Chương 1: Tiểu Thư Sinh rơi xuống nước

Quay về trường cũ thuyết giảng xong, khó khăn lắm Yến Tri An mới thoát ra được từ trong vòng nhiệt tình của các đàn em ở ngoài cửa, liền nghe thấy có người kinh hô: “có người rơi xuống nước rồi.”

Cô hơi cau mày, không kịp suy nghĩ, chạy qua theo đoàn người, vượt qua hàng rào, không lãng phí giây nào,cô liền nhảy vào trong nước.

Trong nước không như trên bờ, gợn sóng mờ tối làm ảnh hưởng đến tầm nhìn, cô miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy một bóng dáng, không cử động, không vẫy loạn, Yến Tri An không biết vì sao, trái tim cô lỡ mất một nhịp, có một cảm giác tim đập nhanh mà không thể giải thích được.

Cô hơi cau mày, thở sâu, thả mình vào trong nước, tiến về phía hình bóng đang chìm xuống.

Quý Thanh Lâm để mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy bản thân, cảm nhận dòng nước sông lạnh như băng bao bọc chặt kín lấy mình, nhưng lại chút không khó chịu, ngược lại còn thấy thư thái.

Nhưng ngay trước khi bóng tối đến, anh dường như lại gặp được tướng quân.

Tướng quân cưỡi ngựa mà đến, tay cầm cầm thanh kiếm dài, vượt bỏ mọi khó khăn, ôm anh vào trong ngực.

Yến Tri An không biết, cô kéo chặt người đó vào trong ngực, nhanh chóng bơi vào bờ.

Đưa người lên bờ cô mới phát hiện người mà mình cứu đẹp biết bao, lại phát hiện cảm giác loạn nhịp vừa nãy khi ở trong nước lại xuất hiện.

Cô thu lại ánh nhìn mà không để lại dấu vết, sơ cứu cho anh.

Thời gian Quý Thanh Lâm rơi xuống nước không lâu, rất nhanh đã nhổ ra nước trong miệng, chỉ là cơ thể anh không tốt, bắt đầu ho dữ dội, như thể ho ra tất cả lục phủ ngũ tạng trong người.

Yến Tri An nhìn thấy sắc đỏ bất thường trên khuôn mặt xinh đẹp của anh, khi một lần nữa chạm vào anh thì mới phát hiện cơ thể anh đang run rẩy dữ dội.

Cô ngập ngừng, hơi tiến đến gần hơn.

Nhiệt độ trên người cô truyền sang Quý Thanh Lâm, anh dán vào thật gần trong tiềm thức, muốn hấp thụ hơi ấm từ cô.

Yến Tri An do dự hai giây, cau mày ôm anh vào trong ngực, điều này không giống cô của bình thường, có điều có thể vì người này đẹp trai quá, Yến Tri An tự giải thích trong lòng với bản thân như vậy.

Trên bờ đã có người gọi xe cấp cứu, gần viện y học là bệnh viện trực thuộc, đến rất nhanh.

Nhân viên y tế vội đưa anh lên cáng, Yến Tri An cũng chuẩn bị tách ra.

Trong đám người có người gọi cô:

“Tri An!”

Quý Thanh Lâm vẫn còn đang mê man nghe thấy cái tên này, trái tim đột nhiên run rẩy, khó khăn mở mắt ra.

Nhưng lại không nhìn rõ diện mạo của người đối phương, trong mắt chỉ có một bóng lưng đối diện với bản thân, mơ hồ, bóng dáng mảnh khảnh và thẳng đứng.

Anh gọi: “tướng, tướng quân.”

Nhưng không ai nghe thấy, nhân viên y tế nhấc cáng lên rời đi, khẩn trương đưa người đi cấp cứu.

Yến Tri An lại không biết người mà mình cứu đã tỉnh lại, cô vắt vắt quần áo ướt của mình, đi về phía người đang gọi mình

“ngại quá, em cần nhanh chóng đi thay quần áo, lần sau mời anh đi ăn.”

“ăn lúc nào cũng được, em mau đi về đi, đừng để sinh bệnh.”

Người trong cuộc chia nhau rời đi, bọn họ không biết, video quay lại đoạn giải cứu này được cư dân mạng tải lên mạng, vì nhan sắc của hai người, cho nên đã trở nên hot.

Chỉ có điều, không đến nửa ngày, video đã bị gỡ xuống, độ hot bị áp xuống.

Bệnh viện trực thuộc viện y học.

Ngoài phòng bệnh, không khí ngưng đọng.

Quý Ngạn Thần không giận tự uy, khiển trách một số vệ sĩ đứng trước mặt ông, ghê băng dài phía sau ông, có hai nữ một nam đang ngồi.

Người phụ nữ lớn tuổi đang khóc, trái phải một nam một nữ, đang an ủi.

“mẹ, mẹ đừng sốt ruột, em trai không sao mà.”

“đúng vậy, bác sĩ cũng nói cứu kịp thời, sẽ không có nguy hiểm.”

Bọn họ chính là bố mẹ và anh em ruột của Quý Thanh Lâm.

Quý Thanh Lâm vì bị suy giảm miễn dịch bẩm sinh, trong nhà lại là đứa nhỏ nhất, nên từ nhỏ anh đã được gia đình coi như báu vật mà nuôi dưỡng.

“đang yên đang lành, sao lại như vậy, sao lại rơi xuống nước được chứ?” bà Quý nghẹn ngào, “vốn dĩ cơ thể nó đã không tốt, lần này rơi xuống nước, cơ thể nó...”

Cơ thể của Quý Thanh Lâm, như một quả bom hẹn giờ, mọi lúc, mọi nơi đều có thể phát nổ chỉ vì một chút vấn đề nhỏ, thì càng đừng nói lần này rơi xuống nước, nhà họ Quý đều không dám tưởng tượng.

Một gia đình chỉ một cái dậm chân bên ngoài đều có thể khiến người run sợ, lúc này đây lại chỉ có thể đầy lo lắng sốt ruột, bất lực đối diện với phòng cấp cứu.

Đợi đến tối, Quý Thanh Lâm mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“đã không còn nguy hiểm gì rồi.”

Bác sĩ vừa ra, đã bị bốn người vây quanh, nói xong những việc chăm sóc cần chú ý, liên tục chắc chắn không còn nguy hiểm, mới rời đi được.

Mặc dù đã nói không còn nguy hiểm, Quý Thanh Lâm vẫn bị đưa vào phòng vô trùng, người nhà họ Quý đứng ở ngoài nhìn một lúc, để lại chị gái của Quý Thanh Lâm là Quý Vận ở lại chăm sóc mới rời đi.

“người cứu Thanh Lâm điều tra chưa?”

Quý Ngạn Thần lúc này mới có thời gian nghĩ đến việc xử lý chuyện đuối nước này.

Vâng.” đứa con lớn nhất nhà họ quý, Quý Cần mở miệng: “Yến Tri An, bác sĩ, hôm nay nhận lời mời của trường cũ về thuyết giảng, có lẽ là trùng hợp gặp được Thanh Lâm rơi xuống nước nên cứu Thanh Lâm.”

Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, Quý Thanh Lâm khi còn nhỏ từng bị bắt cóc, địa vị của nhà họ Quý quá cao, luôn có những kẻ vì lợi ích mà muốn xuống tay.

Ông Quý: “cô ấy cứu được Thanh Lâm, đối phương có yêu cầu gì, cứ để cô ấy đề ra.”

Bà Quý đột nhiên nói: “biểu thị cho thật tốt ý cảm ơn của chúng ta, thái độ chút một chút.”

“mẹ, sao vậy?”

“cô gái đó, là bác sĩ.”

Quý Cần ngập ngừng, hiểu được ý của mẹ, gật đầu.

“vâng.”

**

“không cần, chỉ là thuận tay mà thôi.”

Yến Tri An không ngờ rằng bản thân thuận tay cứu một người lại là người có quyền có thế.

Nhìn cách ăn mặc hoàn hảo trước mặt, khí thế đầy người, còn có người vệ sĩ mặc đồ đen không dễ động vào phía sau, Yến Tri An vẫn có chút ngạc nhiên.

Chủ yếu là cô không nghĩ đến gia đình này lại để một người có thân phận như vậy để đến cảm ơn.

Quý Cần cũng không ngờ người trước mặt này lại bình tĩnh như vậy.

Lời cảm ơn của anh cùng với đề nghị đưa ra, có thể như tiền giúp cho một đời sống không phải lo lắng, cũng là chìa khóa tiến vào tầng lớp cao hơn, mà người phụ nữ trước mặt lại bình thản từ chối.

Quý Cần: “vẫn rất cảm ơn cô Yến, nếu như có khó khăn gì, về sau cô Yến có thể nhà tìm nhà họ Quý chúng tôi.”

Quý Cần lấy danh thϊếp ra.

Yến Tri An nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.

“cảm ơn.”

Quý Cần biết cô căn bản không để ý, nhận lấy chẳng qua là vì lịch sự.

Nhưng bất luận là vì sao, một người lạnh nhạt thì dễ khiến người ta có hảo cảm hơn là một người có lòng tham.

Quý Cần sau khi đưa ra danh thϊếp và câu nói đó liền xoay người rời đi.

Thời gian của anh quả thật rất quý, nếu như không có lời nói đó của mẹ, người hôm nay xuất hiện ở đây có lẽ là trợ lý của anh chứ không phải đích thân anh đến.

Sự xuất hiện của Quý Cần không gây ra bất kỳ thay đổi nào cho cuộc sống của Yến Tri An, đề nghị mà Quý Cần đưa cô khi đặt trên người bình thường thì quả thật rất động lòng.

Nhưng cô chỉ có một mình, lại được xưng là “bác sĩ thiên tài”, tiền trong tay cũng đủ để tiêu, có một số thứ đối với cô mà nói có sức hấp dẫn, nhưng cũng không quá lớn.

Cô vẫn thích đơn giản, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Yến Tri An hờ hững của lúc này không biết, có lẽ số phận, đã được định sẵn.