Chương 1

1.

Cố Trạch Sinh tới cửa, mang theo một tờ hôn thư cùng nửa miếng ngọc bội.

Lúc này, ta đang ở noãn phòng phía tây (phòng ấm áp) cùng mẫu thân và tẩu tẩu (chị dâu) thêu thùa tán gẫu, nàng khéo tay, ngón tay nhanh thoăn thoắt, thêu những hoa văn đang được lưu hành ở trong kinh vào những chiếc áo khoác lông, một chiếc cho cháu trai của ta và một chiếc cho ta.

Khi tin tức được truyền đến, chậu than trong phòng đã bắt đầu nóng dần lên, mẫu thân cùng tẩu tẩu lo lắng nhìn ta. Một tiểu tử chốn thâm sơn cùng cốc sao có thể xứng với tiểu nương tử là con của chính thất, xuất thân từ Thẩm phủ cao môn thế gia (nhà làm quan quyền quý), công trạng mấy đời kia chứ?

Lẽ ra nên là như thế, đời trước nếu không phải ta ở trong trời tuyết bay tán loạn, dưới tán hồng mai cao vυ"t, lén lút nhìn trộm khuôn mặt tuấn mỹ trong sáng đó của hắn, có đánh chế.t cũng phải gả cho hắn, thì sẽ không đến nỗi trên dưới Thẩm phủ của ta đều là xác chế.t không một ai chôn cất.

Ta đặt chén trà sứ làm bằng ngọc xuống, cười nói với mẫu thân và tẩu tẩu: “Không biết, cửa hôn sự này có từ khi nào thế ạ?”.

Mẫu thân nắm lấy tay ta, rồi thở dài nói: "Tổ phụ (ông nội) con lúc còn trẻ đã từng nhận một ân tình ở nơi đó, nên ông đã để lại nửa miếng ngọc bội coi như là tín vật, ta cứ tưởng rằng qua nhiều năm như vậy chắc cũng đã bị lãng quên, không nghĩ đến lại có người tìm đến cửa. Để nương qua xem một chút, mặt khác không nói tới, nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì vẫn phải chu toàn mới được, miễn cho người ngoài xoi mói nhà chúng ta coi khinh kẻ khác".

Vào ngày này ở đời trước, khi Cố Trạch Sinh đến, ta nhớ rõ mình không có ở trong phòng. Đó là một trận tuyết lớn hiếm thấy, nên ta đã mang theo nha hoàn ra sân trước để làm vài trò vui. Khi hạ nhân của Thẩm phủ dẫn hắn đi qua hành lang, lúc đi xuống cầu thang đá, ta đã vô tình ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã rơi vào đôi mắt lạnh lùng vô tình kia.

Chỉ với một cái liếc mắt đó, mà lại khiến ta yêu hắn đến si ngốc tựa như trúng một loại cổ độc không thể nào cứu vãn được nữa. Ta tự cho rằng một khi quý nữ nhà quyền quý gả đi thì vị hôn phu của nàng sẽ chăm chỉ vươn lên, dù sao đi nữa Thẩm gia ta có quyền thế, có phú quý, tất nhiên hai chúng ta có thể mỹ mãn hòa thuận, cùng phụ trợ lẫn nhau.

Đáng tiếc, ta lại không nghĩ tới, trong xương cốt văn nhân mà ta đã nhìn lầm kia, dĩ nhiên là chứa một dòng m.áu ích kỷ, thấp hèn, tanh tưởi.

Mấy ngày nay sau khi tỉnh lại, ta đã cẩn thận nhìn lại những tia m.áu lửa tràn ngập của đời trước.

Nhớ tới đêm tân hôn hôm đó, dưới tấm khăn trùm màu đỏ thêu tơ vàng và đính hồng ngọc ở trên đó, lòng ta tràn đầy vui sướиɠ, rồi lại chờ mãi cho đến khi tự thất vọng mà rơi lệ.

Nhớ tới những năm tháng đó, vì lót đường cho hắn mà tiêu hết nghìn vàng, vì hắn mà ta phải lăn lộn khắp nơi trong chốn quý nhân đầy rẫy toan tính kia.

Nhớ tới đêm trừ tịch hôm đó (*) khi kinh thành nhuộm đầy sắc đỏ rực rỡ, rộn ràng tiếng chiêng trống, chiếc qua.n t.ài như chỉ bạc (mỏng như tờ giấy) chứa thi thể không còn nhận ra của huynh trưởng ta, tẩu tẩu ta bi thương quá độ mà buộc phải sanh non.

(*): 除夕夜 [chúxīyè] Đêm giao thừa.

Nhớ tới ba ngày mưa to ở kinh thành, ta quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho cả nhà ta, hắn chẳng mảy may lộ ra một chút thương xót hay động đậy nào cả. Má.u của Thẩm phủ ta từ trước cửa cứ thế chảy dài ra đường lớn, quý thϊếp Doanh Doanh của hắn lộ ra ý cười tàn nhẫn đến vô cùng rồi châm lửa, lập tức nơi ta ở đã biến thành một trận đại hỏa.

Vào tháng ba, ta mang thai, một xác hai mạng, ánh lửa bốc cao ngút trời ở hậu viện Cố phủ, khắp nơi đều là khói lửa, che phủ cả lớp lớp tầng mây, nhưng cũng ở thời khắc đó, không biết là thiên quân vạn mã của ai (*), gót sắt đạp phá Cố phủ. Ta cố đến mấy cũng không thể nhìn thấy rõ mặt được.

(*): Quân đội hùng hậu, hoặc thanh thế to lớn.

Ta chỉ biết là, Cố Trạch Sinh hắn không xứng, thậm chí hắn còn không xứng bước vào cổng Thẩm phủ của ta, cả đời này của hắn nên chìm nổi ở trong âm câu (1), cứ dùng cái bộ da (2) thấp hèn và giả tạo của mình mà ra sức bò lết ở dưới đó đi.

(1): 阴沟 [yīn'gōu]: Cống ngầm.

(2): 皮囊: Ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.

Sai lầm lớn nhất trong đời ta chính là đã yêu một bộ da dối trá như thế, và có quan hệ với sự bẩn thỉu đó.

Trong cuộc đời này, không có Thẩm phủ, không có ta, ta rất muốn nhìn xem Cố Trạch Sinh có thể trèo cao đến mức nào.

Nỗi hận thấu xương dường như muốn thiêu đốt ta vào một khắc này, ta hận không thể lao tới trước mặt hắn ngay bây giờ và xé xác hắn thành từng mảnh vụn, mặc dù ta biết rõ hắn vào lúc này, cũng chỉ là người vô tội chẳng biết sự tình gì mà thôi.

"Dao Dao, sao muội lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Muội không khỏe sao?". Tẩu tẩu đặt một tay lên những ngón tay đang nắm chặt lại của ta, lo lắng nhìn ta.

Ta cười cười với nàng, lắc đầu: “Muội không sao, tẩu tẩu đừng thêu thùa nữa, mau nghỉ ngơi một chút đi, đừng để hại mắt”.

Cố Trạch Sinh ở trong nhà ta vài ngày, ngoại trừ huynh trưởng ta đang đi vắng, thì ngay cả nha hoàn của ta cũng đã nhìn thấy hắn, nhưng một cái liếc mắt với hắn ta cũng không muốn, ta sợ ta sẽ nhịn không được mà muốn tra tấn hắn, khiến hắn phải ở dưới gối của ta cầu xin lòng thương xót.

Cha nương ta đời trước cũng giống như vậy, mấy ngày sau đều đến hỏi ý kiến của ta, nếu ta không muốn, bọn họ sẽ lập tức đuổi người đi, Thẩm gia cũng không sợ cái gì mà có thanh danh hay không thanh danh.

Từ nhỏ ta đã được mọi loại sủng ái, cha nương cũng chưa từng bất công với ta, cho đến khi lớn lên ta vẫn mãi được nuông chiều như vậy.

Huynh trưởng cùng tẩu tẩu lớn hơn ta rất nhiều, ở nhà cháu trai có một phần thì ta cũng sẽ có một phần, Thẩm Dao, nữ nhi Thẩm gia muốn cái gì cũng đều có thể có được, thế nên, một người như Cố Trạch Sinh thì tính là cái quái gì.

Gia quy của Thẩm thị nhất tộc rất nghiêm khắc, bọn họ không bao giờ thất tín, cho dù cha nương ta có muốn bảo vệ ta thì ta cũng phải tự chịu trách nhiệm khi đưa ra quyết định hủy bỏ mối hôn sự này.

Một đời này, cành mai bị bông tuyết bay tán loạn đè dập nát, ta quỳ ba ngày trong từ đường Thẩm gia, nơi trường minh đăng thắp suốt ngày đêm, ta quỳ ở bên trong, cha nương cùng tẩu tẩu ở bên ngoài đau lòng nhìn ta.

Quỳ gối ba ngày trong từ đường Thẩm gia đã triệt để loại bỏ hành động bất hiếu của Thẩm Dao ta khi muốn từ hôn, trưởng tộc đã trả lại cho ta tờ hôn thư đã ố vàng cũ nát kia, cha ta cũng vội vàng giúp ta hủy đi mối hôn sự này.

Ta từ nhỏ chưa bao giờ phải trải qua nỗi khổ nào như vậy cả, cho nên, ngay khi vừa ra khỏi từ đường ta đã đổ bệnh, phát sốt một ngày một đêm.

Ban đêm lúc mê man, ta mơ thấy trận đại hỏa cùng với tiếng móng ngựa xa xa mù mịt ở kiếp trước, chỉ tiếc ký ức đã dừng lại ở thời khắc đó, ta làm sao cũng không nhìn rõ được đó là ai.

Ta vốn tưởng rằng cha ta đã bố trí ổn thỏa cho Cố Trạch Sinh, và đã hủy được cửa hôn sự này một cách suôn sẻ.

Nhưng khi ta tỉnh dậy, ta đã nghe nói rằng người nọ thế mà lại không muốn hủy hôn, hắn quỳ ở trước cửa phòng của cha ta suốt đêm cho đến tận bây giờ.

Ta uống một ngụm thuốc cực kỳ đắng, cau mày, tiểu Đào thấy thế đã nhanh chóng lấy một viên mứt kẹo đưa cho ta.

Cố Trạch Sinh, kiếp trước ta còn tưởng rằng ngươi nguyện ý lấy ta, là bởi vì ta là một kẻ bám đuôi quá dai dẳng, nhưng ta lại không nghĩ tới ngươi đã sớm bắt đầu mưu tính, lấy ta là bước đầu tiên để lót một con đường bằng phẳng cho ngươi phải không. Một đời này lẽ nào ta lại không buông bỏ được ngươi sao.

Ta gọi tiểu Đào tới rồi đứng dậy: "Thu dọn một chút, ta sẽ đi gặp vị này 'không phải ta thì không lấy' Cố công tử".

"Tiểu thư, thân thể của người còn chưa khôi phục hoàn toàn mà, bên ngoài gió tuyết lớn lắm, ra ngoài nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao đây? Cố công tử, Vương công tử, ai cũng không quan trọng bằng thân thể của tiểu thư hết, nếu hắn ta thích quỳ thì cứ để cho hắn ta quỳ đi, nếu chỉ cần quỳ như thế mà lấy được tiểu thư nhà ta, như vậy trước cửa Thẩm Quốc công phủ mỗi ngày nhất định có mấy trăm người quỳ rồi!".

Tiểu Đào nổi giận đùng đùng, có lẽ là nàng ấy có rất nhiều điều không vừa ý đối với Cố Trạch Sinh trong mấy ngày qua, ta cười cười rồi dỗ nàng ấy trang điểm cho ta.

Thân thể còn có thể tĩnh dưỡng được, cho nên, trước tiên, ta phải lập tức giải quyết cái mối phiền toái lớn - Cố Trạch Sinh này, dù có là một ngày đi chăng nữa thì ta cũng không nguyện ý để hắn ở trong Thẩm phủ của ta.

Chậu than trong phòng hừng hực như mùa xuân ấm áp, trái với bên ngoài đang là lúc tuyết rơi, cái lạnh thấu xương dường như cũng làm lạnh thấu cả lòng người.

Tiểu Đào cẩn thận mặc cho ta một chiếc áo lông ấm áp và khoác thêm một chiếc áo choàng lớn màu đỏ bên ngoài, ta liếc nhìn vào gương một cái, bộ áo lông trắng mịn càng khiến khuôn mặt ốm yếu của ta thêm nhợt nhạt hơn.

Ta bảo tiểu Đào cầm ô, đi ngang qua hành lang, rồi lại đi ngang qua một thùy hoa môn (*), nơi đó bông tuyết đang rơi xào xạc.

(*): 垂花门: [chuí·huamén]: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Tuyết như bông liễu bị gió thổi bay lên cao, dưới đất vạn đóa hồng mai cũng dần làm tan đi sắc xuân, bất kể thế sự có lưu chuyển như thế nào, số phận vẫn là đã định sẵn ta và Cố Trạch Sinh phải gặp nhau dưới nơi lạc (rơi) tuyết cùng hồng mai như thế này.

Khi ta đến gần, sống lưng hắn vẫn gầy gò thẳng tắp như trước, thực sự giống như xương cốt của một văn nhân chân chân chính chính dù cho có thiên đao vạn tiễn (mũi tên) đè ép cũng không thể khuất phục được hắn, tuyết rơi ngày càng dày xuống đầu của hắn. Hắn muốn đến đây để cầu xin điều gì cơ chứ? Thật nực cười làm sao.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, vội đưa tay muốn lau sạch lớp băng tuyết trên mặt mình, nhưng lông mi đã bị đông cứng lại, hắn khó khăn dùng sức chớp chớp mắt rồi mới chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt kia giống như mặt trăng giữa bầu trời lạnh giá, ẩn chứa muôn vàn diễm lệ, trước đây chính nó đã từng khiến ta động tâm vô số lần.

Đáng tiếc là, ta của hiện tại không yêu nó như vậy nữa.

Bị bệnh cũng không thích hợp đứng lâu trong gió tuyết, ta ho khan vài tiếng, tính toán đánh nhanh thắng nhanh, vì vậy ta liền mở lời: “Cố công tử, cái cọc hôn sự này cũng không phải là ta tình ngài nguyện, ta cũng đã hủy hôn thư kia từ lâu rồi, chuyện từ hôn của ta và ngài cũng đã nói rõ ràng cho toàn gia tộc rồi, nếu như ngài còn muốn ỷ vào việc này để ở lại đây, ta cũng không ngại gi.ết chế.t ngài".

Tuyết tựa như yên tĩnh không còn rơi nữa, sống lưng của người thiếu niên trước mặt vẫn thẳng tắp như cũ, không khuất phục, không càn quấy, nhưng con ngươi đen láy của hắn lại đang nhìn thẳng vào ta, hắn thấp giọng hỏi: “Ta muốn cầu được mối hôn sự này, dù cho có c.hết cũng không sợ".

Ta nhìn hoa mai trước mặt, thất thần hồi lâu, sau đó mới cười nhạo một tiếng: Cố Trạch Sinh à Cố Trạch Sinh, ngươi vậy mà thực sự co được dãn được khá tốt đấy nhỉ (*), vì để đạt được mục đích của mình mà cái gì ngươi cũng đều có thể nói. Chỉ sợ rằng ngươi rất thâm tình nhưng ngươi không muốn thừa nhận điều đó là bởi vì ngươi đã sớm có tình yêu sâu đậm với ta chăng, hay đó chỉ là cái dáng vẻ giả vờ thâm tình mà ngươi đang phô bày để cho ta nhìn thấy.

(*): 能屈能伸 [néngqūnéngshēn]: Biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.

Nhưng ta nhớ rất rõ, ở kiếp trước, hắn nắm cằm ta ở trên giường nói: “Nếu không phải nàng có Thẩm gia ở phía sau, nàng cho rằng ta thật sự sẽ lấy nàng sao? Sẽ không đâu, Dao Dao à, nàng không biết ta hận nàng nhiều như thế nào đâu".

Thật nực cười, ta khoe khoang rằng ta có tình cảm sâu đậm với hắn, mặc dù ta đã nhiều lần quấy rầy hắn, nhưng ta đã làm gì tới nỗi phải khiến hắn hận ta sâu sắc đến như vậy chứ?

Sau này ta rốt cuộc cũng đã biết được, thì ra là ta đã đoạt đi vị trí của người trong lòng hắn, chính là ta, biến ái nhân của hắn thành tiểu thϊếp.

Ta cúi xuống và cẩn thận nhìn hắn, cố gắng nhìn ra một tí ti nhân tính từ trong dung mạo của hắn, nhưng tất cả những gì ta có thể nhìn thấy chính là mạng người và sự thối nát mà thôi.

“Ngươi nguyện ý sao”, ta đứng lên, thản nhiên nói: “Đáng tiếc, ta không nguyện ý".