Chương 64



dưới bóng tối của một con tàu đang nằm yên lặng trong sân ga..chúng tôi tựa đầu vào vai nhau…những cái vuốt ve , cái ôm nồng ấm của cô…khỏa lấp dần nỗi tuyệt vọng trong tôi…

_ dù…có chuyện gì …ngân cũng luôn đứng bên t…nên t đừng có buồn…có gì cứ nói cho Ngân đi…rồi mình cùng giải quyết mà…

làm sao mà em nói ra được hả cô…một khi đã nói ra …thì có lẽ chúng ta sẽ ko còn những ngày hạnh phúc trong vòng tay nhau nữa…dù cho cô có tha thứ , thì em cũng ko còn đủ tự tin để xuất hiện trước mặt cô với trái tim chia làm hai nữa …áp mặt lên mái tóc cô…mùi tóc thơm nồng nàn ấy…làm tôi chỉ muốn được ôm cô trong vòng tay mãi mãi …hôn lên mái tóc ấy…tôi ko cho những ngọn gió kia cướp mất cái bất gì chút hương nào …cô là của tôi…mãi mãi là như vậy …chỉ có bên cô tôi mới có cảm giác bên gia đình mình , trong cô luôn có hình bóng của mẹ , của mèo , và của một thiên thần hộ mệnh … ..và chỉ có ở bên cô tôi mới được cảm nhận thiên đường của sự an bình , cực lạc….

_ em xin …lỗi…

_ lỗi..gì …mà phải xin…cứ nói ra đi…dù có bất kì lỗi gì…cô cũng tha thứ cho t hết… nếu t tin vào tình yêu của cô ..thì nói ra hết đi…t càng giữ kín ..cô càng thấy bản thân mình có lỗi với t đấy …

_ ko…lỗi của em…

_ nhìn cô đi t…bây h ko còn là lỗi của t nữa…mình là một rồi…lỗi của t cũng là lỗi của cô….nói cho cô biết đi…

_ em….đã…ko …thực lòng …với cô…em…đã …..

_ sao…nói tiếp đi…cô sẽ ko trách t đâu….

_ em….cô ơi…em…có phải mình sống là phải có trách nhiệm với những người mình yêu thương ko…..

_ phải…phải luôn là vậy ….

_ vậy …đôi lúc…mình phải làm những điều đem đến hạnh phúc cho người này , nhưng lại là hành động tàn nhẫn với người khác, tron khi cả hai mình đều yêu thương…vậy thì …lúc đó…mình đã làm sai hay là đúng….

_ nếu chỉ là…vô tình…ko có cố ý tàn nhẫn với người khác…và điều mình làm…là để đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thương thì cô nghĩ..người làm điều đó…ko có gì là sai cả ….

_ kể cả điều đó có làm người kia căm giận mình suốt đời ư….

” đoàn tàu số hiệu xyz đi từ ga …đến ga…sắp khởi hành …mời quý khách nhanh chóng…..” …tiếng động cơ xe lửa dồn dập nổi lên….h phút ly biệt đã cận kề …ai ai cũng tranh thủ những giây phút cuối cùng để nói những lời yêu thương, để chúc tụng , để ôm ấp nhau ….những hình ảnh hiếm hoi khi mà những lo toan , suy tính , ham muốn , ích kỉ , nhỏ nhen, hận thù chợt bị đốt cháy bởi giây phút ngọn lửa của tình bạn bè , vợ chồng, mẹ con , anh em bùng lên….những giọt nước mắt rơi xuống đã nói thay cho tất cả….

ôm chặc lấy tôi…những nụ hôn âu yếm từ đôi môi ngọt ngào của cô đặt lên trán lên mắt tôi…tôi gần như ngất đi trong đê mê…nắm chặt hai tay tôi cô nói bằng hơi thở gấp gáp…

_ bất kể điều gì…ngân tha thứ cho t…đừng tự dằn vặt mình nữa….mạnh mẽ lên…chỉ cần t biết là t đã có lỗi , và biết rằng mình phải đi tìm sự tha thứ …thì ngân luôn sẵn sàng chấp nhận…nhớ chưa….đi thôi….

bàn tay cô lại nắm chặc tay tôi…kéo tôi ra khỏi nước mắt …



_ ê thằng kia ….tránh ra khỏi đường ray nhanh ! muốn chết à – tiếng người bảo vệ hét lớn…

bên trong..cô đập tay liên tục ra hiệu cho tôi dừng lại …nhưng tôi vẫn chạy theo…miệng vẫn thét vang tên cô …một tiếng còi tàu hú lên giữa màn đêm….ở bên khung cửa toa tàu ấy…tôi biết nước mắt cô vẫn rơi và môi cô vẫn thầm gọi tên tôi…

Dừng lại trước cổng nhà , kéo áo lên tôi lau sạch nước mắt nước mũi dính trên mặt , đưa hai ngón tay , tôi xoa cho mắt bớt đỏ..mẹ mà phát hiện thì lại hỏi này hỏi nọ rồi lại suy diễn lung tung …

đẩy xe vào nhà …may mà ko có ai trong phòng khách…nhưng vừa bước lên cầu thang…tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó…phát ra từ trong phòng con mèo…hình như là mẹ và nó đang bàn chuyện gì đó…quái lạ…chỉ mới hôm qua còn cãi nhau ầm ĩ…h đã to nhỏ dấm dúi gì với nhau thế nhỉ…ko thể cưỡng lại sự tò mò…tôi ghé tai vào cửa phòng …

_ thôi h …phải cho anh con đi thôi mèo à…chuyện đến mức này rồi…để nó lại chắc nó ko còn tâm trí nào mà học với hành nữa đâu… – vừa nghe mẹ nhắc đến t mình …ruột gan tôi chợt nóng lên như lửa đốt…ko biết lại là chuyện gì nữa đây …

_ ảnh lớn rồi..để tự ánh quyết định …chứ h má có ép ảnh cũng ko nghe theo đâu…mà ở đây đã thế…ai biết được qua bên đó sao nữa…

_chứ h má phải làm sao đây…để nó vào sài gòn , rồi tụi nó sáp lại rồi làm bậy , đến lúc đó thì còn học với hành gì nữa !

_ ảnh ko dám đâu mà…mà thấy bà linh cũng dzữ lắm chứ đâu có hiền đâu!

_ Thôi cô ơi , lửa gần rơm , lâu ngày cũng bén , ở đây tui ngày nào cũng theo dõi , cũng la mắng , nói này nói nọ , làm đủ cách mà anh cô với con bé linh cũng cứ … như thế, huống chi h vào sg , ko ai quản lý nữa , cô biểu sao mà ko có chuyện cho được

_ ờ há…sao hồi mà ko bảo ảnh học ở đây mà cho dzô sài gòn

_ tui nói nó có nghe đâu ! ba cô nói nó còn chưa nghe nữa là …ko cho thì nó hờn giận , nó bỏ ăn bỏ uống rồi nằm lăn ra đấy , như đêm hồi bữa tui với cô khiêng nó lên giường đấy…ko nhớ à !

_ trời…vậy h..con má tính sao….ảnh đã nói ko muốn đi rồi mà…

_thôi con nhường cho anh đi…nó nói vậy…chứ nó cũng muốn đi lắm…hôm bữa lúc má nói chuyện đi du học với nó …nó cũng l*иg lộn lên đòi đi …mà do lúc đó má làm dzữ nên nó mới nhịn thôi…

_ má bất công quá…cái gì cũng băt con nhường cho ảnh hết…ko biết đâu….con đã nói từ đầu là con muốn đi rồi..ko biet…má làm sao làm đi….

_nghe má nói nè…ko phải má ko cho con đi…nhưng mà con là con gái , yếu đuối , mà qua đó xứ người ,ko biết cuộc sống ra sao…bác cô nói thế chứ biết qua đó ổng có lo lắng chăm sóc gì cho cô ko ,rủi có chuyện gì sao má sống nổi…h con cứ ở đây thêm 1 hai năm nữa đi…rồi chờ anh con nó qua nó ổn định rồi má cho con qua theo luôn chứ gì đâu….

_trời…chờ ảnh qua ổn định rồi biết chừng nào…thôi má để con đi trước đi mà…

_con lì quá mèo…anh con nó là con trai…nó chịu khó chịu cực đươc , h qua nó làm quen với môi trường bên đó rồi chừng con qua nó rành rồi con nương tựa anh con phải khỏe ko !

_ko biết đâu….

tự dưng nghe đến đây…tôi ko cảm thấy có chút vui vẻ , hưng phấn nào như lần đầu tiên được biết mình sẽ có cơ hội đi du học nữa …thay vào đó là một sự hờn giận , sợ hãi và lo lắng…tại sao mẹ lại có thể tự ý sắp đặt cuộc đời tôi như vậy , ko biết bao nhiều lần cả ba và mẹ đã can thiệp vào những quyết định của tôi nhiều đến mức đã có lúc tôi đã nghĩ mình ko còn khả năng tự định hướng cho cuộc đời mình nữa …có những lúc tôi cũng phản kháng lại dù tôi biết họ đã làm đúng , nhưng sự cương quyết , cứng rắn của ba cùng với sự mềm mỏng khôn khéo của mẹ cuối cùng làm tôi phải đầu hàng… nhưng sự miễn cưỡng chấp nhận lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mình thật yếu đuối và bất lực….

Dù cho những gì mẹ đang nói là cố thuyết phục con mèo để giành quyền lợi cho tôi , nhưng sự tự ý , âm thầm lén lút quyết định của mẹ làm cho tôi cảm thấy mình hoàn toàn ko được tôn trọng trong ngôi nhà này … và một lần nữa , chính mẹ lại tự phá vỡ lời hứa của mình khi đang cố can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của tôi …điều đó càng làm tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề hơn dù cho điều mẹ đang làm là vì gì đi chăng nữa …nhưng sự sợ hãi bắt đầu lớn dần trong tôi khi cả hai người trong kia bắt đầu đề cập đến cô thiên thần …

_ còn chuyện với cô má tính sao…con thấy ảnh cũng thương cô ngân lắm…h bắt ảnh đi chắc gì ảnh chịu …

_ thì đó …vậy nên ,h má nói con là để cho anh con nó đi đi…qua đó cho nó yên ổn nó học …chứ ở bên đây hết người này đến người khác , làm sao mà nó tập trung học được…

_ trời…thôi …để ảnh bên đây đi…cô ngân cũng tốt chứ đâu có sao đâu mà má lo…con thấy ảnh cũng thương cô hơn thương bà Linh mà…chứ má ko thích cô Ngân hả…

_ thích chứ sao ko …nhưng mà ko được con ơi…

_sao ko…thì…để cổ kèm cặp ảnh chứ gì đâu má lo quá….

_tui đẻ ra anh em cô , một tay tui nuôi từ nhỏ đến lớn , tính tình nó sao tui ko hiểu hả, nó muốn cái gì là cố đòi cho bằng được….má đây mà còn chịu thua nó…huống chi là cô giáo nó ….thì má củng thích con gái hiền lành , nết na như cô giáo nó…nhưng mà …làm sao được..h anh cô nó còn hỷ mủi chưa sạch…mà cô nó thì sắp đi lấy chồng…cứ cho là h má đồng ý cho 2 tụi nó … con nghĩ thử bây h nhà bên kia có chờ được đến lúc thằng T nó học xong đại học , ra trường đi xin việc ko !…

..

_ sao đứng đây T ! – tiếng ba từ phía sau lưng làm tôi giật thót người …

_ trời . mày làm gì mà như ăn trộm thế con , má đâu rồi !

tôi lóng ngóng…

_ đâu có …đâu biết….

_ gì thế anh – tiếng má từ trong phòng vọng ra …

tôi vội vã chạy biến về phòng…

Nằm xuống giường…tôi ko thể nào tin được…tại sao mẹ lại biết …chỉ có thể là con mèo …đúng rồi..chỉ có thể là nó .Nhưng từ bao h ..từ bao h mà nó lại bán đứng tôi như thế , chẳng lẽ chỉ vì chuyện du học này , mà nó sẵn sàng bất chấp mọi cách để giành lấy kể cả đâm sau lưng tôi hay sao…tại sao nó lại có thể bạc tình bạc nghĩa đến như thế …mèo ơi ! mày làm tao thất vọng quá ! uổng công tao tin tưởng mày ! …khốn nạn ! nỗi uất ức vì sự rạn nức vô cớ với Linh còn đang đè nén thì một sự lo sợ mới lại đang lớn dần trong tôi …h thì mẹ đã biết chuyện tôi với thiên thần , và theo những gì nãy h mẹ nói …mẹ sẽ ngăn cản chuyện này … ko , ko thể nào để điều đó diễn ra…tôi phải làm sao đây , thiên thần là lẽ sống , là sự tin yêu , và chính lời hứa mang lại hạnh phúc cho cô mãi mãi …là điều khiến tôi luôn kiên định nỗ lực với tất cả khả năng của mình …tôi sẽ ko bao h chấp nhận sự chia lìa này …ko bao h…



_t…ơi…ngủ chưa con… – bước vào phòng tôi…mẹ ngồi xuống bên cạnh ….

úp mặt xuống nệm…tôi im lặng…

_ ngủ chưa ….mẹ nói cái này cái…. -lại cái giọng ngọt ngào dụ dỗ ấy….rợn hết cả gai ốc…

_ ngủ…..rồi….

_ hay quá há…ngủ mà con trả lời nữa….quay qua đây nói chuyện với mẹ chút đi….

tôi vẫn im lặng…kéo áo tôi lên , mẹ lại đánh đúng vào yếu điểm của tôi …ghét cái tay quá…

_ gì nữa đây…. – tôi dãy nãy lên…

_ bữa h làm gì mà lơ lơ tui vậy …

_ mệt quá…ai lơ… – tôi nhăn nhó…

ôm mặt tôi, mẹ kéo lên đùi …phát tôi một cái mẹ bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị…

_ chứ làm gì mà cứ về nhà là nhăn nhăn nhó nhó ghê vậy , có ai chửi mắng đánh đập gì anh ko !

_ chứ h con nhăn mà má cũng cấm hả !

_ mà ai làm gì mà nhăn mới được chứ ! có gì nói ra tui nghe với chứ ! về nhà mà cứ nhăn nhăn vậy ai mà chịu nổi !

Lại còn giả vờ quan tâm…cứ nghĩ lại cảnh mẹ với con mèo ngồi nói xấu sau lưng tôi , tôi lại thấy giận mẹ kinh khủng…dãy ra khỏi người mẹ, tôi quay mặt vào tường…

_ con với cái… – mẹ thở dài…căn phòng lại chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng…

nằm xuống cạnh tôi …mẹ nói…

_có phải anh buồn tui chuyện ko cho anh đi du học phải ko !

_mệt quá…con đã nói là má muốn làm gì thì làm mà …đừng có nói chuyện đó với con nữa …! – tôi gắt lên…

_làm gì làm là sao…nhà có mấy người…có gì phải cùng bàn bạc chứ…

_ bàn gì…má coi lời nói của con ra gì đâu mà bàn …

_anh nói gì vậy, vừa phải thôi nghen … nãy h ko phải thấy tui hiền là muốn nói gì nói đâu !

tôi im lặng…

_ h…má nói vầy nè…h…má …nghĩ lại rồi…chắc là má cho con đi …được ko…ý con sao…

_ ko sao cả…h con ko muốn đi nữa .

_cái…gì…ko đi…là sao…

_thì ko đi là ko đi chứ sao !

_sao…sao hồi bữa con nói muốn đi mà…

_ thì h ko muốn đi nữa…con nghe theo lời dạy bảo của má đấy !

_vậy hả…trời…sao…ko nói sớm…vậy thôi…ko đi thì thôi…má cũng…ko muốn con đi đâu… – cái giọng nữa buồn nửa vui của mẹ làm tôi cảm thấy mẹ thật đáng thương…chắc mẹ đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới dám quyết định đồng ý để tôi đi…vì có người mẹ nào muốn đứa con yêu quí mà mình mang nặng đẻ đau , dành trọn tình yêu thương công sức để nuôi nấng rời xa vòng tay đâu…nhưng vì tương lai của tôi , chắc mẹ đã chọn cách chôn dấu nỗi đau cho riêng mình …

sau một hồi im lặng…mẹ lại nói…

_ hôm bữa…đó…lúc đó…do mẹ nghĩ chưa kĩ…nên nặng lời…con đừng để bụng nghen…

_uhm…thì ai nói gì đâu…qua rồi thì thôi…nói lại làm gì …

_mà…sao con …ko đi nữa….có chuyện gì vậy…bữa thấy con thích lắm mà…

_ thì …nghĩ lại rồi..nhà có 4 người…mà ông ba cứ đi hoài…h con đi nữa ….còn mình má với con mèo sao yên tâm được…

_trời…chắc nay trời bão lớn quá …hihi….