Chương 65

…nói vậy cho mẹ vui lòng thôi …chứ thật ra đó cũng chỉ là 1 nửa lý do, còn 1 nửa còn lại thì…chắc các bạn cũng đã biết…làm sao tôi có thể bỏ cô và búp bê lại , cứ nghĩ đến cảnh búp bê phải ở bên đây đơn độc , ngày ngày đi tới lui cái vũ trường bẩn thỉu kia , rồi bao nhiêu cạm bẫy giăng ra trước mặt em…ko có tôi bên cạnh , liệu em có thể kháng cự lại những cám dỗ ấy , rồi còn gã anh trai vũ phu kia …những lúc em bị gã ta mắng chửi đánh đập , còn ai bên cạnh để chia sẽ an ủi vỗ về cho em…

còn cô…người duy nhất mang đến sự thanh thản , yên bình và khát vọng vươn lên…tình yêu của chúng tôi h đã vượt qua gần hết những ngày giông tố khi cả hai phải e dè , lén lút , ngập ngừng khi đến với nhau…một khi đã sang xứ người …rồi ai sẽ ôm ấp vỗ về , giang vòng tay ấm áp ra cho tôi tựa vào…



_ vậy là…h ko đi nữa phải ko… – ôm tôi vào lòng…tay mẹ vuốt ve mái tóc …

_ uhm…

_ vậy …để..má nói với ba…chứ ba con bữa h cứ cằn nhằn mẹ chuyện này hoài …

_ cằn nhằn gì…sao cằn nhằn …

_ thì…do ba muốn con qua đó tập làm quen với cuộc sống tự lập đó , ổng nói bên đây má cứ nuông chiều con với con mèo …sợ hai đứa hư…nên qua đó có ông bác với mấy ông anh nữa …chỉ cho học hành rồi có bằng cấp này nọ …có tương lại….

_ nữa…ổng nghĩ sao mà ..đem con bỏ chợ vậy … con mình mà mình ko lo…mà đem giao cho người ta !

_thì…má cũng nói vậy…má cũng đâu chịu…con má dứt ruột đẻ ra …mà tự nhiên bắt qua kia…ghét ! – kiểu nói chuyện gió chiều nào xoay theo chiều đó của mẹ lúc nào cũng làm tôi nguôi ngoai mỗi khi tức giận…tự nhiên h ko còn thấy ghét mẹ chút nào nữa…h mẹ đang ở thế yếu…lợi dụng bắt nạt mẹ chút xem sao…

_ gớm …chả mưu tính sắp đặt hết rồi h thấy người ta phản đối lại bày lý do này nọ … – tôi bóng gió …

_ ơ…con nói ai thế…

_nói mẹ đấy ! , con biết mẹ âm mưu gì rồi , đừng có vờ vịt !

_ơ…ơ…đang yên đang lành mà anh muốn gì đây…tui vờ vịt cái gì !

_ thế nãy to nhỏ gì với con mèo trong phòng kia …

_nữa …đâu có nói gì đâu mà …. – từ ngoài , con mèo nhảy lên giường chui giữa vào giữa tôi và mẹ… con quỷ nhỏ…lanh chanh bắt ghét…

mẹ cũng phụ họa theo nó

_uhm..đâu có nói gì đâu mà…bạn chuyện đi du học ko à…

vừa nhắc đến hai chữ du học , nó đã nhãy cẫng lên

_ đó…má nghe anh hai nãy h nói rồi nghen…ảnh ko đi nữa đó …h con đi nghen…hehe …

thì ra nãy h nó dám đứng ngoài kia nghe lén…láo thật …tôi vội phản đối…

_ cô đừng có mơ , tui mới nói là đang suy nghĩ thôi …đứng có mừng

_dẫy…tự nhiên…nãy h nói ko đi rồi mà…em đứng kia nghe rõ ràng…má…ảnh nói ko đi

má cũng mắng nó

_con hay quá nghen mèo…dám nghe lén hả..hư thiệt…

trên chiếc giường nhỏ bé của tôi…ba mẹ con cứ nằm tranh cãi đến lúc những cặp mắt dít lại vì buồn ngủ…nhìn những gương mặt thân thương bên cạnh …tôi biết cuộc tranh luận vẫn còn đang diễn ra trong những giấc mơ của họ….vì đó là những gì thường ngày ở gia đình tôi…cãi nhau rồi thương nhau …thương nhau rồi cãi nhau…chỉ có thể là gia đình…là nơi đầu tiên và cuối cùng mà bạn có thể nghĩ đến khi trái tim còn đập …

….

sáng…

tiếng chuông dt reo lên rộn rã đánh thức tôi dậy …

_ alo…dậy chưa t…

_ rrrrr ô ô ô ô iiiiii

_ chu cha….h mới ngủ dậy đó hả…

_ ssssaaaaooo…ý kiến gì…tại nhớ cô nên cả đêm trằn trọc nè…mới ngủ chút thôi…

_thiệt ko….thương ghê chưa…hihi…

_ sao…cô ngủ được ko…chật chội vậy mà sao ngủ được phải ko…

_ thì…cũng chật…mà nửa đêm buồn ngủ quá nằm đè lên người ời bà bên cạnh luôn mới ghê chứ …hihi…

_ trời…tội bả dữ…mà phải là…bà ko đó…hay ông nào…

_nữa nữa…nghĩ bậy đi….hồi tối về nhà có sao ko…

_ ko sao…hết…buồn chút thôi mà…

_uhm…ngân đi ít bữa ngân về thôi…ráng ít bữa nghen…

_biết rồi nói hoài…thì h ráng chịu chứ sao…ghét ngân quá…khi nào về phạt cho biết…

_ uhm…hihi…ăn hiếp tui hoài…sau này mà ăn hiếp tui nữa coi chừng nghen…

” sau này ” ….hai từ ấy…gợi lại cho tôi câu nói của mẹ đêm qua…” làm sao nhà bên đó…có thể chờ đến lúc nó học xong…ra trường…kiếm việc …” , một viễn cảnh mờ mịt…làm lời hẹn ước của chúng tôi trở nên chông chênh hơn bao h hết….mình phải làm sao đây hả cô…

_alo….t…có đó ko…sao im vậy….

_em…đây…mà…

_sao im vậy…có gì à…

_ko….sau này…em ko …bao h ăn hiếp cô đâu…em thương cô lắm…em thề đấy…

_uhm…thề nhen….mà..hôm qua…t định nói với ngân gì thế…chưa kịp nói hết phải ko…

_ ko ! ko..có gì đâu…chuyện gia đình thôi…để hôm nào em kể cho…nghen…thôi cô đi nghỉ đi…chắc mệt lắm phải ko…

_ uhm..vậy có gì…cứ gọi điện cho ngân nhen…đừng có ngại…

_ ok…em gửi lời thăm ba cô nghen…yêu..ngân nhiều lắm…hun ngân xỉu luôn nè…

_thôi…kinh quá…nước miếng ko hà…hihi…thôi nghen

_uhm…

Khi tiếng tút tút từ đầu kia vang lên…cũng là lúc tôi nằm xuống…cố chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa …vì tôi biết , ngày hôm nay , tôi chẳng thể làm được gì khi mà ko còn búp bê và cả thiên thần bên cạnh….

Nhắm mắt lại …cố làm cho tâm trí trỗng rỗng …nhưng những kỉ niệm với em …cứ dần dần …lấp đầy những khoảng trống…cũng chính tại chiếc giường này…tôi và em cùng đắm chìm trong đê mê của dục vọng…

làm sao để trở về được những ngày ân ái mặn nồng như xưa đây…

_anh hai…dậy chưa… – tiếng con mèo từ ngoài hành lang…

thò đầu ra khỏi mền tôi nhìn nó

_ gì nữa đây…

_ ba kêu anh kìa…xuống nhanh nghen…

_có chuyện gì thế…cô lại mách lẻo gì phải ko !

_ nữa…ai biết…tự nhiên đổ thừa tui…



mỗi lần ngồi đối diện với ba , tôi lại thấy trong lòng nơm nớp lo sợ , ko hiểu là co chuyện gì nữa đây , mà mẹ đâu rồi , mỗi lần nói chuyện với ba , đều có mẹ ngồi bên cạnh để dàn xếp mỗi khi câu chuyện đi vào chiều hướng căng thẳng … nhưng sáng nay ko hiểu mẹ đi đâu mất….con mèo cũng chạy biến lên phòng …chỉ còn lại mỗi mình tôi và một ông già bảo thủ …

_ có gì thế ba… -tôi rụt rè..

_ lại lấy cái phích nước dùm ba cái…

nghe giọng …chắc ko phải là vấn đề gì nghiêm trọng…nhưng sự hồi hộp cũng chưa được giải tỏa đi là bao…có lẽ đó là do “di chứng ” ám ảnh tôi từ thời cấp 2…mỗi lần đi họp phụ huynh hay bị cô giáo mời lên trường thì ..y như rằng..những trận đòn sống dở chết dở sẽ lại xảy đến…ko chỉ có mình tôi phải chịu …mà còn mẹ nữa…chỉ vì âm thầm kí những bản kiểm điểm , sổ liên lạc cho tôi mà mẹ cũng bị ba mắng lây …tội nghiệp mẹ…chính sự bảo bọc khoang dung với niềm tin rằng tôi sẽ thay đổi …chính là điều khiến tôi luôn kiên định vượt qua mọi thử thách để tìm lại chính mình trên con đường học tập…

pha ấm trà…ba rót cho tôi một ly…

_ sao…chừng nào mới có điểm thi …

_ chắc cũng sắp có …

_ uhm…mà chỉ tiêu nghành con có nhiều ko…thấy chắc ăn ko…hay là tính đến nguyện vọng 2 nữa…

_ thì …cũng nhiều …mà chắc ko cần nguyện vọng 2 đâu…

_ uhm…nhưng mà ba nói con vầy nè…có gì …nếu mà lỡ ko được nguyện vọng 1 thì nộp nguyện vọng 2 về tp mình học , ở gần nhà cho nó tiện , bà má anh cũng khỏi lo…bữa h này nào bả cũng than chuyện anh đi học xa dzữ lắm …

_ dà…chắc vậy…

_à….hồi sáng…má nói h con ko muốn đi du học nữa phải ko…

_dà…

_ mà tại sao mới được…thấy đứa nào cũng muốn đi mà con ko muốn là sao…sợ cái gì thế ! nói ba nghe thử coi !

_ ko phải …sợ…mà…do…

_do sao

tôi im lặng…vì ko biết làm cách nào để nói cho ba hiểu những gì đã chi phối đến quyết định của tôi…làm sao một người bảo thủ nghiêm khắc như ba có thê chấp nhận lý do rằng chỉ vì những người phụ nữ mà thằng con trai duy nhất của mình lại từ chối một cơ hội hiếm có để bám trụ lại ở việt Nam…

tiếng chuông điện thoại vang lên…phá vỡ bầu không khí đang đóng băng của cuộc nói chuyện…bước ra khỏi chỗ..ba bắt máy lên…

_ Alo….ai đấy…

Từ xa..tôi nghe thấy một giọng nữ oang oang đầu bên kia…ko biết là ai vậy…chẳng lẽ…

_ lộn số rồi cô ơi ! – ba tôi đáp !

giọng bên kia lắng xuống…

_ phải..nhà T đây…cháu gặp t phải ko…chờ xíu nghen .

sặc..ko biết là ai mà lại lanh chanh lóc chóc đến nỗi ko phân biệt được giọng tôi và giọng người khác như vậy…cầm máy lên…

_ alo . t nè

_trời…t hả…ai ở trong nhà ông vậy …

_ ba tui chứ ai trời ! nãy bà có chửi bậy gì ko đó…

_ trời…ba ông hả…ai biết…trước h gọi đến toàn gặp má ông với ông ko hà…ai biết…có gì chút xin lỗi ba ông dùm tui nhen ….

_ hihi…ko sao đâu…có gì ko Đào…

_à…ông…sửa…dt dùm tui chưa…sao bữa h ..lâu dzữ vậy…

_à…xong rồi chứ sao chưa…cũng định chút cầm qua đưa cho bà nè…ok ?

_ uhm…vậy chút cầm qua dùm Đào nhen…cảm ơn t nhen…

_ uhm…thôi hé.

….(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc bạn online vui vẻ!)

vừa ngồi xuống ghế ba tôi đã hỏi…

_ai vậy T

_bạn củng lớp với con thôi…

_uh. Thân ko

_ cũng…bình thường ….

_ à…sẵn đây ba nói cái này luôn…má con cũng nói cho ba…chuyện con với …con bé L gì đấy…với cô giáo nữa…phải ko

Tóc gáy tôi dựng đứng lên khi biết chuyện của tôi đã đến tai ba…thôi rồi lượm ơi…còn gì mà che với đậy nữa….

_ con…con.. -tôi ú ớ…

_thôi…ko phải giải thích…chuyện ..bình thường chứ gì đâu mà… – tôi thở phào nhẹ nhõm…

_ dà….

_ nhưng mà …bây h ko phải lúc thích hợp để yêu đương – tôi lại nín thở lo sợ… – h ba nói vầy nè…cái chuyện đi du học …con cứ suy nghĩ kĩ đi rồi từ từ quyết định …thời gian còn dài …nói là vậy chứ chắc phải sang năm mới đi được…h có phải con đang vướng mấy cái chuyện tình cảm ko … nhưng mà h ko phải lúc thích hợp đâu , đàn ông là phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu , giỏi giang thì sức mấy mà lo ế ,h anh cũng lớn rồi, mấy chuyện tình cảm riêng tư ba với má ko có can thiệp vô nữa . quyết định là tùy con , nhưng mà ba nói vầy , nếu mà tụi bay thương nhau thật lòng, thì cứ đi lo cho chuyện công danh sự nghiệp trước đi đã , chuyện kia từ từ mà tính…h anh chưa có gì trong tay trong khi người ta là giáo viên có bằng thạc sỹ này nọ , con nhà gia giáo nữa , liệu bên kia họ có chấp nhận anh ko ! còn con bé linh thì…ba nghĩ ko có phù hợp đâu…bạn bè thì được..chứ đừng có tính chuyện lâu dài…còn vì sao thì…anh lớn rồi cũng tự hiểu…h ba nói vậy đó…con tự quyết định đi , làm gì thì làm nhưng mà phải có sự nghiệp trong tay cái đã , để sau này gặp lại họ hàng anh em bạn bè mình còn ngẩng cao đầu , người ta mới coi trọng mình , còn chuyện tình cảm nam nữ cũng quan trọng nhưng mà bây h ko phải là lúc thích hợp , có cũng được mà ko có cũng ko sao vì con còn trẻ , mơi 18 tuổi thôi …còn cả cuộc đời để đi đây đi đó , gặp người này người nọ , tìm hiểu làm quen …ko người này thì người khác …ba nghe má nói là cô giáo cũng thương con thiệt sự …nên ba nghĩ chắc cô cũng sẽ chờ con thôi … 4 -5 năm nữa thôi mà , chuyện nhỏ phải ko ! đó..nãy h ba nói vậy con tự hiểu …tuổi trẻ lúc nào cũng đặt công danh sự nghiệp lên hàng đầu , ko phải chỉ để cho bản thân ko mà còn làm nở mày nở mặt cho gia đình giòng họ nữa …nhớ chưa !

….

ngụm nước trà đắng chát trôi dần xuống cổ họng…những điều ba nói ko có gì sai cả..chung quy lại cũng chỉ muốn tôi hiểu rằng…nam nhi sống trên đời phải lấy đại nghiệp làm trọng…đừng chỉ biết đến chuyện nữ nhi thương tình mà bỏ lỡ những cơ hội tiến thân…ba nói vậy cũng muốn nhắc nhở tôi về hai chữ ” trách nhiệm” của người con trong gia đình…phải sống sao cho xứng với công lao tình cảm mà ba mẹ đã vun đắp cho tôi…sau cuộc nói chuyện ấy…nghĩ lại những ngày qua…chỉ vì sa những chuyện nhỏ nhen thường tình rồi đâm ra tức giận , trách móc người khác …mà tôi đã quên mất rằng bản thân mình còn nhiều điều sai sót , ngu muội , tắc trách…chỉ vì muốn vun đắp cho bản thân mà đã ko thèm quan tâm đến suy nghĩ cảm xúc của người khác..chắc mấy ngày nay mẹ buồn lắm khi tôi về nhà mà ko nói năng với ai tiếng nào , mặt mày thì lúc nào cũng cau có , nhăn nhó …rồi lớn tiếng chửi mắng con mèo nữa…tôi nghiệp nó…

….

Dừng xe trước cửa chờ Đào…cầm dt em trong tay , tôi đang lo ko biết bây h mà trả em dt thì lấy gì mà liên lạc với cô đây…chắc lại phải trấn lột dt của con mèo mấy ngày trước khi có đủ tiền sửa dt…đang lò mò xóa hết tin nhắn thì Đào xuất hiện…

_ tới lâu chưa T . -em chào tôi bằng một nụ cười…

_ à…mới…dt nè…

_ ủa…bị hư gì vậy t…bị dzô nước ko hà phải ko !

_ à …uhm….

_ mà làm sao mà bình thường trở lại được vậy…

_thì…bỏ lên bếp ga sấy chứ sao !

_trời…dt tui mà ông làm như mực nướng ko bằng…chắc teo hết nhựa rồi quá !

_ hehe …vẫn y nguyên nhen …vậy mới tài chứ !

_để coi…hư gì là ông đền dzô cho tui đó – hơ..con nhỏ này ..tốn cả mấy trăm ngàn thay main lại còn ko cảm ơn một tiếng mà con bắt bẻ này nọ , đúng là đàn bà…

_thôi…vậy bà đứng đó kiểm tra đi tui về ! – tôi lắc đầu ngán ngẩm…

_ủa…về…hả…sao gấp vậy… – em ngạc nhiên

_uhm…thì dt đưa Đào rồi đấy…

_thì…từ từ…đi đâu uống nước nói chuyện chút chứ …chưa cảm ơn mà… – cũng biết điều đấy chứ ….

_ thôi mệt quá…nước đó thì ngày nào chả uống…có nước gì khác ngon hơn ko…

_ trời…thì..cũng nhiêu đó..chứ có gì khác đâu…h ông muốn uống nước gì..

_thế h bà có nước gì…

_ Quỷ … -em nhéo tôi một cái …- thì..muốn nước gì nói mới biết chứ…

_ hihi…thôi..để dành nước của đào uống sau…… h mua bia ra biển uống nhen…

_trời…sao ko vào quán luôn…

_mệt…ồn ào chật chội…ra biển cho thoáng…như hồi lúc gần chia tay mình hay ra đó uống rồi ôm nhau ngủ ấy…

_uhm…hihi…tự nhiên nhắc lại thấy …buồn dã man…..

chúng tôi thở dài nhìn nhau gượng cười…ngày ấy…chúng tôi bỏ lại sau lưng tất cả…để sống những ngày trọn vẹn cuối cùng bên nhau…bao lời hứa và thề hẹn…h thì chính tôi đã phá vỡ tất cả…nắm tay em tôi pha trò…

_ thôi…đi…ra đó có gì …nhảy xuống biển giải quyết luôn…hehe…nhớ bỏ dt lại nha…

_ quỷ….để….vô lấy đồ đã…có gì đem theo thay…

_ uhm…cho t mượn cái quần luôn nha…có gì thay…

_ặc..haha…ông..nói thiệt ko…tui vô lấy nè…

_thiệt…lấy đi..haha….