậu phải thử mấy lần mới cảm nhận được hơi thở yếu ớt.

Không lâu sau, xe cứu thương hú còi đến, cùng với đó là tiếng còi cảnh sát vang lên từng đợt.

Tống Xuyên vì quá sợ hãi, cậu sợ Lâm Việt nếu không tỉnh lại, cậu sẽ bị buộc tội gϊếŧ người. Để không mang tội danh bỏ trốn, cậu đã chủ động báo cảnh sát sau khi gọi xe cứu thương.

Lâm Việt được đưa đến bệnh viện, còn Tống Xuyên bị cảnh sát đưa về đồn.

Đồn cảnh sát giữa đêm khuya yên tĩnh đến lạ thường, không biết có phải do tâm lý của Tống Xuyên hay không, mà cậu luôn cảm thấy nơi này lạnh đến thấu xương, khiến cậu không ngừng run rẩy.

Viên cảnh sát trẻ ngồi đối diện cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng và gương mặt thân thiện nhất, để giúp người đàn ông đẹp trai trước mặt đang run như cầy sấy này bình tĩnh lại: “Trước khi có kết quả điều tra, chúng tôi sẽ không trách phạt cậu, cũng không làm hại cậu. Cậu chỉ cần kể rõ tình hình là được, có được không?”

Viên cảnh sát trẻ nghĩ rằng mình đã dùng giọng điệu dạy dỗ trẻ con, nhưng không biết rằng câu nói nhẹ nhàng "có được không" đối với Tống Xuyên như một lời nguyền chết chóc, và viên cảnh sát trẻ trong mắt cậu giống như một tên sát nhân đeo mặt nạ, khiến cậu run rẩy hơn, mắt rưng rưng, gần như sắp khóc.

“Tôi... tôi không biết, tôi sợ...”

“Cậu sợ gì, tôi đâu có làm gì cậu đâu.” Nếu không phải nhờ nhiều năm ở trường cảnh sát, viên cảnh sát trẻ đã sớm phát điên tại chỗ rồi. Anh ta thực sự không thể hiểu nổi một người đàn ông hơn 20 tuổi lại có thể sợ đến mức như đứa cháu trai* trong đồn cảnh sát.

cháu trai* : tiếng lóng ý chỉ sự hèn nhát.

Lẽ nào đằng sau tám chữ “Lập cảnh vì công, chấp pháp vì dân” trên tường là những công cụ tra tấn kinh hoàng sao?

Nhưng anh ta không biết là Tống Xuyên không sợ cảnh sát, mà cậu sợ rằng mình quá mạnh tay nên đã vô tình gϊếŧ chết Lâm Việt, nếu thế cậu sẽ mang tội danh gϊếŧ người, cuộc đời cậu sau này sẽ ra sao?

Gia đình và bạn bè của Lâm Việt sẽ ra sao?

Lúc này, một viên cảnh sát già bước tới, viên cảnh sát trẻ thực sự không biết phải làm sao, mếu máo phàn nàn với ông: “Người này đã run rẩy gần một tiếng đồng hồ rồi, làm như tôi có thể ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy.”

Viên cảnh sát già vỗ vai, nháy mắt với anh ta một cái.

Viên cảnh sát trẻ ngay lập tức hiểu ý, nhường chỗ cho viên cảnh sát già và bước ra ngoài.

Tống Xuyên thấy viên cảnh sát trẻ thân thiện đã rời đi, thay vào đó là một ông chú mặt mày dữ tợn, cậu càng run rẩy dữ hơn.

Viên cảnh sát già thấy vậy, không kiên nhẫn đập mạnh lên bàn, khiến bụi trên bàn cũng rung lên hai lần, rồi hét lớn: “Run cái gì mà run!”

Tống Xuyên giật mình, bị dọa đến mức không dám run nữa, mặt mếu máo nhìn về phía camera cầu cứu, nhưng người ở bên kia không hề thương xót mà lờ đi.

Viên cảnh sát già không hổ là đã ở đồn nhiều năm, chỉ nhìn qua là biết Tống Xuyên đang sợ hãi điều gì, nói: “Bệnh viện vừa báo, người đàn ông đó không sao, chỉ là trầy xước một chút, cậu không cần lo lắng.”

“Thật sao?” Tống Xuyên như người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Viên cảnh sát già thấy cậu bình tĩnh lại, giọng dịu đi, từ từ khuyên bảo: “Tại sao cậu đánh anh ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ có thể nói rồi chứ.”

Tống Xuyên hít một hơi sâu, đột nhiên không biết nên nói thế nào. Nếu nói thật, chuyện này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, hơn nữa Lâm Việt cũng sẽ mang tiếng xấu.

Dù Lâm Việt có ý định làm chuyện đó với cậu, Tống Xuyên cũng không nỡ để anh vào tù.

Cậu suy nghĩ, rồi nói: “Cậu ta uống say và ngủ trên giường, tôi đang dọn dẹp quần áo trong phòng khách, không ngờ cậu ta tỉnh dậy, đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi. Khu nhà đó an ninh kém, trước đây đã có vụ trộm, tôi tưởng là kẻ trộm nên mới ra tay mạnh một chút...”

Viên cảnh sát già rõ ràng không tin, nhìn anh với ánh mắt “Tôi chỉ yên lặng nghe cậu bịa chuyện”, nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Tống Xuyên chậm rãi gật đầu, cố tỏ ra vẫn chưa hết sợ, giọng nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết là cậu ta, nếu tôi nhìn rõ, thì sẽ không xảy ra chuyện này...”

Viên cảnh sát già giơ tay ra hiệu cậu ngừng khóc, Tống Xuyên nghẹn lại, mắt đẫm lệ: “Xin... xin lỗi.”

“Có đúng như vậy không, vẫn cần đợi người đàn ông đó tỉnh lại, xem anh ta nói gì.”

“Đợi cậu ta tỉnh lại?” Tống Xuyên lo lắng, nếu lời khai không khớp thì sao “Vậy khi nào tôi có thể đi?”

Viên cảnh sát già ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ về phía một chiếc ghế dài: “Ít nhất đêm nay không thể đi được, ở đó có chiếc ghế dài, cậu tạm nghỉmột đêm...”

Viên cảnh sát già đang nói thì viên cảnh sát trẻ chạy tới thì thầm vào tai ông điều gì đó, ông nghe xong nhìn Tống Xuyên một cái, gật đầu, rồi nói tiếp với Tống Xuyên: “Người đàn ông đó tỉnh rồi, nói là lỗi của anh ta, không phải lỗi của cậu. Khi hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì thì lại ấp úng không chịu nói. Ít nhất có thể đảm bảo rằng cậu tạm thời không bị giam giữ.”

Tống Xuyên thở phào, viên cảnh sát già ngửi thấy có gì đó không đúng, tiến lại gần, cười toe toét nói: “Chuyện giữa các cậu, chắc không đơn giản như vậy.”

Tống Xuyên trong lòng hoảng loạn, đối diện với ánh mắt gặp ánh mắt của ông ta, sự hoảng sợ trong mắt mặc dù cậu đã kịp che dấu, nhưng vẫn bị viên cảnh sát già nhiều kinh nghiệm nhìn thấu.

Viên cảnh sát già cười lớn, dựa lưng vào ghế: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói bâng quơ thôi.”

Ông không có ý định vạch trần Tống Xuyên.

Lúc này, Tống Xuyên mới hơi thả lỏng, đột nhiên nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Viên cảnh sát già nói với Tống Xuyên: “Tìm người đến bảo lãnh cậu là có thể đi.”

Viên cảnh sát trẻ đưa điện thoại cho cậu, Tống Xuyên nhận điện thoại, lướt danh bạ từ đầu đến cuối, phát hiện mình không có ai để gọi.

Ngón tay cậu dừng lại ở cuối danh sách, do dự một lúc lâu lâu.

Viên cảnh sát già thấy sự do dự của cậu, tốt bụng nhắc nhở: “Sao vậy? Người thân, bạn bè đều có thể.”

Người thân duy nhất của Tống Xuyên đã qua đời, còn bạn bè, hình như cậu chỉ có mỗi Lâm Việt.

Cậu do dự rất lâu, cuối cùng cũng bấm gọi một số.