Chương 21

_ alo , ai vậy ! – giọng em hờ hững khi nghe cuộc dt của tôi

_ t chứ ai , giả vờ hả

_ t nào ?

_ ha ! quen nhiều anh tên t lắm hay sao mà h gọi ko biết anh nào

_ hihi – em cười tủm tỉm , chợt giọng em đổi sang khá ..nghiêm trang

_ ông hay quá nhen , làm gì cả ngày goi ko bắt máy vậy

_ thì …cả ngày ra ngoài mà ko đem theo dt

_ đó .đó. lý do này nọ , kiếm lý do khác đi , nghe mòn tai rồi

_ thiệt mà …mà l gọi t gì thế ! có chuyện gì ko hay…nhớ t gọi

_ bộ có chuyện mới duoc gọi à !

_ thôi nào , có chuyện gì nói t nghe đi

_ thôi , gặp rồi nói , 7 ruoi sang nhà tui nhen

_ ơ ..ko..nhưng mà …

_ ông mà ko qua nghỉ chơi luôn , nhớ đấy …- em lạnh lùng dập máy …

chợt – có bóng ai trước cửa phòng tôi …tôi hoảng hồn …thì ra là cô ..ko biết cô có nghe thấy gì ko …tôi lắp bắp :

_ sao ..gì thế cô

_ xuống…ăn cơm, nấu xong rồi ..- giọng cô có vẻ khang khác

_ ủa..sao nhanh vậy

_ uhm , xong rồi , nhanh nhen …- cô quay đi …tôi ngồi thẫn thờ trên giường…lòng nóng như lửa đốt..ko biết cô nghe thấy gì chưa

trong suốt bữa cơm …tôi lén lút liếc nhìn từng cử chỉ của cô lòng vô cùng hoang mang …cô ko hề nói với tôi lời nào , chỉ nói chuyện với mẹ , và dù thỉnh thoảng mẹ có nhắc về chuyên của tôi thì cô cũng khá hờ hững …

ngồi một mình trước hiên …qua ô cửa sổ, tôi thấy cô đang dọn dẹp cùng mẹ…chán thật . giá mà lúc nãy đừng giữ cô lại thì đã ko có chuyện gì …mà cũng tại mình , trách ai sao được . tôi mình thật đáng muôn chết , đứng núi này trong núi nọ . nhưng đã là tình yêu , làm sao né tránh . dù biết điều này là sai nhưng biết chọn ai bỏ ai …thật sự lúc này tôi chưa sẵn sàng để ai ra đi cả , nếu cô bỏ tôi …thì chắc tôi sẽ nhận một cú shock lớn…và có thể tôi ko chịu nỗi …

_ làm gì đờ đẫn vậy t …?

_ cô….à ngồi cho mát thôi

_ đang đau mà ngồi chỗ gió thế này , vào nhà đi – tôi thẫy đỡ lo sợ hơn khi cô quan tâm đến tôi

_ ờ …ko sao đâu, mà ..sao hôm nay cô lạ thế …

_ lạ sao ? mà tui thấy t mới lạ

_ em…đâu có gì mà lạ …

_ tự nhiên giữ tui ở lại ăn cơm mà ngồi im thin thít vậy …sợ tui kể chuyện xấu xa cho mẹ nghe à

_ hihi , em làm gì đâu mà xấu …mà có làm cũng ..vì yêu …cô thôi …phải ko – tôi hồi hộp nhìn vào mắt cô chờ câu trả lời ..

_ ông giỏi mồm miệng lắm nhen – cô cười thật tươi . tôi thấy nhẹ nhõm…

…tôi lấy lại bình tĩnh và ngồi tâm sự với cô …giá mà h này ở trong một căn phòng nào đó chứ ko phải khu vườn đêm này thì chúng tôi đã ôm ấp và trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm …càng gần cô …tôi càng sợ…sợ mất cô ,mất đi một chỗ dựa …nhìn cô dắt xe ra và nói lời từ biệt …lòng tôi thấy trống vắng vô hạn …dù ko nói gì về cuộc điện thoại lúc nãy nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô đã nghe thấy gì đó …

bước vào nhà …nhìn lên đồng hồ treo tường …đã 8 h .chợt..tôi giật mình nhớ ra là có cuộc hẹn với búp bê…ôi trời .dù còn khá mệt sau trận ốm , nhưng có lẽ ko còn cách nào khác là phải đi ngay bây h ….

_ t , dắt xe đi đâu thế

_ con đi chút thôi má …qua nhà thằng bạn mượn mấy quyển sách ôn thi !

_ đau mà đi đâu , để mai đi ko được à !

_ chút thôi, 15 phút thôi

_ áo mưa đâu ! ….

tới nhà l thì cũng đã 8 rưỡi trễ 1 tiếng so với thời gian hẹn …tôi rút dt ra gọi mãi mà ko thấy l trả lời …nhìn vào nhà , điện đèn đã tắt hết , cửa lại khóa ngoài …hình như là ko có ai cả …vừa mệt vừa nản , tôi quay xe đi về …chợt l gọi lại …

_ alo , l hả, đang ở dau thế , t đứng trước nhà l nè

_ hay quá hén , hen 7 ruoi mà h moi tới .

_t có chút việc …mà l đang ở đâu ,sao nhà khóa cửa tat điện hết vậy

_ thôi bây h t qua ngã tư xyz đi , tới thì gọi điện l ra nhen

_ sao vậy , đang làm gì ở đó

_ cứ qua đi , nhanh nhen

….

đêm mưa phùn lất phất …chỉ lất phất vài hạt thôi cũng đủ làm tôi đờ đẫn vì lạnh …căn bệnh khốn kiếp …bên trong thì nóng như lửa đốt , bên ngoài thì lạnh cóng…

cuối cùng đã đến nơi ,tôi dừng xe lại nghỉ một chút…h đây thở thôi cũng đủ làm tôi mệt…gọi cho l , một lát sau thì cô bé cũng xuất hiện…ôi trời ! làm gì mà son phấn kĩ càng vậy, nhìn …ngon ko chịu được…nhưng mà …căn bệnh quái ác làm tôi xìu xuống sau vài dây hưng phấn kkhi thấy khuôn mặt quyến rũ của em ….

_ đang ăn cúng – em cười tươi như hoa .

_ trời , ăn cúng mà kêu t ra làm gì ?

_ thì định rủ t đi cho vui , làm gì đến trễ vậy

_ ko có gì , bận công việc thôi

_ chu ! nhiều việc quá

cắt ngang lời em , tôi hỏi

_ sao , thế h sao …

_ thì vào đây ngồi chút , ăn cơm chưa vào ăn luôn rồi đi

ôi zơi , cúng ai còn ko biết nói chi là vào ăn đúng là ” ngây thơ như chú gấu cột nơ thích làm thơ ”

tôi nhăn nhó :

_ thôi , ăn cơm rồi , h mình đi đâu đi đi chứ t ko vào đâu

_ sặc, làm gì khó chịu dữ , vào chút thôi mà ,vào t nói ông anh tiếng rồi mình đi …có mấy con bạn l nữa ,vào giới thiệu t luôn ….đi …vào đi…

em cầm tay tôi kéo đi…chợt em hốt hoảng :

_ trời ! sao …-em rờ lên mặt – sao …người ông nóng như lửa vậy ….đưa coi

em ôm lấy mặt tôi ….áp mặt vào mặt tôi …tôi phải đẩy em ra vì …chúng tôi đang đứng ở ngã tư…

_ ko sao ….

_ ko sao gì mà ko sao , đưa coi ! trời ! nóng ran , thôi vào đây nhanh đi , l nói ông anh một t rồi mình đi về …

_ về đâu ?

_ về nhà t chứ đâu . đang sốt thế này thì về đâu nữa

tôi ngạc nhiên !câu nói đầy cương quyết của em làm tôi bất ngờ , em ko sợ mẹ tôi ư :

_ về nhà t …rồi ai đưa l về

_ l tự về cũng được

_ thôi vậy l vào đi , t tự về được mà …

_ ko, nóng như ran thế này , đưa coi mặt coi, chu cha …lúc nãy ra thấy mặt đỏ lừ lừ mắt đờ đẫn tưởng ông mới đi nhậu đâu chứ ,ai ngờ bị đau , mà sao ko ờ nhà mà qua đây chi , goi điên cho l là được mà

tôi gượng cười :

_ hihi…sợ l ” nghỉ chơi ” với t , t chơi với ai nữa

_ l nói vậy thôi …chứ sao nghỉ được…t còn nợ l nhiều lắm nhen …chừng nào t trả hết nợ cho l mới được nghỉ , thôi vào đây …

đứng trước sân chờ l ..một căn nhà khá hoành tráng trong khu căn hộ cao cấp…nhìn vào sân toàn sh , dyland …từ trong nhà tiếng cụng ly tách tách , mùi bia rượu , mùi nước hoa …ngào ngạt tuôn ra …làm tôi choáng váng né khỏi cánh cửa …bây h thì tôi hoàn toàn đuối sức…đứng thôi cũng đủ làm tôi muốn ngả quỵ xuống…

Một lát sau , búp bê cùng cô gái làm trong quán billard đi ra…

sờ vào người tôi cô gái nói

_ trời , nóng ran vầy , sao ko t

tôi cười

_ em khỏe lắm , thấy vầy chứ ko sao hết

l lật tẩy tôi

_ chu, nói còn ko ra hơi nữa , thôi đi , đưa l chở cho

_ hai đưa đi cẩn thận nhen …

_ ôm chặt vào nhen – l quay lại nói

mà làm sao ko ôm em cho được…sức quyến rũ của em làm một kẻ đang đau bệnh như tôi còn ko chịu nổi huống chi là người thường….gục vào vai em…mùi hương cơ thể em làm tôi nhẹ nhõm…

_ trời , gì mà thở nóng hổi vậy …chịu được ko …hay vào viện luôn nhen .

_ ko – tôi phản đối .

_ chứ sao …vậy thôi ráng chịu chút nhen

_ l…l …từ đã

_sao t ,mệt hả ..

_ ko…t đỡ rồi , kosao hết …

_ sao ko sao …!

_ mình kiếm chỗ nào ngồi đi …nói chuyện chút …

_ có gì để sau đi …được ko …- em dừng xe lại nhìn tôi ..

_ t ko sao thiệt mà …h t ko muốn về đâu …h mình kiếm chỗ nào nói chuyện đi – có điều gì đó tôi muốn nói cho l biết …ngay lúc đó …nhưng đó là điều gì …à đúng rồi …tôi yêu cô giáo …à há …tôi y êu cô giáo ….ôi trời..tôi bắt đầu lên cơn mê sản…tôi ko biết mình đang nghĩ gì và nói gì …chỉ biết cảm giác như một kẻ say …ko điều khiễn duoc mình…tôi bắt đầu lảm nhảm :

_ l …em chở anh đi đâu vậy …

búp bê nhận ra tôi có những dấu hiệu bất thường…

cô nín thở nhìn tôi …đôi mắt ngập tràn sợ hãi …tôi biết cô đang sợ nhưng vẫn ôm chặt tôi …tôi gục đầu vào ngực em …

_ ng ….à ….l ….anh yêu em ….đừng đưa anh đi đâu nhen …

em hốt hoảng xiét chặc lấy tôi

_ trời ! t đừng làm l sợ nhen ….t…ngồi lên xe đi…cố lên…

_ t…buồn ngủ quá…l…t ngủ nhen…l ngồi đó chờ t nhen…

_ uhm , gần tới nhà l rồi …cố đi …qua rồi mình ngủ…t …- đôi mi em ướt đẫm nước mắt…

…những hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là …cánh cổng nhà em mở ra…em dìu tôi lên từng bậc thang…vào căn phòng ấm áp của em …và tôi chìm trong giấc ngủ .

sáng ….mở mắt ra…cả cô thiên thần …cả mẹ …cả búp bê…ngồi bên giường ….

_ ơ má …cô …l…

_ đồ tồi – cô giáo giận dữ nhìn tôi

_ ơ….em….

_ con im đi , tại sao má nói thế mà con ko nghe hả con…..con yêu tinh kia , mày hại con tao chưa đủ hay sao hả …hả ..- má tôi chửi l thật tậm tệ

_ má đừng….nói

_ mày im đi , mày ăn gì mà ngu thế con , nó có gì mà mày theo hả ….hả. ..

nhìn sang …búp bê đang khóc thút thít …

má tôi ko tha cho em …

_ mày làm gì mà khóc ….!

tôi ngồi dậy …

_ má , con xin má , con yêu l mà …

má giận dữ nhìn tôi ….kéo cái mền đắp trên người tôi ra …má đánh tôi tới tấp …cô ngồi đó …lạnh lùng nhìn tôi …còn búp bê thì vẫn ôm mặt khóc….

_ tao đánh mày cho khôn ra nè con …

_ má , con lạy má…. đừng má….đau …

….

_ t …t…l nè t….t ..tỉnh lại đi ….l nè …

tôi mở mắt ra ….thì ra là một cơn ác mộng….

..tôi thở phào nhẹ nhõm…em nhúng khăn ướt vừa lau vừa đắp cho tôi …em ko biết nói gì , tay em đưa thoăn thoắt trên trán trên mặt và ngực tôi …cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều …tôi nắm lấy tay em để chắc rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng….

đứa tay em lên miệng…tôi cắn em một cái để cho em biết rằng tôi vẫn ổn …em mỉm cười nhưng đôi mắt còn đầy lo âu phiền muộn …

_ làm người ta sợ gần chết ! thấy sao rồi , đã đở hơn chưa

_ hehe, t hù l thôi chứ có sao đâu

_ xạo xạo , gần chết mà còn ko sao ! nằm mê mang nói gì tùm lum tùm la hết !

tôi giật mình …

_ gì …t nói gì …

_ ko biết !

_ có …nói gì …làm l buồn ko …

_ko biết !

_ thôi nói nghe đi , t nói gì ….nói gì …- tôi lắc tay em…hồi hộp chờ đợi em trả lời

em cười …ko phải là kiểu cười của người né tránh sự thật mà là một nụ cười khá hạnh phúc …ko biết em sẽ nói gì ..

_ ko có nghe rõ…nhưng mà có nghe một câu quan trọng …

_ câu gì !

_ t đoán đi …chả lẽ t nằm ngủ mơ mà ko nhớ à …

_ t..quên rồi…nói nghe đi , để t năn nỉ hoài mêt quá…

_ …thì…là…1 lời thú nhận ..- cái gì ? thú nhận gì …tôi bật dậy nhìn em…

_ thú …nhận gì…?

_ thì ..t yêu l chứ gì nữa….-em cười thẹn thùng…

…tôi xích vào cho em kéo em nằm xuống…tôi nhìn em âu yếm…rồi hun lên má em một cái …nụ cười hạnh phúc của em đang rạng ngời trên môi …tôi ko muốn làm nó tàn lụi …

_ l , t nói nè…

_ gì ?

_ h t tỉnh rồi nè …muốn t nói yêu l ko …

em ôm tôi ngượng ngùng …

_ muốn …

_gì ? ko nghe rõ …nói to lên coi

_ thì..muốn …

_ ko nghe ….- tôi trêu em …

bực mình , em đánh tôi một cái :

_ ghét!

tôi cười hỏi :

_ muốn phải ko ..vậy có gì đổi ko …

em bật dậy …

_ ha ! ông được đó . nãy h ai chăm sóc cho ông mà h còn đổi nữa ..

tôi thách giá :

_ thôi …vậy 1 cái hun nhen – tôi chu miệng ra chờ đợi ,…

em cười tinh quái …đưa môi lên..em hả miệng cắn tôi một cái rõ đau …dù còn rất mệt nhưng …hành động này phải bị trừng trị…tôi rướn dậy đè em ra…có vẽ em ko yếu đuối như tôi tưởng..em chụp cái gối gần đó đánh đυ.i đυ.i vào bệnh nhân …tôi vừa đở vừa mò cái mền trùm lên em …

_ ngộp…bớ người ta…gϊếŧ nguời …

ha , kêu hả , được …tôi chui vào mền …đè em ra lột quần cho bỏ ghét

phải ôm em vật lộn lăn qua lăn lại mấy lần mới tuột được quần em ra …chợt tôi khựng lại …

_ l …nhà dưới có ai ko ?

_ sao , hỏi chi …sợ hả

_ sợ gì …chẳng qua là …

_ là sao . sợ anh hai tui đúng ko ..hehe…tối nay ổng ko về đâu

_ …thế còn ..mấy người kia đâu ?

_ chắc về muộn lắm …sợ hả …dẫy mà đòi ….

tôi cáu trước lời khıêυ khí©h của em …

_ tui sợ cho bà thôi . chứ tui mà sợ gì ?

_ ha ! tui làm gì phải sợ ! – em ngẩng lên thách thức …

_ nè làm gì nè …tôi đè ra lột tiếp cái áo của em trong sự phản kháng yêu ớt của em…

….

_ đừng …t …thôi mà ! – em đẩy tôi ra …

tôi nũng nịu :

_ sao …!

_ mấy bà kia gần về rồi …! – em thanh minh

_ kệ , trên này ai thấy đâu …chừng nào về hãy hay

_ lỡ bả về bất tử sao …bả mà nghe mình trong này …phiền lắm …

_ sợ gì …!

_ thì sợ mấy nhiều chuyện thôi ! chuyện gì cũng nói cho ông anh hết !

sặc , lần đầu gặp mặt đã nghi mấy bà này thuộc đội “ngồi lê đôi mách ” , h nghe l kể cũng thấy ..ớn ớn thiệt . trên này đóng cửa nên chả nghe thấy gì phía dưới , h cái ai về cũng chả biết …thôi thì đành …

tôi nằm qua một bên chán chường…em xích lại thủ thỉ :

_ …ông nhan …lúc nãy sốt hầm hầm …h mới tỉnh chút xíu đã …ham hố..

ôi trời ! ko nói thì ko sao nói thì mới nhớ là vừa mới cải tử hoàn sinh …hèn chi nãy h vật lộn có chút xíu mà mệt vã cả người ra…tôi nhìn em cừoi

_ ò , mà lúc nãy l làm sao mà t hết sốt vậy …

_ thì làm như hồi nhỏ …má làm cho tui ấy …nhúng khăn ướt rồi đắp lên trán…rồi lau người cho ông…

_ ủa , ủa…sao t ko thấy gì hết vậy …có dụ lau người nữa hả …thiệt ko đó ..

_ nằm mê mang như chết mà nhớ gì …lúc tui cho ông uống thuốc ông cũng ko nuốt nổi nữa …

_ có …dzụ đó nữa hé…sao t ko nhớ gì hết vậy trời …rồi sao , cuối cùng thì t có uống ko ..

_ thì tui phải dùng …biện pháp mạnh .

_ hehe …đừng nói là …dùng miệng nhen …

_ thôi cha …! ghê òm …

_ chứ làm sao !

_ mở miệng ông ra nhét thuốc vào chứ sao

_ trời !

thấy em mò chiếc áo trong chăn định mặc lại , tôi vội ngăn em

_ i…đừng …từ từ

_ sao …

_ từ từ …- tôi bò qua chỗ em …ôm em lại …

_ ….muốn…gì đây …đã nói là ko được mà…lì quá ..

_ ko …ko muốn làm chuyện đó …mà muốn …

_ muốn gì …? – em dịu dàng nhìn tôi , chờ đợi …

tôi thì thầm vào tai em …

_ cho t…hun…

dù đã mệt rã rời sau cơn sốt …nhưng mỗi khi chạm vào em …tôi lại thấy như được hồi sinh…có lẽ vì dục tính trong tôi …cũng có thể tình yêu , sự đam mê của tôi dành cho em , cho cơ thể em , cho làn da , bầu ngực căng tràn …luôn bùng cháy …và h đây tôi chỉ muốn được ôm em thật chặt …được hôn em cho thỏa thích …để thõa mãn cả phần người và phần thú trong tôi ….

em bối rối trước lời cầu xin của tôi …phải đánh nhanh thắng nhanh mới được ..

_ đi..l…chiều bệnh nhân đi cô y tá dễ thương….h cô ko chìu …là tui đau lại cho coi …đi…

_ hứ ! tự nhiên…chẳng lẽ ko ..hun là đau lại á !

_ uhm ! cũng tại l mà t đau đó …h …mà ko cho t hun …là t …

_ là t sao…- em đanh đá nhìn tôi – em nói : mà tự nhiên do l là sao ?

_ thì …yêu l quá nên lúc nào cũng nhớ l…rồi phát bệnh chứ sao …

_ mồm miệng dẻo queo …- em cắn tôi một phát vào má …cái cắn của sự đồng ý , của sự nuông chiều…tôi áp lại …áp mặt vào giữa hai bầu ngực căng tròn sau chiếc áo nâng ngực trắng sữa…