Chương 62

nép vào dưới gốc cây cho đỡ lạnh…mở dt ra…tôi ko biết …nếu bây h ..cô ra đây thì tôi sẽ nói gì nữa … tôi sợ , trong lúc xúc động , mình sẽ nói ra những điều ko nên nói , rồi cô sẽ hỏi này nọ …và tôi lại phải dối trá , quanh co , tìm đủ mọi cách để thuyết phục cô rằng tôi chỉ có mình cô …ko còn ai khác…ko…tôi đã mệt mỏi với những điều như vậy …tôi ko muốn nói dối cô thêm nữa …nhưng thực sự …tôi cũng ko có đủ can đảm để thừa nhận sự thật …tôi biết sẽ có ngày tôi phải xa cô …nhưng ko phải là hôm nay , trong một buổi bình minh u tối , giữa màn mưa lạnh lẽo này…tôi ko muốn quay về mà chưa được hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô , chưa được cảm nhận hơi ấm cơ thể của cô …chưa được áp mặt vào mái tóc xõa mượt mà ấy…tôi chưa chuẩn bị để mất cô…

..chuông dt đã đổ…vẫn còn thơi gian để dừng lại trước khi cô thức dậy…và bắt máy ….phải làm sao đây..lùi bước hay …tiếp tục…cô ơi…đừng bắt máy …làm ơn…

tại sao cùng lúc tôi có thể vừa thèm khát được gặp cô ..lại vừa sợ hãi phải đối diện với cô đến như vậy …tôi phải làm sao đây…

gập máy lại…tôi quyết định quay về …

…những hồi chuông dt dồn dập chợt rung lên…đúng là cô đã gọi lại…hít một hơi thật sâu…tôi mở máy ra …

_ Alo …

_ Alo , t hả – sóng mũi tôi chợt cay cay khi được nghe cái chất giọng êm ái ấy…

_ em…t…nè …cô…

_ có gì mà gọi cô sớm vậy t…

_ em…à…ko có..đi…tập thể dục ko…

_ cái gì ? t sao vậy…trời đang mưa mà….sao mà đi được…

_ à…vậy..hả….vậy…thôi …vậy…em…em về nhen…

_về cái gì ? ặc…đang ở đâu mà về …t sao vậy …sao giọng run run vậy…

_ ko sao…cô…ngủ đi…em…em… – ánh đèn bật sáng từ trong nhà cô…

_em sao…nói đi….có phải đang đứng trước nhà ko…

_em…

_T … – giữa muôn ngàn giọt ngắn ngọt dài từ lung linh mờ ảo dưới ánh đèn đường….tôi có thể thấy…bàn tay cô đang vẫy tôi …và tiếng cô gọi vang tên tôi giữa màn đêm…bước từng bước …tôi tiến đến bên thiên thần hộ mệnh của cuộc đời tôi….

_ Trời , bị sao vậy , đang mưa gió bão bùng mà tự nhiên đội áo mưa qua rủ đi tập thể dục là sao ! đi vào đây nhanh !

chưa bao h bị mắng mà tôi lại cảm thấy mãn nguyện như thế …

_ hê hê …mưa chút xíu mà gì đâu… – tôi tỏ ra khá bình thản và thanh minh…

_ điên hả , mưa vầy mà chút xíu , còn ko vào nhanh đi , đứng đó tui quýnh bây h !

_ thôi , vào đó nổi điên quýnh người ta nữa , có ai bảo phải xuống đâu mà tự nhiên xuống rồi h hù quýnh người ta nữa, thôi lên ngủ tiếp đi , em về ! – tôi tỏ ra khá ngang ngược …hy vọng cô sẽ nổi điên lên …vì tôi biết ..chỉ có như vậy..cô mới nói thật ra những gì mình nghĩ….vì cô là con người yếu đuối , nên ít khi nào dám nói thẳng hay hỏi thẳng những chuyện làm người khác buồn lòng bao h…

_ ha hay quá há ! nữa đêm nữa hôm…xuống mở cửa cho rồi còn đổ thừa này nọ ! mặc kệ ông…thích về thì về đi , thấy ghét !

cô đang giận…mà đồ chiểu đã nói , vì chưng hay ghét cũng là hay thương…hehe …còn thương em lắm phải ko cô…vậy là em vui rồi…em chỉ cần có vậy ….những lời mắng mỏ , trách móc của cô…làm em vui xiết bao…cô càng bao dung , càng vị tha …em càng thấy mình ko xứng đáng…cảm ơn cô…tốt nhất là cô hãy cứ ghét em nhiều vào…

một nụ cười…chợt đến trên đôi môi tê cóng vì lạnh của tôi…nhìn cô thêm lần nữa …tôi quay đi…

_ ơ…ơ…cái gì vậy …về thiệt hả… -cô vội chạy theo …níu tôi lại… – từ đã …

_ sao…thì đuổi thì ..em về …kì ghê…đã đuổi mà còn níu kéo nữa…

_ thì…ai giữ đâu…ghét cái mặt…chờ hết mưa đã… – cô buông tôi ra…ngại ngùng…

tôi vẫn cười và quay đi…

_ ơ…. – chắc cô đang bối rối lắm khi thấy tôi chẳng hề có chút ý định nào nán lại … – nói..giỡn thôi mà… – cô lẽo đẽo theo tôi…

_ vào nhà đi ! đứng đây ướt bị đau bây h ! – tôi đẩy cô vào

_ kệ tui ! làm quan tâm lắm ko bằng ! tui đứng khóa cửa ko được hé ! – cô nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi…

_ơ…khóa cửa …thì làm sao em dắt xe vào được…

_ hả…!

….

bước chân vào trong nhà …tôi nhìn cô lo ngại….

_ ủa…mà có má cô ở nhà ko…!

_ cũng biết sợ hả ! tưởng gan cóc tía chứ !

_ suỵt….nói nhỏ thôi…bác nghe bây h !

_ nhà tui tui thích nói to ko được hả ! -chắc cô tức lắm khi nãy h bị tôi chọc quê mấy cú…hihi… tội nghiệp…

_ phải cô đang cố tình chơi em phải ko ! bác mà xuống đây , hỏi này hỏi nọ , là em đổ thừa hết cho cô cho coi ! – tôi càng tỏ ra ngang ngược để xem sự tức giận của cô co thể bùng nổ đến mức nào …

_ thách ông đó ! dám ko! ông mà dám nói lung tung…tui…

_ tui sao…định làm gì em ! -tôi thách thức …

_ đi về …nhanh …đi về …ko cho ở nữa ….! – nắm lấy tay áo tôi…cô lôi tôi ra khỏi nhà….tôi hiểu cảm giác ấm ức của cô lúc này , chắc cô đang rất giận vì bị đánh thức giữa đêm…đội mưa xuống mở cửa cho toi mà còn bị tôi shock hàng nữa…ko tức làm sao cho được…

đẩy tôi ra khỏi phòng khách , cô đóng sầm cửa lại…đúng là…cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh…có lẽ mình hơi quá lố…hihi…thôi kệ…có khi như vậy cũng tốt , tất cả những gi mà cô vừa làm … là đủ nói lên tình cảm của cô dành cho tôi rồi…tôi còn muốn gì hơn nữa…cảm ơn em…

nhìn vào cửa kính , cô đang bước vội lên cầu thang…ko thèm ngoái lại nhìn tôi một cái…ghê chưa….

mở cửa ra…vào trong nhà lấy áo mưa …tôi tắt điện cho cô ….rồi bước trở ra sân khép cửa lại ….

…dưới gốc cây mà chỉ mấy phút trước tôi còn nép mình co ro vì lạnh và vì sợ…h đây…tâm hồn tôi đã thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều…cô có biết là em đang cười mãn nguyện ko…vì h đây em chắc rằng…trên chiếc giường ấm áp mà mình đã từng ôm ấp nhau …cô vẫn đang nghĩ về em…về tình yêu của chúng mình…về tất cả những gì mình đã cùng xây đắp…ngắn gọn hơn , đó là tình yêu …

mở dt lên …tay tôi run rẩy bấm từng phím …nhắn cho cô….

” em tắt điện đóng cửa rồi , chìa khóa cổng sắt em bỏ trong chậu hoa dưới cổng ấy…

p.s : giá mà cô biết em đã ghen và bực tức như thế nào khi thấy cô đi chơi với ông hùng ! nhưng mà cô cứ ngủ ngon ….vì anh se ko bao h có thể ngừng yêu ngân…mãi mãi là vậy !

..tin nhắn vừa gửi đi …thì chuông dt cũng đổ ngay lập tức…lại là cô…mệt ghê hihi…

_ T …nói gì vậy…cô đi chơi với Hùng hồi nào..đâu….bạn bè ..đi uống nước thôi mà…

_ thì …ai nói gì đâu…nhưng mà …làm sao ko ghen tức , ko giận cho được khi thấy người mình yêu…đi uống nước với người khác…

_ uhm…mệt ghê…ghen thì ghen…nhưng mà …ngân chỉ đi uống nước nói chuyện thôi đấy nhé…ko được nghĩ lung tung đâu…

_thiệt ko đấy …khó tin quá !

_thiệt ! thề mà …

_ uhm..hihi..thôi ngủ đi…em về đây…ko phá cô nữa…

_ ngủ gì mà ngủ nữa..tui tức ông quá nè…đến phá người ta rồi định chạy hả !

_ ha ! cô hay nghen…tội cô lớn lắm , em chưa phạt cô là may rồi ! lại dám đuổi người ta về , h còn lên giọng nữa chứ !

_ uhm ! có giỏi thì vào đây xem ai phạt ai !

_ mà…má cô có nhà ko …nói 1 tiếng coi …cứ úp úp mở mở sao dám vào !

_ mệt quá …ko có …đi sài gòn rồi !

_ ủa ! có chuyện gì vậy…sao đi sài gòn …có phải là ba cô bị đau ko…

_ trời ! sao…sao…biết hay vậy ! mới đây mà…ai nói cho t vậy …

_ haha ! nằm nhà bấm quẻ thôi ….

_ thôi …vào đây rồi nói…tốn tiền điện thoại người ta quá hà !

_ cho em phạt thì…mới vào…còn ko thì về …

_ thì vào đây…mới phạt được chứ…cứ đứng nói hoài…

_ hihi…chết cô với em rồi…

_ xií́…

dắt xe lại trong sân …

điện phòng khách bật sáng…từ trong nhà ..giọng cô hối thúc

_ nhanh đi , ướt hết bây h…

_ từ từ…nãy đuổi người ta cho lắm vào h hối…

_ còn đứng đó nói nhiều tui quất mấy roi đấy …dắt xe vào nhà luôn đi…để đó cho ăn trộm vô à !

_dạ ạ ạ ạ……

… nhìn nét mặt nôn nóng của cô…chắc đang “nóng ” trong người lắm rồi đây…

(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc bạn online vui vẻ!)

_ trời…mặc áo mưa mà sao ướt mem vậy ! – cầm áo mưa của tôi, cô treo lên giá…

_ do cô chứ ai ! -tôi tỏ ra bực bội…

_ tự nhiên do tui !

_ trời mưa ầm ầm mà cứ …hết đuổi ra rồi đuổi vô…lạnh run người đây…!

_ thôi…cô lỡ…ai biểu t cứ …lì lì chi… – hihi…mới làm dữ có chút mà cô đã yếu lòng rồi…phải lợi dụng bắt nạt thêm chút nữa mới được…

_thôi mệt quá , kiếm cho em cái khăn lau đi… – tôi ra lệnh…

_uhm…chờ chút… – cô vội vã bước lên phòng lấy khăn cho tôi…ngồi xuống ghế…tôi cũng ko hiểu sao tình thế lại quay ngoắc 180 độ như thế , lúc đội mưa đến đây , mục đích duy nhất của tôi là thú nhận tội lỗi và xin cô tha thứ …thế mà bây h…tôi là trở thành kẻ ăn hiếp cô…

_ nhanh đi cô ! làm gì mà lâu vậy ! lạnh muốn chết nè… – tôi gọi vọng lên trên gác…

_ uhm…chờ chút…

nhìn cái điệu bộ hối hả của cô chạy xuống từng bậc thang…tôi lại thấy buồn cười…

_ nè…lau nhanh đi ko nước thấm vào người nữa…

_ cô có phải là người yêu em ko vậy !

_ cái gì nữa đây ! – cô nhìn tôi nhăn nhó…

_ còn ko mau lau dùm em… -tôi chìa đầu ra…

_ vừa vừa phải phải thôi nha…nãy h…ăn hiếp tui hơi bị nhiều đó… – cô “đứng lên” phản kháng..

_ ăn hiếp cái gì…ai là người có lỗi…còn cãi nữa…

biết ko thể nói lại một thằng ngang bướng như tôi…cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt..nhưng lập tức cô đã…trả thù…phủ cái khăn lên đầu tôi…cô lợi dụng vừa lau vừa xào xáo cái đầu tôi , vừa giật mấy cái đau điếng…

_ cô…cô chơi em hả…

_ chứ gì nữa đây ! ko thấy người ta đang lau hả !

_cô…cô lau mà sao giống cô đang rửa rau quá….đầu em chứ phải rổ rau đâu mà cô chơi xào qua xào lại vậy …ko có chút thành ý gì hết …cô định xây tổ chim trên đầu em hả !

_hihi….vậy…tự lau đi…thấy ghét… – cô cười tinh quái…lấy cái lượt trên tủ ..cô đưa cho tôi…

_ còn cười nữa à…lại đây cho người ta phạt coi !

_ phạt sao…

_lại đây thì biết …hỏi cái gì !

_ thôi…lên kia đi…ở đây …kì quá…tự nhiên ngồi giữa phòng khách vậy ….

_haha ! thế cô nghĩ em định làm gì cô mà phải lên kia…hihi…đầu óc đen tối lạy luôn… – tôi cười khoái chí..còn cô thì ngượng ngùng ko biết nói gì…

_thôi…tui…đi ngủ đây…kệ ông ngồi đó muốn làm gì thì làm… – cô ngượng ngùng quay đi…

ko để cô thoát…tôi đứng dậy nắm tay cô lại

_ bây h lên có ngủ được ko mà ngủ..lại đây em phạt đã rồi mới được ngủ…

_ ko…tui mệt rồi ! – tỏ ra khá cảnh giác…chắc lần này cô sợ bị hớ như lúc nãy…

_phạt nhanh mà…chút xíu là xong…hehe…lại đây …

đẩy cô lại ghế…

_ cái gì nữa đây…định làm gì tui thế…

_ thế cô nghĩ là em sẽ làm gì….hihi…đoán thử xem nào…

_ thôi…tui đi ngủ đây..mệt quá….

_thôi mà…từ từ ngủ…lúc nãy ngoài kia đã nói cho người ta…phạt rồi mà – ôm cô vào lòng…tôi ko cho cô chạy thoát…

_ thì…làm gì…nhanh đi chứ…lòng vòng hoài…

_hihi…làm liền đây… -ngồi xuống ghế , tôi đập đập lên đùi mình – lại đây nằm nè…nằm úp lên đùi em đi…

_trời…cái dụ gì vậy… -cô ngớ người ra…

…..

kéo váy cô ngược lên , cặp mông trắng phau tròn trịa hiện ra…vừa nhìn thấy tôi đã muốn áp mặt xuống cắn 1 cái cho đã…nhưng mà phải kiềm chế…

_ chách – tôi phát cái đầu tiên lên mông cô…

_quỷ …đau… – cô dãy nảy lên

_ hihi…biết tội mình chưa !

_ko biết ! – cô bật lên phản đối , đè cô xuống, tôi nạt

_ko biết hả ! – chách ! – cặp trắng múp máp của cô lại nẩy lên vì cái đánh thứ hai của tôi

_đau mà…nhẹ thôi…! – chắc là cô đau thật …vì chỗ tôi đánh hơi ửng đỏ lên…mà cũng có thể do làn da nhạy cảm …vì tôi chỉ phát nhẹ thôi mà…

_ chừa chưa! còn dám đi chơi với người khác ko…!

_ nữa…đã nói đi uống nước thôi mà ! – cô vừa kéo váy xuống vừa thanh minh…

_ thiệt ko !

_ thiệt…ai nói dối làm gì …

_thôi được rồi…tạm tin…à…còn cái tội nữa…nặng hơn…

_tội gì ! tui đâu làm gì đâu !

phát cô một cái nữa…tôi ôm cô ngồi dậy…

_ tại sao ngân sắp đi xa mà ko báo cho t biết hả…ngân …định bỏ t một mình phải không…

_trời …sao…biết tui sắp đi ! ông…phải ông nghe lén ko…

_em mà thèm nghe lén à !

_chứ sao…mấy chuyện này ngân chưa nói…mà sao t biết…mà ngân cũng chưa nói với ai hết…sao t biết được !

_ko quan trọng ! ngân được lắm…ko nói ai…mà lại đi nói cho ông hùng hả ! ngân ko coi t ra gì hết phải ko !

_trơi ! ko phải vậy đâu ! tại…hùng là bà con với nhà ngân mà…nên chuyện gì má ngân cũng nói với nhà hùng hết …mà ngân cũng định nói cho t mà…tại mấy ngày nay gọi điện có được đâu !

đúng rồi…quên bén đi là dt của tôi đã hư …đang phải xài nhờ cái của đào …nhưng dù sao..trách móc là vậy…nhưng tôi đâu có giận cô chút nào….chỉ là tôi muốn phải chính cô cho tôi nghe tường tận mọi sự việc…ôm cô vào lòng…tôi hôn lên mái tóc thơm nồng của em…

_ uhm…từ h…chuyện gì cũng phải nói cho t biết nghe chưa…t muốn chuyện gì mình cũng chia sẽ cho nhau hết…được ko…móc tay nghen…từ h hứa là ko dấu diếm gì nữa nghen…

_ uhm…hứa mà…có gì đâu mà phải dấu t chứ….à…t…t nói thì hay lắm…thế…t có giấu ngân điều gì ko!

câu hỏi của cô…làm tôi cứng đờ…

Thành phố thức dậy dưới bóng mưa…

…tôi cũng như tất cả những con người biết yêu thương , biết căm ghét biết sợ hãi trên thế giới này …cần có những buổi sáng …được thức dậy trong vòng tay ấm áp của những người mình thương yêu…để cảm thấy cuộc đời này còn đầy đủ ý nghĩa của nó …

…trong vòng tay ấm áp của cô…tôi đang cảm thấy thực sự sợ hãi…tôi đã đi quá xa…và càng lúc càng lạc lối trong con đường mình đã chọn…quá nhiều ngã rẽ…dù sớm dù muộn …nhựng ngã rẽ ấy…đều dẫn đến cái đáy tận cùng của sự đau khổ…cho tất cả …cô và búp bê…cả đào nữa…họ có lỗi gì đâu…tại sao tôi lại kéo họ vào cuộc đời đầy những ám ảnh và ảo mộng mà tôi đang sống…những lời nói dối ngày nào như những giọt mật ngọt ngào nơi đầu lưỡi …h lại là thứ chất độc đang giết chết những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã tạo nên cùng nhau …

lại một lần nữa…tôi chọn cách dối trá…để níu giữ thiên thần lại trong vòng tay…

_ ý ngân…là sao…t dấu ngân điều gì…?

_ thì ngân…ko biết nên ngân mới hỏi t …

_ nhiều lắm !

_ trời ! còn ko mau nói đi ! cho t một cơ hội đấy !

_ là sao…

_ thì…đánh kẻ chạy đi..chứ ai đánh người ở lại…thật thà thú nhận đi …có chuyện xấu xa gì mau khai hết ra…tui…tha cho…ko thì đừng trách…

giá mà có thể nói ra một cách dễ dàng…chắc cô nghỉ mọi chuyện chỉ đơn giản là ” bạn ” , ” uống nước ” và ” trò chuyện ” ….

_ thì…cũng như cô…thôi …

_ như tui là là…sao…nói rõ coi…đi với ai ! khai mau…

_thì bạn cũ…đi…uống nước…trò chuyện thôi mà…mà sao cô biết ! -tôi giả vờ ngây ngô…

_ thiệt ko … – buông tôi ra..cô nhìn thẳng vào mắt tôi…làm sao một người cả tin như cô có thể nhìn xuyên thấu được cái tâm hồn tăm tối của tôi…với sự vị tha , thánh thiện của mình…chắc cô ko bao hh có thể tưởng tượng được người mà mình đang đặt trọn trái tim , sự tin tưởng , niềm hy vọng…lại là một kẻ dối trá hèn hạ…

thay cho 1 lời nói dối nữa…đôi môi lạnh giá của tôi đáp lại cô bằng một nụ hôn gượng gạo vô hồn….

_thôi….em về…nghen…

_ ủa….sao về…

_ thì…về thay đồ…chứ lạnh quá…đồ ướt hết rồi nè… – bàn tay tôi…nắm chặc lấy tay cô…cố lưu lại chút hơi ấm cuối cùng trước khi tôi phải trở lại con đường đầy mưa gió lạnh lẽo ngoài kia…

_ uhm… – cô nhìn tôi thở dài…

….

theo tôi ra ngoài sân…bàn tay cô ko rời tay tôi…

_ thôi…cô vào đi…coi đau nữa….

cô mỉm cười …

_ lo xa quá , về nhanh đi …à…đường trơn trượt …coi chừng té nhen..đi từ từ thôi….

_ biết rồi…tay lái lụa mà…t …về…nghen… – lời từ biệt đã nói…nhưng những ngón tay còn đan chặt vào nhau ko rời…bước thêm một bước nữa ra ngoài sân…những giọt mưa chảy tràn từ trên mái hiên mang theo cái vị nồng nồng của rong rêu đọng lại trên môi tôi…. dưới hiên nhà ấy…thiên thần yêu dấu của tôi vẫn đứng đó..ánh mắt dõi theo từng bước chân của tôi… Ngân ơi…tha thứ cho anh…



về đến nhà…thì mưa cũng đã tạnh …

hy vọng thời tiết sẽ đẹp trở lại để chuyến đi của cô được an lành….

_ Trời ! anh đi đâu mà từ tờ mờ thế ! – từ trên ghế , mẹ bật dậy nhìn tôi…

_ đi…ăn sáng…

_trời chưa sáng ai bán mà ăn !

_ mệt quá…lớn rồi mà cứ hỏi này hỏi nọ như em bé ko bằng ! – tôi càm ràm

_ anh hay nhen ! anh ra khỏi nhà mà ko báo với ai 1 tiếng, làm tui tưởng có chuyện gì mà đang mưa gió cũng vác xe đi ! h còn cãi này cãi nọ nữa ! – sao càng lúc tôi càng thấy mẹ …khó chịu . tôi ko hiểu có chuyện gì mà mấy hôm nay cứ thấy mẹ cáu bẳn cả ngày !được rồi. đang buồn bực trong người đây …lâu rồi cũng chưa được nghe chửi !

_ chờ con chút ! – cởi cái áo thun ướt mem ra cho đỡ lạnh , tôi vắt lên vai và ngồi xuống đối diện mẹ – đó , h thích chửi gì chửi cho đã đi ! má bực gì cứ nói cho đã đi ! con ngồi cho má chửi nè !

_ ơ…cái thằng…coi chừng anh với tui nhen…h muốn gì đây !

_ thì ko phải má đang bực bội trong người muốn tìm người chửi cho đã à , con ngồi đây nghe nè !

_ Anh ! …càng ngày càng hỗn với tui là sao !

_ từ từ , xí bùm , yêu cầu có dẫn chứng , ví dụ cụ thể , ko được nói bừa ! – ko hiểu sao mẹ càng bực…tôi lại càng thích thú…

_ anh…. -mẹ cứng họng ko biết nói gì ! tôi cười…

_sao…nhanh đi …cho con lên thay đồ nữa chứ , lạnh quá nè !

ko muốn nói gì với thằng con bất trị thêm nữa …mẹ lại dùng chiêu thức quen thuộc…đừng dậy mẹ đánh tôi tới tấp…

_ hư nè…lì nè…

_ ái…má hay quá há…tự nhiên đánh con là sao !

_còn ko mau đi thay đồ đi …đứng đó tui quýnh nát đít bây h !

_haha ! -tôi cười khoái chí chạy lên lầu , còn mẹ thì chỉ biết với theo đánh thêm mấy cái….



chiếc giường ấm áp với những mùi hương quen thuộc của mèo , của mẹ…và comfort làm tôi khoang khoái chìm vào giấc ngủ…nhưng có ai ngờ rằng…khi tỉnh dậy…tôi lại bước vào một cơn ác mộng…với búp bê…