Chương 5: Tiểu Thư Sinh mời cơm

Từ nhỏ đến lớn, thời gian anh ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà.

Nhưng lần này có lẽ là thời gian vui vẻ nhất khi ở bệnh viện của Quý Thanh Lâm.

Mỗi ngày đều có thể gặp Yến Tri An, mỗi ngày đều có thể trò chuyện cùng Yến tướng quân.

Niềm vui thích trong mắt Quý Thanh Lâm dường như sắp tràn ra ngoài.

Mỗi ngày khi người nhà đến thăm anh, đều cảm nhận được rõ ràng có điều gì đó không đúng.

Nhưng hôm nay Quý tiểu thiếu gia không vui.

Bởi vì đã đến chiều, nhưng anh vẫn chưa gặp được Yến tướng quân.

Anh nhìn y tá đến đó nhiệt độ cơ thể mình, không nhịn được hỏi:

“ừm...hôm nay bác sĩ Yến nghỉ sao?”

Y tá: “bác sĩ Yến là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện, không có thời gian đi làm cụ thể, bình thường chỉ điều trị các ca khẩn cấp.”

Quý Thanh Lâm ngạc nhiên, anh chưa từng hỏi Yến Tri An những điều này.

“vậy sao mấy ngày nay bác sĩ Yến luôn ở bệnh viện vậy?”

“bác sĩ Thẩm kéo bác sĩ Yến đi nghiên cứu bệnh án, vì vậy mấy ngày nay mới ở đây.” Y tá giải thích, “nhưng hình như hôm nay bác sĩ Yến có tiết ở viện y học, vì vậy hôm nay không đến.”

……

Quý Thanh Lâm nhìn phong cảnh trôi qua, khoảng cách càng ngày càng gần viện y học, cũng khiến anh không kiềm chế được nhịp tim đập nhanh hơn.

Nửa tiếng trước, anh nghe xong lời của y tá, nhanh chóng yêu cầu vệ sĩ làm thủ tục ra viện cho mình.

Hai ngày trước anh có thể xuất viện được rồi, chỉ vì Yến Tri An, mới không nỡ đi mà thôi.

Nhưng Yến Tri An không có ở bệnh viện, anh cũng không còn ý nghĩa gì để ở lại.

Quý Thanh Lâm để vệ sĩ dừng xe ở nơi khuất, cũng không cho bọn họ đi theo, mang theo thời khóa biểu mà anh nghe ngóng được, đi về phía giảng đường viện y học.

Lúc anh tới nơi, còn chưa đến tiết học, trường học sắp xếp bài giảng của Yến Tri An vào buổi chiều thứ 4 hoặc thứ 6, cả một buổi đều có tiết, xem cô có thời gian sắp xếp được là được.

Bài giảng của cô không phải tiết học môn chuyên ngành, trường học đặc biệt mở một môn - lý luận thực hành y học lâm sàng.

Cũng sẽ tính điểm.

Bài thuyết giảng ngày hôm đó của Yến Tri An đã làm cho cô nổi tiếng trong trường, tiết học của cô vừa công bố, đã được sinh viên nhiệt tình đăng ký.

Ngoài những sinh viên đăng ký được thì còn có cả những sinh viên không đăng ký được, ngồi đầy cả giảng đường.

Dù sao cũng có giảng viên vừa giỏi lại vừa xinh đẹp, ai chẳng muốn đến xem.

Quý Thanh Lâm tìm một góc, ngồi trong đám người, hòa vào làm một với đám đông sinh viên đó.

Xung quanh lúc nào cũng có người quay qua nhìn anh.

Tiểu thiếu gia cao quý khí chất lạnh lùng, cho dù đeo khẩu trang cũng không che được gương mặt ưa nhìn.

Khiến cho đám sinh viên thì thầm to nhỏ, đây là sinh viên lớp nào, sao từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy.

Chuông reo lúc hai giờ, giảng đường lập tức yên tĩnh lại.

Yến Tri An xuất hiện đúng giờ trên giảng đường.

Cô mặc bộ âu phục đen trắng thoải mái, kết hợp cùng một chiếc quần âu, sơ mi để trong cạp quần, khoe hết trọn được đôi chân dài thẳng tắp.

Phòng học yên tĩnh ngay lập tức có tiếng hò hét.

Quả thật, tiết học y học lâm sàng trong các lớp học của “hòa thượng” đột nhiên xuất hiện một người xinh đẹp như vậy, còn là nữ giới, làm sao có thể bảo nhóm sinh viên đang trong độ tuổi thanh xuân này không reo hò được chứ.

Yến Tri An đối với những tiếng reo hò của họ không biểu thị bất kỳ sự không vui nào.

Sau khi cho bọn họ thời gian, mới bình tĩnh vẫy tay.

Đôi mắt trong veo và hờ hững của cô quét qua đám đông bên dưới, sinh viên đang ồn ào bên dưới lập tức yên tĩnh lại.

Quý Thanh Lâm nhìn người trên bục giảng, gương mặt mang theo nụ cười tự hào thường ngày.

Tướng quân vẫn là tướng quân, cho dù chuyển thế, vẫn có thể dễ dàng trấn áp binh sĩ bên dưới, mặc dù bây giờ là sinh viên.

Yến Tri An đối diện với hàng trăm sinh viên không thì cũng không khác biệt gì như đối diện với một đống bắp cải trắng, mở giáo án của bản thân, bắt đầu giảng bài.

Lời nói của cô ngắn gọn đơn giản, với các thuật ngữ chuyên môn vô cùng nắm chắc, kiến thức lý thuyết khó hiểu hiểu được l*иg vào một số câu chuyện, biến kiến

thức nhàm chán trở nên có ý nghĩa.

Quý Thanh Lâm nhìn cô, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ, lười biếng lại tùy ý.

Bất ngờ, ánh mắt Yến Tri An vô ý lướt xuống dưới, bắt gặp ánh mắt của anh.

Trái tim Quý Thanh Lâm lỡ nhịp, thấy Yến Tri An dừng lại nhìn mình, anh ngồi thẳng lưng lên không ít, mỉm cười với cô.

Yến Tri An đúng là còn không biết người này còn sẽ đến tiết học của cô, do dự rồi cũng cười lại, chỉ có điều cô ở trên bục giảng, hướng mắt về một phía nhất định, lập tức gợi lên sự chú ý của những sinh viên này.

Bọn họ bắt đầu nhìn xung quanh, thì thầm to nhỏ.

Chỉ có Quý Thanh Lâm biết, nụ cười này cười với anh, trong lòng anh có một niềm vui âm thầm.

Một tiết học kéo dài 3 tiếng, giữa giờ nghỉ ngơi 10 phút, lúc kết thúc sinh viên vẫn còn không nỡ.

Quý Thanh Lâm nhìn những sinh viên tràn trề sức sống thanh xuân xung quanh Yến Tri An, còn Yến Tri An cũng vô cùng kiên nhẫn, có một chút thất vọng trên gương mặt anh.

Nhưng khi thấy Yến Tri An từ chối khi có sinh viên hỏi sinh viên phương thức liên lạc, sau khi cô vẫy tay với chính mình, thì thất vọng đến nhanh, đi cũng nhanh.

Anh đi về phía Yến Tri An đang đứng đợi ở cửa.

“sao lại đến?”

Đang đeo khẩu trang, tóc mượt xõa bên tai, lúc nãy anh đi có hơi nhanh, ngực thở phập phồng, thân hình cao lớn của anh chỉ có đứng đó thôi cũng lập tức nhận được rất nhiều sự chú ý.

“... thuận đường đi qua, liền muốn đến xem xem.”

Thấy anh thở gấp, Yến Tri An liền lấy nước cô để bên cạnh nhưng vẫn chưa uống đưa qua.

Quý Thanh Lâm uống vài ngụm nước, mới ổn định lại.

“cảm ơn.” Quý Thanh Lâm cong mày, mắt tràn đầy ánh sáng, giọng nói như tiếng ngọc va chạm truyền ra sau lớp khẩu trang.

Đôi mắt Yến Tri An sâu sắc, mở miệng nói: “anh còn cần ở lại không, tiết học của tôi kết thúc rồi.”

“không cần, có thể đi cùng cô không?”

“vậy đi thôi.”

Hai người sánh bước rời khỏi, cùng nhau đồng hành, có một sự hòa hợp đặc biệt.

“tự mình đến?”

“vệ sĩ đợi ở ngoài cổng.”

“ừ, tôi tiễn anh ra đó.”

Vệ sĩ kiêm là lái xe, mở cửa xe đợi ở ngoài cổng.

Yến Tri An thuận theo tốc độ của Quý Thanh Lâm, từ viện y học ra đến ngoài cổng, đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Cô nhìn người đang đứng ở trước xe không chịu ngồi vào, ánh mắt biểu thị “sao lại không vào?”

Quý Thanh Lâm chần chừ, nói nhỏ:

“ân nhân, tôi có thể mời cô ăn cơm không?’

Yến Tri An không ngờ người này do dự lâu như vậy chỉ vì một câu nói này, cười nhẹ đồng ý.

“có thể.”

Có một nụ cười trong mắt Quý Thanh Lâm, mở cửa xe, lịch thiệp mời cô lên xe.

“cô có muốn ăn gì không?”

“không kén chọn, gì cũng được.”

Nhà hàng Quý Thanh Lâm đưa Yến Tri An đến cách đó không xa, không đến nửa tiếng, hai người xuống xe.

Anh đeo khẩu trang, vừa bước vào chỗ được đặt trước, liền có điện thoại.

Trực tiếp nghe máy trước mặt Yến Tri An.

“mẹ.”

“Thanh Lâm, con ở đâu vậy, lúc nào thì về nhà ăn cơm?”

Quý Thanh Lâm nhớ ra bản thân ra viện còn chưa báo với người nhà, bởi vì khả năng tự miễn dịch của anh thấp, các đầu bếp tại nhà đặc biệt tìm thực đơn từ các giáo sư dinh dưỡng quốc tế, vì vậy trên phương diện ăn uống, nhà họ Quý cũng vô cùng quan tâm.

Anh vội vàng nói: “con ở bên ngoài, đi...ăn cơm với bạn, không cần đợi con.”

“bạn?”

Quý mẹ hơi ngạc nhiên, bà là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng con trai từ “bạn” này.

“vâng” Quý Thanh Lâm liếc nhìn Yến Tri An, hơi nóng tai, nhấn mạnh một lần nữa: “bạn rất quan trọng.”

Quý mẹ sững sờ cầm điện thoại, nhưng cũng không ngăn cấm: “vậy về sớm một chút, chú ý đồ ăn nhé.”

“vâng, con sẽ chú ý.”

Quý Thanh Lâm cất điện thoại, tai vẫn còn đỏ, liền nghe thấy Yến Tri An nói bên tai: “bạn...rất quan trọng?”

Quý Thanh Lâm chỉ cảm thấy má mình nóng bừng, nhất thời không dám nhìn Yến Tri An, đưa thực đơn đến trước mặt cô: “cô muốn ăn cái gì?”

Yến Tri An mở menu, liền phát hiện các món ăn ở chỗ này đều là món cô thích, chỉ có điều lật hai trang cũng không gọi món, cô nói với nhân viên phục vụ:

“có đồ ăn thanh đạm không?”

“có ạ, cô có thể xem trang cuối.”

Yến Tri An nhìn nhìn, lúc này mới gọi món, cũng không hỏi ý kiến Quý Thanh Lâm.

ở bệnh viện vài ngày, cô có thể coi như cô đã hiểu được tình hình cơ thể của anh, đối với thức ăn anh có thể dùng được cũng biết rõ ràng.

Quý Thanh Lâm không có ý kiến gì, thậm chí trong lòng còn có chút mừng.