Chương 32

…vừa thấy mặt tôi ..llinh đã cười …quái lạ…mặt mình có dính gì đâu ?

_cười gì thế !

_..mặt ông…ngủ dậy…đù dã man…hehe

_cười cười hở mười cái răng…

_đâu , đâu có cái nào hở – em nhe răng ra…

_nhiều chuyện!

tôi càm ràm ngồi phịch xuống ghế ..đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn…sao tự dưng h ko còn thấy điều gì hứng thú trên đời nữa…chán ngán kinh khủng…l nhìn tôi…đưa tay ra trước mắt…đưa qua đưa lại .

_gì vậy … – tôi cằn nhằn

_ sao..mới sáng mà ông bực bội cái gì vậy

_ gì …mệt quá ko có ..

_có gì nói đi ..nói nghe với …có gì cùng giải quyết – cùng giải quyết được mới ghê !

_ giải gì mà giải ! ko có gì mà cứ hỏi nhiều !

em cũng ko dám quấy quả tôi nữa …

_vậy…h học nhen

_học gì …tui chưa nói với bà hả…sáng nay 9 h tui phải đi học thêm …thôi bà học một mình đi

– ơ – em ngớ người ra trước những lời lạnh lùng của tôi – sao ….ko nói trước .

_thì h nói nè …! – em cũng cứng họng ko biết nói gì …đưa tay lật qua lật lại quyển vở…nhìn thái độ quá ư là lãnh đạm của tôi…có vẻ em đã bị đυ.ng chạm đến lòng tự ái

_vậy…thôi..t đi học vui vẻ , tui về .

chẳng chờ tôi ngồi dậy , em cất vở vào cặp và đi ra cửa …tôi đứng dậy…định theo ra mở cổng cho em …nhưng mà …cảm giác bây h như người bất lực…thôi thì kệ em vậy…

dù đang mệt mỏi nhưng sự học vẫn quan trọng hơn…dẹp qua mọi bực tức , tôi vác cặp ra khỏi cửa phi đến lớp học…

những phương trình đồ thị nhanh chóng cuốn lấy tâm trí tôi …cảm giác sung sướиɠ khi chinh phục được một bài toán khó khiến tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng…đời vẫn đẹp chán ..cần quái gì phụ nữ…giá mà đàn bà ai cũng ngoan ngoãn dễ bảo như em Đ thì đỡ phải chinh phục chiều chuộng…phát mệt .

lúc lớp học tan …thì cũng là lúc mặt trời gieo rắc ko biết bao nhiêu là nắng nóng lên cái thành phố nhỏ bé này …sự bực bội trong người lại bị cái nắng như đổ lửa làm nóng lại…giá mà có ai đó h rủ mình đánh nhau…h thì có gì mà phải xoắn

…về đến nhà …gọi cửa hoài ko thấy con em ra mở …đang loay hoay định gọi điện cho mẹ ..thì con nhỏ từ trong nhà đủng đỉnh đi ra

cái.. mặt…dễ điên…mình thì đứng ngoài nắng nóng thở như …chó . nó thì vừa đi vừa múa bụng…h nghĩ lại sao hồi sáng ko phang nó thêm mấy cái cũng uổng….

quá tức giận…tôi ko nói được lời nào …nó vừa mở cửa tôi đã đá cái rầm bật cửa ra …

_ anh phá nhà à !

_tao thích phá được ko ! – ko thèm để ý thái độ nó .tôi phắng lên phòng ….tức như điên. hôm đó dù mẹ lên xuống gọi cả chục lần , tôi cũng nằm một chỗ chả thiết ăn uống gì ….cứ nằm vậy…ko biết vì điều gì …chỉ biết là tức…là buồn ..là hờn giận ai đó …dường như…ko còn thiết gì trên đời này nữa…

một ngày trôi qua …cố vùi vào sách vở để quên đi nhân tình thế thái …và cuối cùng thì cảm giác cũng dễ chịu hơn khi tôi bắt đầu đuối sức vì mệt và đói …gục trên bàn…tôi cảm thấy ko còn tâm trí để nghĩ đến điều gì khác….có vẽ như tôi đã bị ngất …

_t…t..con ơi ..trời …sao ko lên giường ngủ…- giọng mẹ văng vẳng bên tai…tôi mở mắt ra…rồi lại gục xuống…

_trời …con sao vậy t…Mèo…mèo …con lên đây nhanh…coi anh con sao vầy nè…

_gì má…đâu…

…con em lay lay tôi liên tục…

_ anh..hai…sao vầy anh…anh ơi…

_t…sao vầy con…đưa nó lại giường…nhanh ..nhanh

hai người phụ nữ…khiêng một thằng đuối sức lê lết lại giường…vừa chạm lưng vào nệm..tôi cũng ko còn biết gì nữa…

…..

có vẽ như tôi đã trải qua giấc ngủ dài nhất trong cuộc đời…tôi biết vậy…vì chỉ trong 1 giấc ngủ mà tôi đã đi qua ko biết bao nhiêu là giấc mơ…mộng đẹp có ..ác mộng cũng có…và trong giấc mơ cuối cùng mà tôi còn nhớ được…đó là cảnh tôi đi vào phòng thi mà trong đầu hoàn toàn trống rỗng…và cuối cùng khi tiếng trống báo hiệu kết thúc h làm bài…chỉ còn mình tôi ngồi trong phòng thi…bất lực trước những con số hình vẽ…ngoài kia…người phu nữ tôi yêu đi qua…ko thèm ngoái lại nhìn…nhưng đó là ai mà lại nhẫn tâm vậy…chỉ biết đó là một người con gái tôi yêu…cũng có thể là mẹ…là con mèo …nhưg ko biết là ai…đừng bỏ rơi tôi mà…đứng lại đi….giúp tôi với….

_á …

có tiếng ai đó kêu lên…cạnh tôi…mở mắt ra …

thì ra là con em đang ôm đầu nhăn nhó …

_mèo…

_anh…tỉnh rồi hả…má …anh hai dậy rồi nè… má ơi -nó hét lên mừng rỡ…

thì ra ..tôi vẫn còn nằm đây mà ko phải là trong phòng thi kia…may quá….vừa cử động cổ tay…có vật nhọn gì đó đâm vào da thịt đau buốt …nhìn lên…thì ra là ống dịch truyền…trời ! mình bị gì vậy…sao lại ra nông nỗi này …

má từ dưới nhà chạy vội lên…lau hai còn ướt nước vào vạt áo…có lẽ mẹ đang nấu ău…áp tay lên trán tôi , mẹ hỏi dồn dập

_sao con, thấy trong người sao…đỡ chưa con …

_ko sao ….mà còn bị sao ..mà truyền dịch vậy.

_ anh …còn nói nữa…anh làm mà cả ngày ko ăn uống…tối đến lại thức khuya học…hạ đường huyết chứ sao …..anh làm tôi sợ gần chết ! sao con dại thế con …

_vậy…ko sao hả …má

_ suýt chết mà ko sao….má lạy con ..từ h con ăn uống dùm má cái …con học mà ko ăn thì làm sao mà chịu nổi….

_ ko sao mà …tại con ko muốn ăn..thôi

_ sao…má nấu dở à …hay là con thấy đắng miệng…nói má nghe coi

_ko …con thấy ..căng thẳng nên …ko muốn ăn uống gì nữa…con thấy lo lo trong người …ko sao đâu

_chết ko…thôi từ h …con học ko nổi thì đừng cố làm gì….má ko có ép con gì nữa đâu…sức con sao thì thi vậy…thà con ko đậu còn hơn con đậu mà nửa sống nửa chết sao má chịu nổi

_ko sao…má nấu gì đó..cho con ăn với -tôi cố làm mẹ vui lòng bằng một lời yêu cầu món ăn.

_ uhm,con đói lắm phải ko …má đem cháo lên nghen…cháo thịt bò ngon lắm…con nằm chờ má chút nhen

_ko có cơm hả má…

_cơm gì mà cơm …ăn cháo trước đã…đau mà ăn cơm…

má vội vã chạy xuống nhà làm cháo cho tôi…con em nãy h đứng bên cạnh nghe ngóng rồi phán một câu trời ơi đất hỡi

_ đúng là..con cưng của má …tục tưng của má …hehe

biết là nó đang châm chọc nhưng tôi cũng chả còn sức mà cho nó một trận nữa…quay mặt vào tường…tôi cố để đầu óc mình thư giãn…

nhưng…nó nói một câu làm tôi phải giật mình

_ là..chị nào làm anh ra nông nỗi này…

tôi quay lại nhìn nó …mặt nó đầy tinh quái …làm sao nó biết …

_ cô…nói gì thế…chị nào

_hehe . ai biết …đoán vậy thôi …đàn ông yếu đuối thật…mới một chút đã gục…hihi

_cô…im đi dùm …lấy cho tôi chai nước coi – tôi phản kháng yêu ớt …

nó rót ly nước và đưa tôi cười

_ anh nghen…tối qua h đánh em mấy cái đau quá trời nè …

_tui..đánh cô hồi nào ,cô bị gì thế

_ ko đánh nữa chứ…em nằm canh cho anh ngủ ..mà anh cứ mớ rồi quơ tay quơ chân …trúng đầu em sưng mấy cục nè …nó vén tóc qua chỉ vào đầu làm bằng chứng…

_cô nói dóc…tui thấy cục nào đâu

_thì..nó lặn rồi…hihi – nó cười và lấy chai nước lại rót thêm cho tôi …

_mà…tôi mớ gì thế … -tôi nhìn nó thăm dò

_nhiều ! nhiều chuyện lắm…nhưnng mà nghe được vài câu à …còn nhiêu thì ko nghe rõ .nhưng mà vài câu cũng hiểu ….hehe

_hiểu…cái gì …tui nói gì à…má có nghe ko

_ ko biết nữa…gần sáng em lên canh anh cho má em mới nghe .

trời ! má ở bên tôi suốt đêm…kobiết tôi có nói gì ko ,tôi lại dò hỏi nó

_ mà…anh nói gì…kể anh nghe thử

_hihih …nói chung là..có liên quan đến con gái…

_nói rõ đi

_ có phải vì bạn gái mà anh tức giận ko ăn ko uống phải ko !

_ mêt quá , ko phải …

_ thiệt ko …nói thiệt đi rôi em kể cho…nói đi

_lại nhiều chuyện…cô liệu hồn…cấm bép xép gì với má nghe chưa

_ ko biêt ! nó tỏ ra đanh đá…chắc phải dùng quả ngon ngọt dụ nó

_ ko nói thì ..em xuống đây…em đi ngủ nhen…tối h canh anh mệt gần chết …lại bị u đầu nữa chứ . – pó tay cô em…lém lĩnh thấy sợ luôn

_ lại anh nói nè , nhanh – tôi vẫy nó lại

_gì…nói đi …- nó đứng ngoài cửa thò đầu vô

_ lại đây , nhanh

nó ngại ngùng tiến lại…chắc lâu rồi nó ko thấy tôi “hiền “vậy

_sao…nói đi

_ đau chỗ nào đưa anh coi

_ko sao ..hết đau rồi…

tôi đưa tay vén mái tóc nó lên…tội nghiệp hôm qua đánh chửi nó thế mà h nó lại chăm sóc mình vậy…thấy ân hận vô cùng…

_anh xin lỗi..cô nhen …hôm qua ..anh mệt nên …

_thôi …cứ hành hạ người ta rồi xin lỗi…

_thôi mà…hôm nào anh đền cho…nhen- tôi bẹo má nó một cái

_quỷ …đau em…nhớ nhen …bữa nào ko đền là biết tay tui .

_uhm…mà nói anh nghe đi…hôm qua anh nói gì

_ đó…dụ dổ người ta ko à

_ thôi mà..nói đi anh thương…anh đền cho

_thì…cứ kiều như là …xin lỗi rồi…cầu xin người ta…thấy tội nghiệp dã man…ông anh ơi là ông anh…bị người ta bỏ phải ko

_ ko phải đâu…chuyen này khi nào cô lớn tui kể cho…h nói cô cũng ko hieu đâu

_nữa…cứ xem thhường…hơn người ta có 1 tuổi mà làm lớn lắm

_ thôi …để bữa khác đi . h anh mệt lắm…thôi xuống ngủ đi…mệt rồi phải ko

_ ko kể tò mò h sao ngủ được .

_thôi nghe lời đi…anh thương …đi đi..mai anh khỏe anh dẫn đi ăn . chịu ko

_ nhớ nhen…mai mà ko đi tui kéo đi đấy …gớm ! thất tình gì mà liệt giường…sợ ông luôn…- tôi phát một cái vào mông nó …nó vội nhảy đi ngay…thấy hiền làm tới

….(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc các bạn online vui vẻ!)

cuối ngày…tôi đã khỏe lại hơn rất nhiều…thoát khỏi cái ống kim tiêm trong tay , tôi mừng ko sao kể…nghe mẹ nói giữa đêm hôm phải chạy đi sang nhà hàng xóm nhờ xem bệnh dùm tôi .

may là chỉ bị hạ đường huyết hay huyết áp gì đấy …ko phải đi viện…

nằm một mình cả ngày…may mà có con mèo lên ngồi tán dóc…ko thì chắc tôi chịu ko nổi….h mới thấm thía cảm giác cô đơn…quả thật ko ai có thể gọi là “sống ” nếu đơn độc trên thế giới này…nghĩ lại những gì mình đã làm

tất cả các sự kiện đã qua.. mỗi sự kiện…đều dẫn đến nhiều lối đi…và tôi đã chọn sai lối …để h đây mang theo mình những nỗi niềm ko biết nói cùng ai…ko thể nào giải bày…và phải chịu đựng chính cạm bẫy của mình . dục tình dẫn con người ta đến những

bến bờ khoái lạc bằng những con thuyền đầy mật ngọt và rượu ngon…và cũng đưa con người ta đến những nhà ngục tù đày bằng những con thuyền đầy nước mắt …

…bị đánh thức bởi bàn tay mẹ …tôi tỉnh dậy…vuốt ve trên trán tôi , chắc mẹ đang xem thử nhiệt độ cơ thể tôi co gì bất thường ko…tôi giả vờ ngủ…và bất chợt nắm lấy tay mẹ cắn một cái…

_ khỉ…dậy chưa …mẹ bưng cháo lên cho ăn nhen

_ thôi…để con xuống…nằm trên đây hoài uể oải quá…

_uhm …vậy đi rửa mặt đi …à .đừng tắm nhen , con đang yếu ko được để nhiễm nước đấy

_biết rồi…mà con nói nè má …chuyện con bị thế này ..ko được nói cho ai nghe hết…nghen .

_ ơ..chuyện nhà mình mà …sao lại đi nói cho ai

_thì con nói vậy thôi…vì má cứ hay đi nói cho cô ng…con ko thích đâu

_ uhm…tại lúc trước …anh toàn đặt tôi vào tình huống khó xử…nên tôi mới nhờ cô…sau này có gì phải nói cho má biết nghe chưa …đau ốm hay thiếu thốn hay buồn điều gì..phải nói hết …ko được giấu

má …con mà làm sao má sống nổi ko …

_ thôi…lại sướt mướt …ai biểu..cứ ép con đi đạp xích lô chi ..hhehe

_ uhm…giận dai quá…thôi ko đạp nữa…được chưa…

…nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ dành cho tôi…tôi cứ tự hỏi…làm sao tôi có thể giận mẹ đươc..ko hiểu lúc trước mình nghĩ gì mà lại lạnh nhạt với mẹ…có lẽ h ăn năn cũng chưa muộn…nhớ có lần cô nói với tôi

ko ai yêu tôi hơn mẹ…điều đó ko còn gi phải bàn cãi…thế mà đã có lúc tôi nghi ngờ tấm lòng mẹ dành cho tôi …mà nhắc đến cô..tôi lại thấy buồn…nhớ lại đêm đó…dù sao thì cô cũng nói đúng…một người sâu sắc và

ân cần như cô …luôn suy nghĩ những điều đúng đắn mà một kẻ nông nổi thức thời như tôi chắc còn lâu mới hiểu ra…em xin lỗi đã làm cô khóc….có lẽ em ko xứng đáng với một người hoàn hảo như cô…

vừa bưng tô cháo lên…tôi nhận được điện thoại của búp bê…có lẽ bây h tôi cần bình tâm lại…tôi quyết định tắt máy ….để mai tính .



_t…t ơi…. – giữa một cuộc chiến đẫm máu từ một chiến trường khốc liệt nào đó trong sâu thẳm cơn mơ…khi tôi đang đau đơn với những vết đâm trên trên người …một giọng nói dịu dàng ..ấm áp …nào đó …văng vẳng ..từ xa ..rồi lại gần.giọng nói ấy ..đó là thứ âm thanh

mà tôi thèm khát…được nghe….đi theo sự dẫn dắt của giọng nói ấy..tôi đi qua những cánh đồng….những con suối…trên thảo nguyên…chợt tôi thấy mình nằm dưới tán cây lớn..dịu mát trong không gian…tôi nằm đó ..giang hai tay ra…cảm nhận làn gió thổi vi vυ"t từ những ngọn đồi xa xăm

_ t ..ơi – và tôi biết giọng nói ấy đến từ đâu…trên tán cây..cô đang ngồi vắt vẻo trên cành cây kia..trên tay cầm một thứ quả đỏ mọng….nước quả thấm lên môi cô..đôi môi xinh xắn tươi đẹp …tôi cười..và nhắm mắt lại…vì tôi biết đây chỉ là một giấc mơ..giấc mơ đẹp ..

và chọt từ trên cây..cô nhảy xuống..nhẹ nhàng như một cây bồ công anh…kéo tôi dậy…cô cười …

_đi theo em…nhanh nào …và cô chạy đi …tôi cũng vội chạy theo…trước mặt tôi là một bàn tiệc…toàn những món ăn ngon…cô đẩy tôi lại ghế…ấn tôi ngồi xuống …cô đưa tôi cái cốc gỗ…nhưng nó ko có gì cả…chợt mưa rơi…những hạt mưa to như hạt ngọc …nhưng chúng ko trong như pha lê..mà

lại mang màu đen và nhớt…chúng bám lên tóc ..lên mặt cô…lên chiếc váy trắng tinh khôi cô đang mặc…và cô đang chìm trong màu đen…tôi vội ôm cô ..xiết chặc cô lại..ko cho cô tan biến theo cơn mưa từ địa ngục…nhưng dần dần tôi cũng tan biến…

_ cô ơi…tôi nắm lấy mảnh cuối cùng của cơ thể cô…cô ơi – tôi hét lên – đừng mà…ở lại với em cô….em …xin cô …ở lại đi ….

_ t…ơi…tỉnh dậy đi….cô đây mà ….cô đây …..

_ở lại…đi…em ngủ một chút …em sẽ dậy…cô dừng đi đâu…em chỉ ngủ chút thôi ….

_ uhm…cô ngồi đây mà…cô ko đi đâu hết… bàn tay cô nắm chặt lấy tay tôi ….

khi đôi tay ấy …chạm vào tôi ..hơi ấm tràn ngập tâm hồn…tôi khóc…hình như tôi vẫn còn mơ …nếu cô ko phải là giấc mơ…thì xin ở bên em…mãi mãi…

…có giọt nước nào đó…ấm nóng…lăn trên má tôi …hình như ko phải là nước mắt của tôi …mở mắt ra…khi những tia sáng yêu ớt của ngọn đèn hành lang chiếu vào mắt tôi …tôi chết lặng….đó chính là cô …và ..có phải cô đang khóc vì tôi ko nếu vậy ..thì tôi còn niềm hạnh phúc nào hơn nữa…

_cô… – tôi nghẹn ngào…- em…xin lỗi

_ đừng ..nói vậy …t …cô mới phải xin lỗi – cô gục đầu lên ngực tôi ….

_ ko…đừng khóc…là em..ko hiểu cô…do em…

_ ko mà…h…ng …hối hận lắm…ng…nặng lời …làm t ….ra nông nỗi này …mà..t …sao lại khờ vậy..ng nói t phải cố học…tức là ng muốn t tạm gác lại chuyện mình …để học…chứ ng ko có ý là t phải học đến mức độ ko ăn ko uống phải ngất như vậy …

_ko ..t…chỉ muốn quên chuyện buồn đi …thôi ..t cứ nghĩ học sẽ giúp t…quen được chuyện tối đo…nhưng mà ..t đã sai..làm sao t quen được ng…được những lời ngu ngốc mà t nói với ng …là t sai …

..cô xiết chặc lấy tay tôi…có lẽ ko còn cấn lời nói để diễn tả cảm xúc của hai trái tim …tia nắng cuối cùng của buổi chạng vạng cũng đã tắt …hai con người…nắm chặt lấy tay nhau …ko còn ranh giới đạo lý giáo điều nào có thể chia rẽ họ

…sau này tôi mới biết …chính con mèo đã gọi điện cho cô …trong cơn mơ ..tôi đã gọi tên cô …cầu xin …nài nỉ cô ….nhưng mãi đến sau này nó còn làm tôi ..rợn gai ốc khi tiết lộ rằng…ngay từ lần đầu cô sang nhà tôi…khi tôi và cô nằm cùng trên giường …nó đã nghe trọn vẹn cuộc tranh luận…và đã biết chúng tôi yêu nhau

điều đó quá ư là …đáng sợ ghê gớm với nó …và nó đã quyết định giữ bí mật cho tôi …