Chương 9: Tiểu Thư Sinh giận dỗi

Một buổi tụ họp của một nhóm các bác sĩ, không có hát kara, không có quẩy đêm, một nhóm người đã chọn một nông gia trang vô cùng thích hợp để dưỡng sinh, còn là gia trang trên đỉnh núi.

Tập hợp dưới chân núi, quả thực có không ít người đưa người nhà đi theo.

Quý Thanh Lâm vừa xuống xe đã lập tức nhìn thấy Yến Tri An vô cùng nổi bật trong nhóm người, cô mặc một bộ đồ thể thao xanh trắng, tóc ngắn gọn gàng, đang trò chuyện cùng người bên cạnh.

Lúc này tầm mắt của anh mới dời đi nhìn vào một người khác.

Một người đàn ông, gương mặt tinh mi kiếm mục (chỉ gương mặt và phong cách chính trực), dáng người cao cao, là người nhìn thấy ở bệnh viện ngày hôm đó, người của khoa bên cạnh, đồng nghiệp của Yến tướng quân.

Quý Thanh Lâm mím môi, theo bản năng đi đến gần Yến Tri An.

“đến rồi.” Yến Tri An nhìn thấy Quý Thanh Lâm, cười nói.

Người đàn ông bên cạnh có dừng lại, cười nói: “bạn?”

Một câu nói khiến cho Quý Thanh Lâm lập tức nảy sinh địch ý.

“ừ, Quý Thanh Lâm.” Yến Tri An giải thích đơn giản, “đồng nghiệp của tôi, Giang Trì.”

Quý Thanh Lâm đến gần về phía Yến Tri An hơn, chào hỏi với cậu ta.

Thấy như vậy, Yến Tri An cũng không nói gì.

Đứng quá gần, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Yến Tri An truyền đến.

Quý Thanh Lâm nhìn cô, hơi cúi đầu, thì liền thấy được cái gáy và xương quai xanh xinh đẹp của cô, anh nóng bừng cả mặt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Anh luôn có thể nghĩ về một số điều không phù hợp.

Quý Thanh Lâm hơi khó mở lời.

Luốn muốn vài thứ.... không quá đứng đắn.

Giang Trì hơi nhướn mày, nhìn ánh mắt khó hiểu của Quý Thanh Lâm.

“xem ra mọi người đều tập hợp đủ rồi, xuất phát!”

Quý Thanh Lâm nhìn bậc thềm dài trước mắt, bất giác nhận ra hôm nay bọn họ phải leo núi.

Nông gia trang ở lưng chừng núi, bọn họ phải tự mình leo lên, không có cáp treo, không có khiêng lên..

Mặt Quý Thanh Lâm trắng bệch, nhưng nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau Yến Tri An, đúng lúc này Giang Trì cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, anh cảm thấy bản thân có thể làm được.

Yến Tri An biết cơ thể anh không khỏe, cũng luôn đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng có vài đồng nghiệp đi qua bên cạnh thì chào hỏi nói đơn giản hai câu với họ, sau đó rất nhanh lại quay về bên cạnh Quý Thanh Lâm.

Hai người từ giữa đoàn, dần dần rớt lại sau cùng.

Cơ thể Quý Thanh Lâm rất mệt, nhưng trong lòng không nhịn được thấy vui mừng.

Bọn họ không vội đuổi theo, chậm rãi đi được một giờ đồng hồ, cũng mới đi được một nửa.

Thấy chàng trai bên cạnh hô hấp nặng nề, Yến Tri An nhìn xung quanh, kéo người đi tìm hòn đá to bên đường.

“nghỉ chút đã.”

Người còn lại đã không còn sức, mái tóc mềm được để ra sau tai, vẽ nên một góc nghiêng đẹp trên gương mặt của anh, mặt anh trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt gật đầu.

Anh âm thầm dung tay xoa chân, Quý Thanh Lâm hơi cau mày, cảm giác đau từ chân truyền đến, làm cho anh chịu đựng rất khó khăn.

Yến Tri An không nói gì, nhìn chân của Quý Thanh Lâm, trầm ngâm suy nghĩ.

“uống chút nước đi.” Yến Tri An đưa nước mà cô mang theo đưa cho anh.

Quý Thanh Lâm chỉ mang theo sự vui mừng, còn lại thì không mang gì, có hơi ngượng ngùng nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

“đau chân?”

Tiếng của Yến Tri An đột nhiên vang lên.

Quý Thanh Lâm lúng túng.

“ở trường học tôi đã từng học matxa,” Yến Tri An mặt không biểu cảm, “thử không?”

Mat-xa....

Điều đó chẳng phải có nghĩa là cô sẽ chạm vào anh?

Tai Quý Thanh Lâm lập tức đỏ lên.

“cô...sao lại học cái này?” Quý Thanh Lâm đánh trống lảng chuyển chủ đề.

Rảnh rỗi đến mức nhàm chán nên thêm cho bản thân một chút tài nghệ.

Quý Thanh Lâm có chút hy vọng mơ hồ, lại không dám hưởng thụ.

Anh chớp chớp mắt, do dự không dám nhìn Yến Tri An, nói: “tôi...”

“nhấc chân.”

Anh còn chưa nói, Yến Tri An đã ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Quý Thanh Lâm nuốt những lời định nói lại.

Yến Tri An thấy bộ dáng đỏ mặt xấu hổ của người này, khuyên giải theo thói quen: “tôi là bác sĩ, không cần nghĩ nhiều, khỏa thân cũng đã nhìn nhiều rồi, matxa chân thôi mà.”

Yến Tri An cụp mắt, gương mặt bình tĩnh.

Dường như thật sự là một bác sĩ công tư phân minh.

Nhiệt độ nóng rực của cuộc đấu tranh nội tâm của Quý Thanh Lâm như bị dội một chậu nước lạnh, ngay lập tức nguội lại.

Lông mi anh khẽ rung.

Cảm xúc ngột ngạt, nặng nề dâng lên trong lòng.

Hóa ra chỉ có mình anh đấu tranh do dự trong lòng, đối với sự gần gũi của cả hai, cảm thấy lo sợ bất an cũng chỉ có mình anh.

Quý Thanh Lâm cúi đầu, lắc nhẹ: “không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được.”

Yến Tri An cau mày: “không cần miễn cưỡng.”

Anh lắc đầu cười nhạt: “cô không cần nhọc lòng vì tôi đâu, vốn dĩ đã gây rắc rối cho cô rồi.”

“anh như vậy là muốn tôi không cần quan tâm anh, muốn tôi đi cùng bọn họ sao?”

“vốn dĩ là đồng nghiệp tổ chức liên hoan cho cô mà.”

Nghe anh nói như vậy, Yến Tri An đứng lên, lạnh lùng nói: “được, vậy anh tự lo cho mình đi.”

Nói xong, cô quay người bỏ đi.

Quý Thanh Lâm kiệt sức trượt xuống bệ đá, ý cười trên mặt cũng dần biến mất.

Vành mắt anh đỏ bừng, anh khó chịu đến mức không thở được, anh rõ ràng không muốn nói như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, dáng vẻ công tư phân minh ấy, trong lòng anh lại có một nỗi buồn không tên.

Nhưng mà...

Cô không thể dỗ anh sao!

Một mình Quý Thanh Lâm ngồi ở đó, vẻ mặt cô đơn, đuôi mắt hếch thường thấy lại rủ xuống vào lúc này, giống như một con mèo phải chịu ấm ức.

Yến Tri An đi về phía đỉnh núi, đúng là càng nghĩ càng tức, càng tức càng không hiểu, vốn dĩ không có ai có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô như thế.

Tiếng cười nói của đồng nghiệp vang bên tai, làm cô lại càng cáu kỉnh hơn.

Bước tiếp vài bước, cô hít một hơi thật sâu, lại quay lại đi về theo đường cũ, đến Giang Trì chào hỏi với cô cô cũng không để ý.

“bác sĩ Yến...”

Giang Trì nhìn Yến Tri An đi xa, cũng không tiếp tục nữa.

Người xung quanh càng ngày càng ít, trở nên yên tĩnh hơn, Quý Thanh Lâm vẫn dựa vào tảng đá, trong lòng ngày càng nặng nề và chua chát.

Lúc Yến Tri An quay lại, thì nhìn thấy một cảnh như vậy.

Chàng trai im lặng ngồi dưới đất, xung quanh dường như tạo thành một khoảng thế giới chân không, đôi mắt đang nhìn vào một nơi, cũng không biết là đang ngẩn người hay làm cái gì khác, đôi mắt rũ xuống, trông rất cô đơn.

Thấy như vậy, Yến Tri An cười lạnh.

Bây giờ còn giả vờ đáng thương gì chứ.

Yến Tri An khoanh tay trước ngực, nâng tầm mắt lên một chút: “sao vậy, ngồi dưới đất là có ý gì, đến lúc đó vào viện rồi lại đến tay tôi.”

Giọng điệu không nặng không nhẹ, làm Quý Thanh Lâm bừng tỉnh.

Quý Thanh Lâm hoảng loạn ngẩng đầu, khi nhìn thấy Yến Tri An thì lập tức trong mắt anh xuất hiện sự vô cùng vui vẻ và bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại lập tức quay đầu đi.

“không có, cô không cần quan tâm tôi đâu.”

Yến Tri An: !!!

Yến Tri An nhấc chân đi về phía Quý Thanh Lâm.

“nói lại lần nữa.”

Quý Thanh Lâm cúi đầu, mím môi: “tự tôi cũng được rồi.”

Cố chấp lại mạnh miệng.

Giữa hai lông mày Yến Tri An nhuốm màu sương mù, cô trực tiếp duỗi tay, kéo lấy cà vạt của anh.

Cơ thể không có đề phòng lập tức dựa gần vào Yến Tri An.

Cô nhìn anh chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “anh tự hủy hoại cơ thể mình, tôi không quản được, nhưng hôm nay là tôi hẹn anh ra ngoài, thì phải chịu trách nhiệm chăm sóc tốt cho anh.”

Yến Tri An tính toán khoảng cách giữa lên núi và xuống núi, cũng không đợi Quý Thanh Lâm phản ứng, bắt buộc kéo anh đi lên núi.

Mắt anh đỏ lên, đi theo một cách máy móc, khuôn mặt đó thật biết lừa gạt người khác, đặc biệt là bộ dáng như bị bắt nạt đó.

Yến Tri An quả thật vừa tức vừa hận với anh, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ.