Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yesterday

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Che dấu bản chất của mình là một trong những cách thức để xây dựng hình tượng bản thân trong mắt người khác…điều đó khiến tôi phát điên lên vì …phải kiềm chế trong từng hành động , từng lời nói … vì bản chất thật của tôi…như các bạn đã biết rồi đấy …hám sắc hám danh , ăn miếng trả miếng , ích kỉ cá nhân …thích gì làm nấy , là một kẻ tùy tiện và dẻo miệng…vì vậy..khi bước vào trường đại học…buộc phải thay đổi bản thân để thích nghi với môi trường của cuộc sống tự lập và hòa mình vào tập thể …khiến tôi bức rức khó chịu vô cùng….

trước kia …trải qua 3 năm giữa ngôi trường tư thục cấp 3 đầy những học sinh cá biệt và ngày ngày sống chung với những thói hư tật xấu …có lúc tôi đã nghĩ mình…thật siêu phàm vì “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ” . tôi tự hào khi được tôn sùng làm trùm của một ” băng đảng ” chuyên đi…chép bài soạn …và mượn vở trong lớp…vì là bang chủ nên lẽ dĩ nhiên tôi phải ngày nào cũng giao hàng cho các môn đệ…dù biết như thế là làm hại chúng…và hại mình…nhưng …tôi cũng ko muốn mất đi…sự kính nể và tôn sùng của bọn nó dành cho tôi…sự ích kỉ kiêu ngạo cũng sinh ra từ đó….những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng …là cách mà bọn nó trả ơn cho tôi…và lâu dần…tôi đã quen với những điều đó…từ một thằng nhút nhát rụt rè của năm lớp 10…đến khi ra khỏi trường cấp 3…nhiều lúc nhìn lại chính mình trong những bức ảnh chụp ngày xưa…tôi ko thể tin được ..tôi gần như đã thay đổi hoàn toàn…cả bên ngoài lẩn bên trong…

lắng nghe những tế bào trong cơ thể phân tách và phình ra từng ngày ….tôi nhận ra…những thói hư tật xấu – phần con trong tôi…cũng manh nha nảy nở nhiều hơn bao h hết…những biểu hiện dể thấy nhất : lời nói xen lẫn tiếng chửi thề nhiều hơn…du͙© vọиɠ đòi hỏi càng nhiều…sẵn sàng sử dụng những chiêu thức mánh khóe để đạt được những gì mình muốn …lời nói dối…thường trực trên môi…

mỗi lần nhìn nụ cười hài lòng mãn nguyên trên môi thầy cô ba mẹ khi tôi cầm trên tay mảnh bằng khen …hay là sự đon đả chào mời của lũ bạn mỗi lần thấy tôi vào lớp…tất cả bọn họ…đều ko biết những gì tôi đã phải trải qua để có được những điều đó ….một cuộc sống mà ngày ngày phải đấu tranh với con quỷ đang lớn dần trong bản thân mình….càng đạt được những thành tích …tôi lại càng thấy sợ vì …nếu để mất đi …những người ấy…có còn nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục tôn trọng ko…có lẽ billgate nói đúng…” ko ai quan tâm đến lòng tự trọng của bạn…họ chỉ quan tâm đến những gì bạn làm được…”

Chỉ có mẹ với ánh mắt dõi theo tôi từng ngày , với bàn tay ôm ấp vỗ về , đã vực tôi dậy mỗi lần tôi đi lạc lối và vấp ngã…mới giữ cho con người tôi hướng về những điều tốt đẹp mỗi sáng thức dậy…nhưng h đây…một mình giữa thành phố rộng lớn này ….liệu tôi có còn khả năng đề kháng lại những điều xấu xa đang lớn dần trong còn người tôi ko.. hãy cùng trải qua 1 năm đại học đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi trong một “metropolis” sài gòn tráng lệ và đầy những cám dỗ …ko phải bắt nguồn từ những chốn ăn chơi vũ trường động lắc ma túy mại da^ʍ gì gì đó…mà ngay trong trường đại học này…

….

tôi biết nhóm của Mi “đĩ” lần đầu sau một lần ko kiềm chế được bản thân trong phòng vi tính…chính những cô nàng là kẻ phát giác tôi với cả lớp sau một hành động lộ mặt cực kì …đáng nhục nhã của tôi…trước đó…từ khi bắt đầu năm học đến lúc bị lộ bản chất lần đầu…tôi được biết đến như là một kẻ mắc bệnh trầm cảm hạng nặng vì …ko bao h rảnh để nói chuyện cùng ai trong lớp…thật ra là do tôi …chán ghét thực tại ! tại sao ư ! đó là điều bắt nguồn từ một cuôc sống đơn độc trong căn phòng trọ …càng cô đơn…tôi lại càng thèm muốn về với quá khứ tươi đẹp…và từ đó..ngày qua ngày..niềm vui duy nhất trong cuộc sống của tôi là nghĩ về những điều vui vẻ trong quá khứ và tự thõa mãn với mình…một kẻ ăn mày quá khứ… có lẽ đối với tôi quá khứ là tất cả…là những ngày tôi được sự kính nể của thấy cô bạn bè. là sự yêu thương chăm sóc của ba mẹ em gái , là tình yêu nồng nàn với 2 người con gái ..là tất cả những gì tôi nghĩ sẽ ko gì có thể thay thế được …nhưng mà h đây thì sao…từ một ” ông hoàng ” …tôi trở thành một cá thể thật nhỏ bé và hoàn toàn vô danh giữa thành phố này….chính điều đó khiến tôi đâm ra chán ghét thực tại…và ko còn muốn làm quen với những cái mới nữa..vì đối với tôi…những gì trong quá khứ là hoàn hảo tuyệt đối…nhưng quy luật tất yếu của cuộc sống…ko thích nghi được sẽ bị đào thải…sau 2 tháng học trong lớp , dù rất nhiều người đã cố tìm hiểu làm quen với tôi …nhưng cuối cùng cái mà họ nhận được từ tôi chỉ là những cái gật đầu qua loa , những tiếng ậm ừ …và ánh mắt vô hồn lạnh nhạt…và điều tất yếu…tôi …trỡ thành kẻ lập dị của lớp…tôi dân quen với những lời đồn đại như : thằng này chảnh , hâm, im im mà hiểm , tự kỉ nặng, trầm cảm nan y…nhưng bỏ mặc ngoài tai tất cả…tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều : kệ mẹ chúng nó .nhưng ở một phía khác của câu chuyện…sự trầm cảm của tôi …bắt nguồn từ một nỗi sợ sâu thẳm…bị lộ ra những điều xấu xa trong con người mình…chính vì vậy…thà câm lặng và ko làm gì còn hơn… nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra…khi tôi bị phát hiện…làm hành động bệnh hoạn….

….

Đó là một buổi học tiếng anh như thường lệ…tôi vào lớp khi mọi người mói chỉ lác đác trong phòng , tìm một chỗ ở góc phòng…một nơi quen thuộc của tôi…một kẻ lập dị…đó là nơi tôi cảm thấy thoải mái nhất vì nó khá kín đáo và ít ai để ý đến , chính vì vậy tôi có thể làm những gì mình thích…đằng sau màn hình máy tính che khuât …tôi có thể vừa học vừa ngủ , vừa học vừa bắn gunbound , đọc báo thậm chí “thủ da^ʍ trong lớp ” mà ko ai biết….ít ra đó cũng là một niềm vui nhỏ nhoi của tôi trong thời gian khó khăn này…nhưng…đi đêm có ngày gặp ma…niềm vui ấy…chiều hôm ấy..biến thành cơn ác mộng …khi tôi lộ mặt là môt thằng …da^ʍ…

kéo bàn phím ra …mở đầu buổi học vi vu chiều nay bằng zing.vn hay kênh 14 hay quachdaica.info đây ta…ko ngờ…cũng có lúc …những tờ báo lá cái rẻ tiền này lại là niềm vui…nhen nhóm trong tôi…gõ địa chỉ vào…môt lố tin shock bay ra…con này bồ thằng kia , chị kia lộ hàng , anh này đồng tính …lại có vụ đâm chém bắn nhau tông xe nát cả não…heheh..từ từ thưởng thức….chợt…tôi thấy…búp bê…chính xác hơn là một con mặt tựa như bup bê trong mục giới tính của kenh14…vội vã click vào..tôi muốn nhìn khuôn mặt nó rõ hơn…rồi những cú click tiếp theo…là để trau dồi thêm về cách bạn gái vệ sinh…bé gái…chu kì kinh nguyệt…cách tránh thai….và 1 lố nữa…càng đọc càng thấy thú vị…cho đến khi…

_ há há há….trời ơi….há há há… – tiếng cười phá lên từ đằng sau…ko phải đâu xa…mà ngày sau lưng tôi….

_sao …khoái chưa cưng… ! – tôi chết lặng….

_ Đào….phải…ko ….- tôi nhìn em… đầy hồi hộp ….

_ chứ ai nữa…bộ mới một năm..mà t quên tui rồi hả….

_ ko…sao mà quên..được…

_ ko quên mà sao từ nãy đến h ko thèm chào tui một tiếng vậy…bộ có người mới là quên người cũ nhanh vậy sao … – tôi cảm thấy thực sự hoang mang vì sự kết luận vội vã của em….nhưng tôi biết …sự trách cứ của em cũng bắt nguồn từ một niềm hy vọng dành cho tôi…và h đây tôi đã dập tắt niềm hy vọng ấy trong em…tôi chỉ còn biết im lặng …vì làm sao tôi có thể thanh minh gì nữa…

chúng tôi lặng nhìn nhau…ko ai còn có thể nói lời nào nữa…

_ T ơi…- tiếng linh gọi tôi ngoài kia… chắc em đang ko hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa toi và Đào…

_ Đó là ..Linh phải ko ?

_ Uhm…

_ Xinh lắm , tui nhìn còn mê huống chi là ông …sao…làm sao mà tán được em vậy ! – câu hỏi của Đào…làm tôi thực sự bối rối…ko biết em đang nghĩ gì….làm sao em có thể nói ra những lời thản nhiên như vậy được…chẳng lẽ em ko có chút hờn giận nào hay sao…

tôi gượng cười cười im lặng vì ko biết phải trả lời câu hỏi của em thế nào…từ phía xa…linh vẫn đang nhìn về phía chung tôi …

_bà…khỏe ko…

_ko ! sắp chết rồi …nên về đây gặp ông lần cuối nè ! – tôi cứng họng…em vẫn ko thay đổi là mấy so với ngày trước…vẫn với ánh mắt sắc sảo tinh quái ấy…

_vẫn như ngày xưa nhỉ… – tôi cười…

_uhm…vẫn là tui mà…còn ông sao…còn nhát chết như hồi trước ko !

tôi bắt đầu thấy bực vì cái vẻ mặt châm chọc của em…nhưng tôi vẫn cười trừ cho qua chuyện…dù sao tôi vẫn là kẻ có lỗi…

_ac..tui làm gì nhát bà…tự nhiên kêu tui nhát…

_ko nhát hả…sao hồi xưa đi chơi với tui…cứ chui vô hẻm đi vậy…

lại một lần nữa…câu nói shock hàng của em…làm tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đở ngượng…

_ờ thì…bây h….khác…h sợ ai nữa…thích thì…mai đi chơi…bà thích đi đâu…tui chìu … – tôi cố tỏ ra hài hước …chỉ mong cuộc nói chuyện này kết thúc cho nhanh…

_chu ! vậy để mai tui rủ thằng Sơn nữa nhen !

Đến lúc này…thì tôi cảm thấy bị đυ.ng chạm vào lòng tự ái nghiêm trọng…ko biết em đang nghĩ cái quái gì mà dồn ép tôi tới tấp như vậy…có cần thiết ko…tình xưa nghĩa cũ…chẳng lẽ em coi thường tình cảm tôi như vậy sao….

ko thể chịu đựng thêm thái độ khinh thường của em thêm nữa…tôi quay đi

_bây h…t uống hơi nhiều nên ..hơi mệt…với lại phải chở bạn về chút…có gì…mai mình gặp nhau rồi nói chuyện..được ko….

_ko ! có chuyện gì..thì nói luôn đi… – bầu không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt…ko biết em muốn cái quái gì đây ! có thật là em đang muốn dồn tôi vào đường cùng ko !

_ ủa ! sao lâu vậy t ! – Tiếng búp bê vang lên phá vỡ bầu ko khí câm lặng…trời ơi…em lại đây làm gì ko biết nữa…đang định rút chạy…thì em lại dính vào…làm sao đây hả trời …

khi tôi còn đang bối rối ko biết nói gì…thì Đào đã lên tiếng…

_ Linh phải ko !

Linh nhìn tôi …có vẻ em không hiểu tại sao cô gái xa lạ này lại biết tên mình…nhưng em vẫn mỉm cười đáp

_ Uhm…mình là Linh…ủa mà…mình gặp nhau lần nào chưa

_ Rồi ! ..thực ra là chưa …nhưng mà T cũng hay kể cho Đào về L inh lắm

Cái gì ….Đào đang nói cái quái gì thế …Tôi nhìn vào mắt Đào …cố hiểu xem thực ra em đang chơi trò gì ! đáp lại tôi là một cái nhìn ” âu yếm ” đến rợn tóc gáy của Đào ….tôi bắt đầu cảm thấy sợ cô gái này…

bên kia chiến tuyến…linh vẫn khá là ngây thơ…

_Ủa…vậy hả….kể gì vậy bạn…nói xấu mình phải ko… – Linh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu của mình…chắc em còn đang thắc mắc…tại sao tôi lại có một người bạn thân thiết đến nỗi có thể chia sẽ những chuyện riêng tư …mà linh ko hê biết…

_Ko có…T khen Linh ko hà … – Đào mỉm cười đáp…

_ uhm…hihi…bạn tên Đào phải ko !

_uh …sao bạn biết mình

_ko…lúc nãy nghe mọi người gọi thôi…mà bạn cũng học lớp X với t luôn hả…

_uhm…trước kia thôi …h mình chuyển ra Bắc rồi….

_uhm…hèn chi ..tại mình cũng hay qua lớp x mà ko thấy bạn…h bạn về đây chơi hả…bạn ở với ai trong đây…

_ uh… thiệt ra..mình về…thăm T. – Đào nhìn tôi..nở nụ cười lém lỉnh……chính nụ cười ấy ngày xưa khiến tôi…yêu Đào bao nhiêu…h lại làm tôi sợ hãi bấy nhiêu…xích lại gần linh…tay tôi khẽ chạm vào tay linh…rõ ràng là đào biết chúng tôi h đã là người yêu …tại sao còn chơi trò hai mặt như vậy…ko thể để điều tồi tệ xảy ra thêm nữa…tôi vội vã chen vào

_ h ..t mắc đưa Linh về chút….có gì…mai gặp nghen . – tôi vội vã kéo linh đi…nhưng có vẻ Linh vẫn còn muốn tìm hiểu rõ ngọn nghành quan hệ giữa tôi và người con gái mới xuất hiện này…em giằn tay tôi ra và nói

_ từ từ…sao t bất lịch sự dữ…bạn bè ở xa về mà…

vẫn với cái giọng hết sức hồn nhiên ấy …đào nói

_ ko sao đâu…h đào cũng về mà…tại lúc nãy…t hẹn đào mai ra quán cà phê …nên phải về ngủ sớm…mai đi nữa…

_ủa vậy hả… – linh quay sang..trừng tôi một cái tóe lửa…

_uhm…à..t ơi…mai chở Linh đi theo luôn nghen…đi đông cho vui…2 người buồn lắm….

_ à…ừ… – tôi đáp lại…….

Cả quãng đường về nhà…linh cứ theo tra hỏi tôi về Đào…khiến tôi phải nghĩ hết lý do này đến lý do khác …

Đêm hôm đó..ko tài nào tôi ngủ được…Ánh mắt đầy ẩn ý của Đào lúc tối…cứ ám ảnh tôi…ko biết là em đang có ý định gì….dù sao thì trước mắt…phải tách Linh ra khỏi chuyện này đã….



_t…dậy đi …h này mà con ngủ ..dậy coi….

mở mắt ra…trận nhậu đêm qua làm đầu tôi đau ê ẩm…thì ra là linh…

_ ủa…làm gì ở đây…qua hồi nào vậy….

_mới…dậy đi…ngủ gì ngủ dzữ…

mới sáng đã lằn nhằn…thấy ghét…tôi uể oải mò vào phòng tắm…từ ngoài…tiếng linh vọng vào…

_sao…hôm nay ko đi ra cà phê hẹn hò với em Đào à ! -lại cái giọng ghen tuông vô cớ….đúng là đàn bà…tôi đáp lại chọc tức linh

_ đương nhiên là đi rồi…sao ko…người ta ở xa về mà…mình phải tiếp đãi chu đáo chứ….

_ uhm…chu đáo chứ sao …con gái người ta hấp dẫn vậy mà…ko chu đáo sao được… – mới có chút mà đã hờn giận…

bước ra nhà tắm…nhìn cái mặt méo mó hờn dỗi của búp bê..tôi lại buồn cười…giật dt trên tay em ra…tôi đè em xuống…

_ bỏ ra coi …ghét cái mặt… – lại giả vờ chống cự…tôi biết tẩy …mò tay vào trong váy…tôi xoa bướm liên tục…nghiêng người qua một bên…em dằn tay tôi ra…nhưng bàn tay lì lợm của tôi nhất quyết làm em phê tới cùng….cuối cùng thì …dâʍ ŧᏂủy̠ em cũng ứa ra ẩm ướt khe bướm….nằm trong lòng tôi…em phản đối…

_ mới sáng…đã da^ʍ…

_ai biểu qua phá người ta ngủ chi…hihi

em nhắm mắt lại…chịu đựng từng đốt ngón tay tôi..lần lần chui vào trong âʍ đa͙σ nhầy nhụa….

dt tôi reo lên…khỉ gió…ko biết thằng nào mà khéo phá thế…ra là đào…ko biết sauu màn sỉ nhục tôi đêm qua…h cô nàng còn muốn gì đây…

_ alo…đào hả….

_ chứ ai nữa…

_sao…có chuyện gì ko …

_ ủa…tối qua nói rồi mà sao quên nhanh vậy….

_ủa…nói gì….có gì nói đi….

_ông…quá đáng vừa thôi nha…tối qua hẹn người ta đi …h bảo ko có gì hả …

sặc…chỉ là một lời nói đùa….ko ngờ cô nàng nghĩ là thật…

_sao…h có đi ko…tui rủ thằng Sang nữa nè…. – cái gì …thằng chó sang ư…đúng rồi…chắc em nghĩ là tôi và nó còn thân nhau như hồi lớp 11 , thằng bẩn thỉu này …nhất định ko thể để nó lại gần đào được…

_ ê ê…đừng…chờ 1 chút tui qua…đừng có rủ thằng Sang !

_ sao …thì có nó đi cho vui…lâu rồi ko gặp mà…

_ h bà có muốn tui đi ko , muốn thì đừng rủ nó…

_gì kì vậy…sao thế

_ chút gặp rồi nói…chờ chút đi

_uhm..qua liền nghen…

mải miết nói chuyện…tôi quên rằng….búp bê vẫn còn đang nằm trong lòng tôi….

_ Sao…hẹn em rôi hả…h sắp đi lo cho em nó hả… – lại giận hờn vu vơ

_ mệt linh quá, bạn bè thôi mà cứ nghĩ lung tung…

_bạn gì….nhìn thái độ ông với nó là tui biết…

_ mệt quá…ko phải bạn mà tui kể cho nó nghe chuyện tui với bà làm gì , tui điên hả

đuối lý ko cãi được nữa…em đành im lặng…quả thực…phụ nữ có linh cảm thật đáng sợ….nhưng có lẽ ko muốn buông tha cho tôi..linh lại cứ nằng nặc đòi đi theo…tôi đành phải đầu hàng ….h mà ko cho theo …thế nào cũng chiến tranh lạnh giận hờn bỏ ăn bỏ ngủ…đúng là đàn bà..chỉ thế là giỏi !

« Chương TrướcChương Tiếp »